Nhưng Trác Hiểu Lam của lúc này vẫn không có bất kỳ sự áy náy và chột dạ gì cả, cô ta vẫn không cảm thấy mình đã làm sai cái gì.
“Giáo sư Cổ, ông biết là ba loại thuốc nào sao? Viên Ngữ còn có thể cứu tỉnh
được không?” Trác Thanh thu lại ánh mắt nhìn Trác Hiểu Lam, anh ta lúc
này quả thật hận không thể giết chết Trác Hiểu Lam, nhưng anh ta biết
còn có chuyện càng quan trọng hơn đang đợi anh ta đi làm, anh ta phải
làm rõ tình hình của Viên Ngữ, anh ta phải nghĩ cách cứu Viên Ngữ tỉnh
lại.
Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện tàn độc như vậy, tự nhiên sẽ chịu trừng phạt đáng phải chịu.
Trác Hiểu Lam nghe thấy lời của Trác Thanh, trong lòng lại cười lạnh, Trác Thanh tưởng rằng Cổ Vũ là thần sao?
Bắt mạch thì có thể biết được cô ta đã tiêm ba loại thuốc nào cho Viên Ngữ?
Ba loại thuốc cô ta tiêm cho dù làm các loại hóa nghiệm cũng không dễ kiểm tra ra được, càng huống chi, phẫu thuật tới nay đã qua mấy tiếng rồi,
thuốc trong cơ thể Viên Ngữ cũng giải phóng gần hết rồi.
Bây giờ
cho dù làm các loại hóa nghiệm tinh vi cũng chưa chắc có thể chắc chắn
là ba loại thuốc nào, cho nên Trác Hiểu Lam bây giờ không lo lắng.
Nhưng tiếp theo giáo sư Cổ lại nói ra chính xác ba loại thuốc mà Trác Hiểu Lam đã tiêm cho Viên Ngữ.
Giọng của giáo sư Cổ không lớn, nhưng nói rất rõ ràng, giọng điệu cũng rất
kiên quyết, đều không mang một chút chần chừ, có thể nhìn ra giáo sư Cổ
là rất chắc chắn, không phải là đoán.
Trác Hiểu Lam hoàn toàn
ngây ngốc, hai mắt cô ta lập tức trợn tròn, nhìn chằm chằm giáo sư Cổ,
ánh mắt đó giống như nhìn quái vật vậy, cô ta thế nào cũng không dám tin giáo sư Cổ chỉ dựa vào bắt mạch thì biết được ba loại thuốc mà cô ta đã tiêm cho Viên Ngữ.
Điều này sao có thể chứ? Cô ta thật sự không dám tin.
Không, điều này không thể nào, điều này tuyệt đối không thể nào.
Nhưng thuốc tiêm cho Viên Ngữ là chính cô ta làm, không có qua tay của ai
khác, cũng tuyệt đối không có người thứ hai biết được, ngay cả Trác
Thanh cũng không biết, giáo sư Cổ chắc chắn là không thể biết.
Lúc này, Trác Hiểu Lam chỉ cảm thấy trái tim không theo không chế mà đập
nhanh, tốc độ đó rất nhanh, rất nhanh, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh,
Trác Hiểu Lam cảm thấy cứ tiếp tục đập như này, tim của cô ta khả năng
sẽ bạo nổ bất cứ lúc nào.
Lúc này, Trác Hiểu Lam cuối cùng cũng ý thức được cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn, núi cao có núi
cao hơn.Y thuật của Cổ Vũ là thật sự giỏi, những lời đồn bên ngoài kia
đều là thật, chứ không phải là thổi phồng.
Trác Hiểu Lam lúc này
cũng thật sự ý thức tới việc sự hãi, Cổ Vũ nếu có thể dễ dàng tra được
ba loại thuốc mà cô ta tiêm cho Viên Ngữ, vậy thì Cổ Vũ liệu có cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại hay không, nếu như Viên Ngữ tỉnh lại, chuyện của cô
ta sẽ bại lộ rồi.
Không, không được, cho dù Cổ Vũ biết ba loại
thuốc này, Cổ Vũ muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại cũng tuyệt đối không có đơn
giản như vậy.
Đúng, tuyệt đối không có đơn giản như vậy, Cổ Vũ có giỏi hơn nữa, muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại nhanh nhất cũng phải mất mấy tháng.
Trác Hiểu Lam nói bản thân phải bình tĩnh, không được hoảng, mọi chuyện đều ở trong tầm kiểm soát của cô ta, sẽ không có chuyện, tuyệt đối sẽ không
có chuyện, cô ta tuyệt đối không cho phép có chuyện bất lợi xảy ra với
bản thân.
Bọn họ cứu Viên Ngữ tỉnh lại ít nhất phải mất mấy tháng, thời gian mấy tháng này, cô ta nhất định có thể sắp xếp ổn mọi chuyện.
Hơn nữa ba của Viên Ngữ còn ở trong tay cô ta, tới lúc đó cô ta vẫn có thể khống chế Viên Ngữ.
“Trác Hiểu Lam, chị thật ác, chị thật sự kẻ tâm thần bệnh hoạn.” Trác Thanh
sau khi nghe thấy ba loại thuốc mà giáo sư Cổ nói ra thì cũng hoàn toàn
ngơ ra rồi, anh ta nhìn sang Trác Hiểu Lam, không những trong ánh mắt
tràn ngập sát ý, ngay cả trong giọng nói đều là sát ý.
Trác Hiểu Lam đây là một chút cơ hội cho không cho Viên Ngữ.
Bản thân Trác Thanh chính là bác sĩ, hơn nữa y thuật của anh ta cũng không
tệ, anh ta đương nhiên biết sự lợi hại của ba loại thuốc mà vừa rồi giáo sư Cổ đã nói, anh ta vốn còn có chút không quá tin lời của giáo sư Cổ,
bởi vì anh ta trong vô thức vẫn là cảm thấy Trác Hiểu Lam không ác tới
mức độ đó.
Nhưng anh ta vừa rồi đã nhìn rõ phản ứng của Trác Hiểu Lam khi nghe thấy lời của giáo sư Cổ, lúc đó, Trác Thanh biết rõ những
lời mà giáo sư Cổ nói là đúng.
Trác Hiểu Lam thật sự là ác tới mức bệnh hoạn.
“Trác Hiểu Lam, em sẽ không tha cho chị, tuyệt đối sẽ không tha cho chị.”
Trác Thanh lúc này hằn học nghiến răng nghiến lợi, sát ý trong giọng nói đó nghe mà khiến người ta kinh hãi trong lòng.
Trác Hiểu Lam làm hại Viên Ngữ như vậy, thù này anh ta nhất định phải báo thay cho Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam lúc này là có hơi hoảng, đặc biệt là khi chạm vào ánh mắt tràn ngập sát ý đó của Trác Thanh, trong lòng Trác Hiểu Lam thật sự rất sợ
hãi, nhưng khi cô ta nghe thấy lời uy hiếp rõ ràng đó của Trác Thanh, cô ta lại trực tiếp cười lạnh: “Đừng đem chuyện gì cũng đổ hết lên người
chị, không có chứng cứ, có một số lời cuối cùng không nên nói bừa.”
Lúc này, giọng nói của Trác Hiểu Lam vẫn mang vẻ có lý chẳng sợ như vậy, thật sự là không có một chút xíu áy náy và chột dạ.
Hàn Nhã Thanh là hoàn toàn sửng sốt, lúc này, Hàn Nhã Thanh đều không biết
là nên nói tố chất tâm lý của Trác Hiểu Lam quá mạnh, hay là nên nói da
mặt của Trác Hiểu Lam thật sự là quá dày rồi.
“Trác Hiểu Lam,
lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, chị tưởng chị thoát được
sao?” Mắt của Trác Thanh đều đỏ rồi, anh ta quả thật không dám tin, tới
loại tình trạng này, Trác Hiểu Lam vậy mà vẫn là thái độ như này.
“Đợi em lấy ra được chứng cứ rồi nói tiếp.” Trác Hiểu Lam rất điềm nhiên,
cái gì mà lưới trời lồng lộng, mặc kệ chuyện gì cũng phải lấy ra chứng
cứ mới được.
“Đợi Viên Ngữ tỉnh lại, chuyện cô làm tự nhiên sẽ
không giấu được nữa.” Đường Lăng thật sự là không nhìn nổi được nữa,
dáng vẻ của Trác Hiểu Lam lúc này ở trong mắt của Đương Lăng so với
người bất chấp đạo lý thì không có gì khác biệt, đương nhiên Đường Lăng
càng không nhìn nổi Trác Thanh đau lòng và buồn bã như vậy.
Trác Hiểu Lam đảo mắt nhìn sang Đường Lăng, cười lạnh: “Vậy mấy người cũng phải có cách cứu cô ta tỉnh lại mới được.”
Cho dù bọn họ biết ba loại thuốc này, muốn cứu Viên Ngữ tỉnh lại cũng không có đơn giản như vậy.
Đương nhiên, cho dù bọn họ biết ba loại thuốc, khả năng Viên Ngữ cả đời không tỉnh lại vẫn rất lớn.
Lớn cỡ nào? Để cô ta từ từ nghĩ xem, tỷ lệ Viên Ngữ không tỉnh lại chắc ít nhất có hơn một nửa.
Đường Lăng nghe thấy lời của Trác Hiểu Lam thì hơi sững ra, sau đó nhanh chóng nhìn sang Trác Thanh.
Trác Thanh khẽ lắc đầu với Đường Lăng, ý tứ đó rất rõ ràng, tuy biết thuốc
mà Trác Hiểu Lam tiêm cho Viên Ngữ, nhưng muốn cứu người tỉnh lại, vẫn
là rất khó, rất khó.
Khả năng vẫn là không có hy vọng gì.
“Trác Hiểu Lam, mặc kệ Viên Ngữ có thể tỉnh lại chỉ tội chị hay không, em đều sẽ không tha cho chị.” Trác Thanh hai mắt tựa như khát máu, đỏ tới đáng sợ, mà sát ý đó của anh ta nhìn trông không thể khống chế rồi.
Ý trong câu nói này của Trác Thanh đã rất rõ ràng, cho dù Viên Ngữ không
thể chỉ tội Trác Hiểu Lam, cho dù không có chứng cứ, Trác Thanh đều sẽ
không tha cho Trác Hiểu Lam.
Rất rõ ràng Trác Thanh là muốn làm chuyện gì đó trong âm thầm.
“Trác Thanh, chị thấy em là bị điên rồi.” Trác Hiểu Lam rõ ràng không ngờ
Trác Thanh sẽ nói ra lời như này, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Trác
Thanh, trong lòng cô ta vẫn có hơi bất an.
“Đối phó với kẻ điên
như chị, cũng chỉ có dùng cách hơi điên rồ thôi.” Trác Thanh lúc này rõ
ràng là rất hận, nên nói Trác Thanh lúc này là hoàn toàn bộc phát rồi,
anh ta dự định cho dù liều cái mạng của mình cũng sẽ không tha cho Trác
Hiểu Lam.
Cùng lắm thì một mạng đền một mạng.
“Đồ điên,
thật sự là đồ điên.” Trác Hiểu Lam thấy dáng vẻ của Trác Thanh lúc này,
cơ thể rõ ràng cứng đờ, bước chân thậm chí vô thức lùi lại mấy bước:
“Trác Thanh, em như này, chị có thể báo cảnh sát.”
Mấy người
trong phòng bệnh nghe thấy lời của Trác Thanh đều sửng sốt, bọn họ còn
chưa báo cảnh sát, Trác Hiểu Lam vậy mà muốn báo cảnh sát, thật là quá
nực cười rồi.
“Được, vậy thì báo cảnh sát, tôi ngược lại xem thử
chị có dám hay không?” Trác Thanh cười lạnh, Trác Hiểu Lam làm nhiều
chuyện tàn độc như vậy lại còn dám đi báo cảnh sát?
“Trác Thanh,
em không có chứng cứ chỉ tội chị, nhưng chỉ với những lời vừa rồi của
em, chị có thể kiện em.” Trác Hiểu Lam cảm thấy Trác Thanh lúc này là bị ép tới điên rồi, hết cách rồi, cho nên lúc này cô ta ngược lại không có lo lắng, không căng thẳng, cũng càng không sợ hãi.
Dáng vẻ của
Trác Thanh lúc này ngược lại đã nói rõ Trác Thanh không thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, nếu đã như vậy, cô ta hoàn toàn không cần lo lắng, chỉ cần
Viên Ngữ không tỉnh lại được, bọn họ đều không thể làm gì được cô ta.
Đám người Hàn Nhã Thanh trong phòng bệnh nghe thấy lời của Trác Hiểu Lam, đều lũ lượt trầm mặc không nói.
Bởi vì Trác Hiểu Lam nói rất đúng, Viên Ngữ không tỉnh lại, không có chứng
cứ, bọn họ bây giờ quả thật không thể làm gì được Trác Hiểu Lam?
Trác Hiểu Lam thấy mấy người đều không nói gì, trong lòng càng đắc ý, khóe
môi cũng bất giác nhếch lên lộ ra ý cười, đấu với cô ta, mấy người bọn
họ cùng lên cũng không phải là đối thủ của cô ta..
Trác Hiểu Lam còn nhìn sang Hàn Nhã Thanh, cố tình làm ra một động tác khiêu khích.
“Cãi cái gì mà cãi, có gì phải cãi nhau chứ.” Giáo sư Cổ hai mắt quét qua
mấy người, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Mấy người khẩn trương cái gì
chứ, chút chuyện nhỏ như vậy, còn lôi thôi cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT