Thành chủ vẫn bảo ông đi điều tra Đường Bách Khiêm có nghĩa là thành chủ vẫn còn quan tâm đến chuyện của cô cả nhà họ Đường!
Thành chủ cũng không thay đổi thái độ với cô cả nhà họ Đường vì lời báo cáo
của Lương hay vì cô cả nhà họ Đường không phải công chúa của họ.
Chỉ cần thành chủ vẫn còn chuyện để quan tâm là được!
“Chẳng phải còn hai đứa bé sao? Đường Bách Khiêm có thể là ba của chúng.”
Lương hoàn toàn sốc khi nghe thấy những lời của Quản gia Trọng, tình
huống này là thế nào?
Tại sao lại muốn cho Đường Bách Khiêm một bài học? Mọi việc đã được làm rõ rồi ư?
“Sao ông biết hai đứa bé chắc chắn là con của Đường Bách Khiêm? Nói không
chừng chúng là con của cậu ba Dương đấy, không phải trước đó ông nói cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh đã kết hôn à?” Lúc này Quản gia Trọng cực kỳ
không ưa Đường Bách Khiêm, ông ta vừa nghe thấy lời Lương nói thì cãi
lại ngay.
“Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh kết hôn nửa năm
trước, kết hôn được ba tháng thì ly hôn, mà hai đứa bé đó đã năm tuổi,
thời gian không khớp.” Lương nhìn Quản gia Trọng, ông ta bỗng nhiên
chẳng biết nói gì, khi nào Quản gia Trọng toàn năng lại trở nên thế này?
Đây là Quản gia Trọng toàn năng mà ông ta biết ư?
“Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh quen biết nhau năm năm trước hả? Hai người
họ gặp nhau năm năm trước sao?” Quản gia Trọng cũng cảm thấy lý do phản
bác của mình vừa rồi có chút không hợp lý, nhưng dù bây giờ thời gian
không khớp, có lẽ năm năm trước Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đã quen biết nhau, còn ở bên nhau nữa.
“Không, năm năm trước Dương Tầm
Chiêu và Hàn Nhã Thanh chưa quen nhau, hai người họ chưa bao giờ gặp
nhau.” Lương lắc đầu, người ngoài đều không biết chuyện đã xảy ra ở
khách sạn năm đó, lúc ấy Hàn Nhã Thanh đã bắt người ta xóa toàn bộ video giám sát, đến cả Dương Tầm Chiêu cũng không tra ra, cho nên Lương cũng
không điều tra được chuyện đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Bà cụ Dương và ông cụ Dương có thể tra được chuyện của năm năm trước vì họ biết Đường Vũ Kỳ, hơn nữa bây giờ Dương Tầm Chiêu cũng đã biết chuyện
đó, cũng có vài người khá thân với Dương Tầm Chiêu biết, vì thế ông cụ
Dương và bà cụ Dương mới có thể điều tra được.
Người ngoài thật sự sẽ rất khó điều tra.
“Sao ông biết chắc chắn họ không quen nhau? Sao ông biết năm năm trước hai
người họ chưa bao giờ gặp nhau? Biết đâu là do ông không biết, do ông
không tra được thì sao?” Quản gia Trọng không chịu thua, những lời này
của Quản gia Trọng có vẻ như tranh cãi, thực sự không quá phù hợp với
hình tượng Quản gia Trọng toàn năng.
Thật ra Quản gia Trọng cũng
không phải thật sự nghi ngờ năng lực của Lương, ông và Lương đã quen
nhau lâu rồi, ông cũng biết rõ năng lực của Lương. Những thứ Lương tra
được, hơn nữa còn đích thân đến báo cáo với thành chủ, gần như không thể sai được.
Chủ yếu vì Quản gia Trọng quá ghét tên Đường Bách
Khiêm đó, ông không muốn đứa con là của Đường Bách Khiêm. Ông mong đứa
con là của Dương Tầm Chiêu hơn, dù sao bây giờ cô cả nhà họ Đường cũng
thích Dương Tầm Chiêu.
Vả lại tên Đường Bách Khiêm đó còn hại cô
cả nhà họ Đường bị mọi người mắng chửi, chỉ tính điểm này thôi đã không
xứng, không xứng!
Cho dù Lương nói mình đã điều tra lầm, cô cả
nhà họ Đường không phải công chúa của họ, nhưng ông đã quen với việc
quan tâm cô ấy trong khoảng thời gian này, vì vậy phản ứng đầu tiên là
muốn bảo vệ cô ấy.
Lương nhìn Quản gia Trọng, khóe môi khẽ giật, chẳng lẽ Quản gia Trọng này là giả? Hay ông ta bị người khác nhập vào người?
Dù Lương vừa chính tai nghe thấy cũng không dám tin Quản gia Trọng toàn năng sẽ nói ra những lời như vậy.
Lương nhất thời không biết nên trả lời thế nào!
“Thành chủ, ông nghĩ con cô cả nhà họ Đường là của ai?” Quản gia Trọng không
hề để ý đến tâm trạng của Lương lúc này, ông ta còn quay sang hỏi thành
chủ nhà mình.
Quản gia Trọng toàn năng đã hoàn toàn buông thả bản thân!
Lương lại sốc, Quản gia Trọng tự nổi điên thì thôi, bây giờ còn hỏi thành chủ vấn đề đó? Lẽ nào Quản gia Trọng thật sự bị thứ gì nhập vào người ư?
Khóe môi Lương giật mạnh, Quản gia Trọng nổi điên, chẳng lẽ ngay cả thành
chủ cũng sẽ nổi điên cùng ông ta? Sao thành chủ có thể trả lời câu hỏi
này được?
Khóe môi Lương giật mạnh, Quản gia Trọng nổi điên,
chẳng lẽ ngay cả thành chủ cũng sẽ nổi điên cùng ông ta? Sao thành chủ
có thể trả lời câu hỏi này được?
Đó là chuyện hoàn toàn không có
khả năng. Nếu nó có thể khiến thành chủ nhà họ trả lời thì chắc chắn là
chuyện lớn, không còn là vấn đề ngây thơ, không có ý nghĩa như Quản gia
Trọng.
Hơn nữa, đến tận bây giờ những người ngoài như họ hoàn
toàn không biết rốt cuộc con của cô cả nhà họ Đường là của ai, họ cũng
không có bằng chứng gì có thể chứng minh con của cô cả nhà họ Đường là
của ai, cho nên thành chủ nhà họ càng sẽ không dễ dàng tỏ thái độ.
Nhưng Trương Minh Hoàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc phân
tích: “Đứa con chưa chắc là của Đường Bách Khiêm, cũng chưa chắc là của
Dương Tầm Chiêu.”
Lương sững sờ, xin hỏi thành chủ vô cùng sáng
suốt nhà họ đưa ra kết luận này từ đâu? Rõ ràng Đường Bách Khiêm người
ta đã công khai giấy xét nghiệm ADN với con mình rồi, đây có thể là giả
à?
Vả lại chuyện ông ta điều tra lần này sẽ không sai, năm năm
trước Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không hề quen biết nhau, cũng
chưa gặp nhau bao giờ, mà Hàn Nhã Thanh và Đường Bách Khiêm đã biết nhau từ trước, mối quan hệ giữa họ vẫn luôn cực kỳ thân thiết.
Trong tình huống này, dù là ai cũng sẽ có xu hướng tin đứa con là của Đường Bách Khiêm hơn chứ?
Tại sao thành chủ lại cho rằng đứa con không phải của Đường Bách Khiêm, còn nghĩ chúng có thể là con của Dương Tầm Chiêu?
Lương nghĩ thành chủ vô cùng sáng suốt nhà họ có thể đã bị Quản gia Trọng kéo đi lệch hướng rồi.
“Ông nhìn đi, thành chủ cũng nói đứa con không phải của Đường Bách Khiêm, có thể là của Dương Tầm Chiêu kìa.” Quản gia Trọng đắc ý, từ trước đến giờ ông ta luôn tin tưởng vào lời nói của thành chủ nhà mình, hơn nữa lúc
này lời thành chủ nói còn vừa ý ông ta, Quản gia Trọng bèn nở nụ cười
tươi như hoa.
Khóe miệng Lương giật mạnh, nhất thời không biết
phải nói gì, ông ta đã đưa ra hết bằng chứng nhưng thành chủ và Quản gia Trọng đều làm như không thấy, ông ta còn có thể làm gì nữa?
“Nếu con của cô cả nhà họ Đường không phải của Đường Bách Khiêm, vậy thì
chúng ta cũng không cần khách sáo với Đường Bách Khiêm.” Quản gia Trọng
nghĩ đến việc thành chủ ra lệnh cho mình đi làm trước đó, ông ta cảm
thấy bây giờ mình có thể đi làm ngay lập tức.
“Quản gia Trọng, có một số việc vẫn cần phải điều tra rõ ràng.” Lương vốn không định nói
thêm gì, nhưng khi nghe thấy lời nói của Quản gia Trọng, ông ta vẫn
không thể nhẫn nhịn.
Theo ý của Quản gia Trọng có vẻ là hoàn toàn không quan tâm, lỡ như đứa con thật sự là của Đường Bách Khiêm thì sao? Mặc dù bây giờ đã điều tra rõ cô cả nhà họ Đường không phải con gái của thành chủ! Nhưng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT