Lúc đó, cô hơi mơ hồ, không hiểu người đó có ý gì, nhưng người đó không
để lại bất cứ lời giải thích dư thừa nào mà chỉ bảo cô dựa theo đó mà
làm, từ trước đến giờ người đó luôn hành xử như vậy!!
Những lá
thư năm đó cô giữ lại hết, để chúng ở trong ngăn kéo phòng làm việc. Mặc dù cảm thấy không nỡ nhưng cô cũng không dám làm trái lời người nọ, nên cô đã lấy hết những lá thư đó kẹp tạm trong túi tài liệu ở trên bàn và
ngồi đợi Trác Thanh.
Lúc ấy, cô hoàn toàn không biết sự hiện diện của máy nghe lén, thư là do cô xếp, túi tài liệu cũng là của cô, cô
không hề hay biết người nọ đã dùng cách nào để đặt máy nghe lén vào đó,
nhưng giờ ngẫm nghĩ lại cô cũng sáng tỏ được một chút.
Cô nghĩ
đến túi tài liệu được đặt sẵn trên bàn đó, tối hôm trước cô phải tiếp
khá nhiều bệnh nhân, mà người nọ có thể nhờ bệnh nhân đem điện thoại cho cô thì tất nhiên cũng có thể thông qua bệnh nhân mà lén nhét máy nghe
lén vào túi tài liệu khi cô không chú ý.
Tác phong làm việc của người nọ luôn rất kín kẽ.
Có điều, bây giờ người nọ lại gọi điện cho cô với mục đích gì?
Viên Ngữ thật sự muốn đập nát điện thoại cho xong, nhưng cuối cùng cô không dám làm vậy, đành phải nhận điện thoại.
"Anh muốn gì? Anh còn muốn thế nào nữa?" Điện thoại vừa được kết nối, Viên
Ngữ không nhịn được hét lên: "Anh rốt cuộc còn muốn tôi phải làm gì
nữa?"
"Cô yên tâm đi, lần này tôi gọi đến không yêu cầu cô làm gì cả, tôi chỉ muốn nói với cô là chuyện lần này cô làm rất tốt, hơn nữa
cách xử lý sau đó cũng rất gọn lẹ, tôi thấy rất hài lòng về nó." Giọng
người đó từ trong điện thoại vọng ra, từng từ từng chữ, chậm rãi mà rành mạch.
"Tại sao anh phải đặt máy nghe lén ở trong túi tài liệu?
Tại sao lại lợi dụng tôi chứ?" Viên Ngữ cố cắn chặt răng, dù thế nhưng
vẫn không cách nào kiềm chế được cảm xúc của bản thân lúc này. "Tại sao
lợi dụng tôi để lừa anh ấy?"
"Những điều không nên hỏi thì đừng
hỏi, biết càng nhiều sẽ càng bất lợi cho cô." Đầu dây bên kia vẫn là
giọng nói từ tính như cũ, nhưng đã pha chút ý tứ cảnh cáo rõ rệt.
"Vì sao anh phải làm như vậy? Có ích lợi gì cho anh chứ?" Viên Ngữ thầm hít hà một hơi, nhưng lại không nhịn được hỏi lại một câu, Viên Ngữ nghĩ
mãi không ra lí do người nọ phải làm việc đó.
"Tôi nói rồi, những điều không nên hỏi thì đừng hỏi." Giọng nói bên kia rõ ràng đã lạnh xuống vài phần.
"Anh biết trước Trác Thanh sẽ đến nhà họ Đường, là vì muốn thu thập được
tình hình của nhà họ, với lại những mẩu tin liên quan đến cô cả nhà họ
Đường hôm nay có liên quan đến anh đúng không? Nhưng anh muốn đối đầu
với nhà họ Đường cũng như đối đầu với cô cả nhà họ, đối với anh không
đem lại lợi ích gì cả, suy cho cùng là anh có âm mưu gì?" Ánh mắt Viên
ngữ lóe lên một tia rất nhanh, cố gắng để bản thân thật bình tĩnh, cô
muốn moi được chút tin tức từ miệng của đối phương.
Ít nhất cô muốn nắm được thóp của đối phương, chứ không muốn rơi vào thế bị động như bây giờ.
"Sao nào? Muốn moi tin từ tôi? Chỉ dựa vào cô? Đúng là không biết tự lượng
sức mình?" Thế nhưng đối phương lại quá thông minh, thoáng cái đã nhìn
ra ý đồ của Viên Ngữ.
"Viên Ngữ, tôi khuyên cô đừng nên động tâm
tư, bằng không cô cũng biết hậu quả rồi đấy." Giọng nói ẩn ẩn mang theo ý cười, nhưng ngữ khí uy hiếp lại càng lộ ra rõ rệt.
Sắc mặt Viên
Ngữ nhanh chóng biến đổi, trong lòng cô trầm xuống, đúng vậy, cô biết
hậu quả chứ nên vốn dĩ cô chả thể làm được gì.
"Tôi biết trước đó Trác Thanh đã gọi điện cho cô, tôi cũng biết cô không tiết lộ gì cho
Trác Thanh nên tôi thấy rất hài lòng, cho nên cô cứ yên tâm, chuyện đã
hứa với cô tôi nhất định sẽ thực hiện." Đầu dây bên kia một lần nữa vang lên giọng nói của người đó, nhưng lần này đã khôi phục lại vẻ từ tốn.
"Anh gọi điện cho tôi không phải chỉ vì những thứ này chứ." Khóe miệng Viên
Ngữ gợn lên tia cười lạnh, người này trước nay tác phong vô cùng cẩn
thận, nếu không phải có chuyện quan trọng thì không bao giờ có cuộc gọi
này.
"Đương nhiên, tôi có chuyện muốn giao cho cô." Người đó không nhịn được cười khan thành tiếng.
"Còn có chuyện gì nữa?" Viên Ngữ nghe thấy lại có chuyện cần bàn giao, sắc
mặt nhoáng cái đột biến, cô rất sợ người nọ lại bắt cô làm chuyện gì đó.
"Cô không cần kích động vậy đâu, thật ra chuyện đó cũng không có gì to tát
cả, tôi muốn nhấn mạnh với cô là mọi chuyện phải tuyệt đối bảo mật,
không thể rò rỉ ra bên ngoài." Đầu dây bên kia, người nọ thu hồi lại ý
cười, tăng thêm mấy phần nghiêm túc.
"Tôi sẽ không nói cho Trác Thanh hay bất kể ai cả, anh biết mà." Viên Ngữ nhăn mày, nhất thời không hiểu người đó có ý gì.
"Đường Lăng không phải là Trác Thanh, nên không dễ gạt được đâu, nếu Đường
Lăng đến hỏi, cô không qua mặt được anh ta đâu." Giọng nói của người nọ
vang lên, pha chút lạnh lẽo.
"Vậy anh muốn tôi làm thế nào?" Trong lòng Viên Ngữ không yên, bắt đầu xuất hiện một loại dự cảm không lành.
"Cô phải biết là, chỉ có người không thể mở mồm nói chuyện mới có thể giữ
bí mật." Lần này, giọng nói của người đó cực kì chậm chạp, lại phá lệ
tàn nhẫn.
"Anh muốn giết tôi ư? Anh muốn tôi chết sao?" Cơ thể
Viên Ngữ bất giác run rẩy, cô cảm thấy rất sợ hãi, cực kì sợ người đó,
cô rõ hơn ai hết nếu người đó thực sự muốn làm gì thì chắc chắn sẽ làm
cho bằng được.
"Cũng không nhất thiết là phải chết, chỉ cần không thể mở miệng nói chuyện là được, cô là bác sĩ, chắc hẳn cô biết cách."
Từng câu từng chữ được truyền lại một cách rõ ràng từ đầu bên kia, một
chuyện tàn nhẫn đến thế mà đối phương lại có thể nói hời hợt như vậy.
"Anh có ý gì? Rốt cuộc ý anh là sao? Tóm lại anh muốn thế nào?" Viên Ngữ
không thể tiếp tục kiềm chế được nữa, cô gào thật to, thật sự cô sắp bị
người nọ ép cho phát điên rồi.
"Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cô là người thông minh, cô nên biết phải làm thế nào." Người đó không thèm để ý đến lời gào thét mất khống chế của Viên Ngữ, vẫn nói một cách tàn
nhẫn như cũ.
"Anh muốn ép tôi chết, muốn tôi chết phải không, lẽ
nào tôi phải kết liễu mạng sống theo ý anh sao." Giờ phút này, giọng
Viên Ngữ đã bắt đầu run run, không, cô không thể chết, ít nhất không thể chết như này được.
"Viên Ngữ, cô yên tâm đi, chỉ cần cô làm theo những gì tôi nói, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành chuyện đã hứa với cô, tất
nhiên nếu cô không làm theo hoặc tiết lộ tin tức cho bất kì ai, hậu quả
tự ghánh." Đầu bên kia tiếp tục vang lên ý tứ cảnh cáo.
"Nhưng mà nếu tôi chết, tôi còn nhìn được cái gì, làm sao mà tôi biết anh có làm
hay không…" Lúc này, Viên Ngữ gần như suy sụp hoàn toàn, cô biết mình
không thể phản kháng và cũng không phản kháng nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT