Hàn Nhã Thanh thu lại ánh mắt, sau đó nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, cô cứ không chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu như vậy.

“Nếu Viên Ngữ không thể tỉnh lại, tất cả manh mối sẽ hoàn toàn đứt đoạn, muốn tìm ra người đứng đằng sau khó hơn rất nhiều, không thể không thừa nhận, người kia ẩn nấp rất kỹ càng.” Sau khi nhìn thấy Trác Hiểu Lam rời đi, Đường Lăng thầm thở dài một hơi, vốn dĩ bởi vì Trác Hiểu Lam phẫu thuật, anh ta ôm hi vọng rất lớn, nhưng vừa rồi nghe thấy lời Trác Hiểu Lam nói, anh ta biết, thật ra hi vọng rất nhỏ bé.

“Lần đầu tôi tôi gặp hạng người thế này, đứng đằng sau lưng, lại có thể sắp xếp tất cả không chê vào đâu được, thủ đoạn cao siêu, cũng đủ ác độc, ba người hôm qua bây giờ một người chết hai người hôn mê, thế này thì điều tra kiểu gì?” Trước giờ Đường Lăng không chịu thua, lúc này cũng không nhịn được oán trách hai câu, chủ yếu là chuyện này thật sự khiến người ta rất bực bội.

“Thanh Thanh, bây giờ em còn có cách nào không? Hoặc là có suy nghĩ gì?” Bây giờ Đường Lăng thật sự không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể đặt hi vọng lên trên người Hàn Nhã Thanh.

Dường như Hàn Nhã Thanh không nghe thấy lời Đường Lăng nói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu.

“Sao vậy?” Dương Tầm Chiêu bị cô nhìn như thế, đáy lòng hơi hoảng hốt.

“Đúng vậy, em nhìn Tầm Chiêu như vậy làm gì, anh cũng cảm thấy hơi sợ rồi, Tầm Chiêu làm gì có lỗi với em à?” Đường Lăng nhìn thấy ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

“Quan hệ của anh và Trác Hiểu Lam rất tốt.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ cử động, lời nói nhẹ nhàng truyền ra, thoạt nghe rất từ tốn nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng mang theo ẩn ý.

Cô nhớ lúc trước khi cô nói với Dương Tầm Chiêu là cô không thể sinh đẻ, Dương Tầm Chiêu lập tức hỏi thăm Trác Hiểu Lam xem chữa trị như thế nào.

Nhắc lại, chuyện như vậy vốn dĩ là chuyện riêng tư, tất nhiên Dương Tầm Chiêu sẽ không hỏi Trác Hiểu Lam, điều này chứng tỏ Dương Tầm Chiêu vô cùng tin tưởng Trác Hiểu Lam, cũng chứng tỏ quan hệ giữa Dương Tầm Chiêu và Trác Hiểu Lam rất tốt.

“Sao đột nhiên lại nói chuyện này?” Dương Tầm Chiêu hơi ngẩn ra, cô đột nhiên nói ra một câu như vậy khiến anh không chắc chắn.

Đường Lăng nghe thấy lời Hàn Nhã Thanh nói thì lập tức ngây ngẩn cả người, chuyện gì đây? Tình huống bây giờ là thế nào?

Lời này của Thanh Thanh có ý gì?

Quan hệ giữa Lão Tam và Trác Hiểu Lam?

Quan hệ giữa Lão Tam và Trác Hiểu Lam thật sự không tệ, nhưng chắc hẳn cũng không có vấn đề gì khác?

“Anh nói ra xem quan hệ giữa anh và Trác Hiểu Lam là như thế nào?” Hàn Nhã Thanh mấp máy môi, Dương Tầm Chiêu không dứt khoát trả lời cô mà lặng lẽ chuyển đề tài.



Phản ứng của Dương Tầm Chiêu như vậy, trái lại hơi kỳ lạ.

“Chính là cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng không tệ lắm.” Dương Tầm Chiêu không hiểu ý của Hàn Nhã Thanh, vì vậy câu trả lời cũng hơi qua loa.

“Cô ta thích anh, anh biết không?” Hàn Nhã Thanh cũng không che giấu mà hỏi thẳng ra, đương nhiên cô tin tưởng Dương Tầm Chiêu, chắc chắn người Dương Tầm Chiêu thích là cô chứ không phải là Trác Hiểu Lam.

Nhưng Trác Hiểu Lam thích Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu có biết chuyện này không?

Quả thật từ nhỏ Dương Tầm Chiêu và Trác Hiểu Lam cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy giữa hai người cũng chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bây giờ Hàn Nhã Thanh đã xác định Trác Hiểu Lam thích Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu đã biết nhưng giả vờ như không biết?

Hay là Dương Tầm Chiêu vốn dĩ không biết?

Giữa hai tình huống này vẫn có sự khác biệt.

Dương Tầm Chiêu khẽ nhăn mày lại, khóe môi của anh hơi cong lên, không trả lời câu hỏi của Hàn Nhã Thanh.

“Vì vậy, anh cũng biết.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu thì đã lấy được đáp án, Dương Tầm Chiêu không phủ nhận, chứng tỏ Dương Tầm Chiêu biết Trác Hiểu Lam thích anh.

“Gần đây anh mới nhận ra chuyện này.” Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, quả thật trước kia anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, gần đây anh cũng mới phát hiện ra.

“Trác Hiểu Lam ba mươi hai tuổi rồi? Vẫn luôn không kết hôn, hơn nữa ngay cả bạn trai cũng không có, đây đều là vì anh.” Khi Hàn Nhã Thanh nói lời này, giọng điệu rất khẳng định, tất cả mọi người đều cho rằng Trác Hiểu Lam vì sự nghiệp nên không để ý đến những chuyện này, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.

Một người phụ nữ, cho dù coi trọng sự nghiệp đến mức nào, cũng đều sẽ chờ mong vào tình yêu, không kết hôn còn có thể chấp nhận được, nhưng hơn ba mươi tuổi rồi mà chưa từng có bạn trai, chuyện này không bình thường.

Trước kia Hàn Nhã Thanh không để ý đến những chuyện này, Hàn Nhã Thanh không tiếp xúc nhiều với Trác Hiểu Lam, cho dù sau khi cô trở lại nhà họ Đường, nhiều nhất cô và Trác Hiểu Lam cũng chỉ khách khí nói với nhau đôi câu.

Trước kia Hàn Nhã Thanh cho rằng tính tình Trác Hiểu Lam lạnh nhạt, đối với ai cũng như vậy, nhưng bây giờ ngẫm lại, Trác Hiểu Lam lạnh nhạt với cô nhất, chỉ là lúc trước không nghĩ đến, hơn nữa Trác Hiểu Lam che giấu quá tốt, vì vậy cô cũng không nhận ra.



Đường Lăng khẽ giật mình, trước kia anh ta chừng từng để ý đến những điều này, càng không liên hệ chuyện của Trác Hiểu Lam và Dương Tầm Chiêu vào với nhau, nhưng bây giờ Thanh Thanh nói như vậy?

Xưa nay anh ta chưa từng nghi ngờ phán đoán của Thanh Thanh?

Nhưng, chuyện này sao có thể? Sao có thể?

“Sao vậy? Em ghen?” Dương Tầm Chiêu hơi buồn cười nhìn cô, cô nói nhiều như vậy, là bởi vì ghen?

“Có ghen hay không cũng không quan trọng.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ mấp máy, cô thừa nhận quả thật cô hơi ghen, nếu không khi Trác Hiểu Lam nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, cô cũng sẽ không cảm thấy không thoải mái.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Trác Hiểu Lam.

Trác Hiểu Lam là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiêu ngạo, lạnh lùng, thông minh hơn người bình thường rất nhiều, từ nhỏ đã là thiên tài, bây giờ đã đạt được thành tựu mà người bình thường không thể đuổi kịp, người như vậy lại thầm mến Dương Tầm Chiêu?

Hơn nữa chắc hẳn thầm mến đã rất lâu, điều này không phù hợp với tính cách của Trác Hiểu Lam.

Chắc chắn Trác Hiểu Lam là người vô cùng tự tin, nếu cô ta thích Dương Tầm Chiêu, vì sao không nói?

Khi còn bé có thể không hiểu, nhưng Trác Hiểu Lam cũng đã hơn ba mươi tuổi, không thể nào không hiểu.

Vì vậy, Hàn Nhã Thanh cảm thấy tình cảm của Trác Hiểu Lam đối với Dương Tầm Chiêu không bình thường.

Một phần tình cảm không bình thường, đã thầm mến từ lâu, nếu người mình thầm mến đột nhiên muốn kết hôn, Trác Hiểu Lam sẽ làm như thế nào?

Không làm gì, nói lời chúc phúc?

Hàn Nhã Thanh cảm thấy như vậy không phù hợp với con người Trác Hiểu Lam.

“Có ý gì?” Dương Tầm Chiêu cũng nghe ra được ẩn ý trong lời Hàn Nhã Thanh, anh lại khẽ nhăn mày.

“Chính là cảm thấy không được logic lắm, từ nhỏ anh và Trác Hiểu Lam lớn lên bên nhau, chắc hẳn rất hiểu Trác Hiểu Lam, anh không có ý kiến gì sao?” Hàn Nhã Thanh cũng chỉ suy đoán, không có chứng cứ, chắc chắn cô sẽ không kết luận, nhưng bây giờ cô lại muốn nghe Dương Tầm Chiêu phân tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play