“Hay là thôi đi.” Hàn Nhã Thanh nghe anh nói sẽ dẫn cô đi xem thì hơi bất ngờ, anh có nhiều tài sản như thế, hơn nữa ở đâu cũng có, nếu anh thật sự dẫn cô đi xem, không biết sẽ xem đến khi nào nữa.

“Nhã Thanh, của anh là của em, những cái đó đều là của em, vì vậy em…” Dương Tầm Chiêu không phải đang nói suông, mà là những lời từ tận đáy lòng, của anh là của cô, đừng nói những vật ngoài thân này, người của anh, tim của anh đều thuộc về cô.

“Ba ơi, lần trước không phải ba nói của ba thì là của con mà? Ba còn nói ba định cho con cả những cái kia cơ.” Đường Vũ Kỳ đang dựa trong lòng Dương Tầm Chiêu, hai mắt to tròn long lanh nhìn cậu ba Dương, nghiêm túc nhấn mạnh, lần trước ba nó đã nói như vậy.

Dương Tầm Chiêu sững sờ, anh từng nói mấy câu này sao? Lần trước ở công ty, hình như anh đã từng nói sẽ cho cô công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cả Dương thị, có điều sau đó vì ông cụ Dương, anh lại đổi ý, anh sắp rời khỏi nhà họ Dương, đương nhiên không thể nào anh lại cần Dương thị, thực ra anh cũng chưa từng thèm muốn Dương thị.

Nếu không phải vì mẹ, anh cũng sẽ không cần cổ phần của Dương thị.

Hàn Nhã Thanh nghe con gái nói, không khỏi bật cười, biểu cảm nghiêm túc của con gái mình thật sự rất đáng yêu, thực ra Đường Vũ Kỳ còn nhỏ thế này, nó chẳng hiểu gì về mấy thứ tài sản đó cả.

Có lẽ Dương Tầm Chiêu từng nói vậy với nó, Đường Vũ Kỳ ghi nhớ, nên mới nghiêm túc sửa lưng Dương Tầm Chiêu như vậy.

Tất nhiên không phải Đường Vũ Kỳ để ý đến tài sản, Đường Vũ Kỳ để ý tình thương, sự trân trọng của ba đối với cô bé.

Đường Vũ Kỳ vừa nghe cậu ba Dương nói thế, hiển nhiên sẽ hơi ghen tỵ.

Hàn Nhã Thanh lại nhìn Dương Tầm Chiêu, cố tình cười một cách thâm thúy: “Vậy nên, cậu ba Dương, rốt cuộc anh đã dùng mấy lời đường mật này dỗ dành bao nhiêu cô gái rồi?”

Tất nhiên Hàn Nhã Thanh sẽ không ghen với con gái, cô cố ý làm vậy, cố tình đùa giỡn Dương Tầm Chiêu đôi khi sẽ rất thú vị.

Dĩ nhiên Hàn Nhã Thanh muốn hòa hoãn bầu không khí, cô không muốn Dương Tầm Chiêu lại bị ảnh hưởng bởi những việc mà ông bà cụ Dương đã làm.

“Em biết mà.” Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, mỉm cười, anh biết Hàn Nhã Thanh cố ý, anh cũng biết cô hiểu anh, nên cô biết anh tuyệt đối sẽ không nói những lời kia với cô gái khác.

“Em không biết, anh không nói sao em biết chứ?” Hàn Nhã Thanh cố ý chọc anh, thật ra cô cảm thấy mặt nào của Dương Tầm Chiêu cũng tốt, cũng giỏi nói mấy lời tình tứ, tuy nói rất ít nhưng câu nào cũng có thể rung động tâm can.

“Ba ơi, ba mau nói đi, ba từng nói với mấy cô gái rồi ạ?” Đường Vũ Kỳ nghe Hàn Nhã Thanh tiếp tục hỏi tới, cũng bắt đầu giúp mẹ, Đường Vũ Kỳ cảm thấy đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Mấy lời này ba đã từng nói với nó, từng nói với mẹ thì thôi đi, nếu còn nói với những cô gái khác thì không thể tha thứ.



“Ba chỉ từng nói với mẹ thôi.” Dương Tầm Chiêu nghe Đường Vũ Kỳ nói thì không khỏi bật cười, khẽ nhéo mũi cô bé, lời anh nói là nói cho Đường Vũ Kỳ nghe, cũng là nói cho Hàn Nhã Thanh nghe, dù gì lúc này cũng đang ở sảnh lớn của nhà họ Đường.

Cậu ba Dương cũng không thể nói mấy câu tình tứ với Hàn Nhã Thanh ở trước mặt ông bà cụ Đường được, có điều có thể mượn cớ của con gái để nói ra.

Hàn Nhã Thanh nghe Dương Tầm Chiêu nói, không khỏi nhướng môi, thực ra cô biết hết, cô hiểu hết, có điều hiện tại nghe anh nói, cô vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, mềm mại, vô cùng dễ chịu.

Quả nhiên con gái đều thích nghe lời tình tứ, cô cũng không ngoại lệ.

Bà cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh, lại nhìn Dương Tầm Chiêu, bà rất vừa lòng, khung cảnh này thật tươi đẹp.

Cậu Dương Tầm Chiêu này được đấy!

Trước đây, bà không nên vì những chuyện ông bà cụ Dương đã gây ra cho Nhã Thanh mà trút giận lên người Tầm Chiêu.

“Ba nói dối nhé, ba rõ ràng còn nói với con nữa.” Đường Vũ Kỳ nghe Dương Tầm Chiêu nói, lập tức sa sầm mặt mũi, vô cùng uất ức tố cáo anh.

“Hahaha…” Bà cụ Đường không khỏi phì cười: “Nhóc con, người ta thường nói con gái là người tình kiếp trước của ba, xem ra nói không sai nhỉ.”

Hàn Nhã Thanh cũng bật cười, không ngờ con gái hay ghen như vậy, di truyền điểm này từ ai vậy nhỉ?

“Mọi người không được cười đâu, ba đúng là từng nói với con mà.” Đường Vũ Kỳ bị mọi người chọc nên xấu hổ, nhưng cô bé vẫn khăng khăng khẳng định.

“Được, được, chúng ta biết rồi.” Bà cụ Đường càng cười vui vẻ hơn, cục cưng Đường Vũ Kỳ đúng là niềm vui của cả nhà.

“Ba ơi, ba nói xem, nói xem, họ đều cười con, ba nói với mọi người đi ạ.” Đường Vũ Kỳ hơi buồn bực, rõ ràng cô bé nói thật, vì sao mọi người lại cười, vừa nghe là biết bà ngoại đang chọc cô bé.

“Con là con gái ba, ba yêu con, thương con, bảo vệ con khôn lớn, tiễn con về nhà chồng, sau đó con sẽ có gia đình của riêng mình, còn mẹ thì cần ba bảo vệ cả cuộc đời.” Biểu cảm của Dương Tầm Chiêu lúc này vô cùng nghiêm túc, vô cùng chân thành, những lời này đều là lời tận đáy lòng anh.

Khi Dương Tầm Chiêu nói phải bảo vệ cả đời, anh đã nhìn sang Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh xúc động, bỗng cảm giác như tim đang đập nhanh hơn, quả nhiên lời tình tứ của cậu ba Dương là cảm động nhất.

Bỗng nhiên cô nhận ra, Dương Tầm Chiêu thật ra rất biết khiến con gái cảm động.



Đường Vũ Kỳ không hiểu câu này lắm, có điều, cô bé cũng nghe ra được, ba yêu cô bé, thương cô bé, sẽ bảo vệ cô bé khôn lớn, vậy cũng đủ rồi, sau này cô bé đã có ba ở cạnh rồi.

“Ba ơi, vì sao anh hai lại nói mình là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn ạ?” Đường Vũ Kỳ không hay để bụng, thoắt cái dời sự chú ý, lại hỏi đến vấn đề khác.

Cô bé Đường Vũ Kỳ đã suy nghĩ câu hỏi này rất lâu, nhưng cô bé không biết vì sao anh hai lại bỗng nhiên trở thành cậu chủ nhỏ của Diêm Môn.

“Vì Diêm Môn là của ba, anh hai là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, con là công chúa nhỏ của Diêm Môn.” Dương Tầm Chiêu không giấu giếm chuyện này trước mặt ông bà cụ Đường nữa, không chỉ Diêm Môn, những chuyện liên quan đến tài sản của mình, anh đều sẽ không giấu.

Anh sẽ không giấu giếm Hàn Nhã Thanh bất cứ điều gì.

“Thật ạ, vậy thì hay quá.” Đường Vũ Kỳ lập tức hân hoan thốt lên, thì ra cô bé và anh hai đều có đãi ngộ như nhau, thật tốt quá.

Bà cụ Đường nhìn Đường Vũ Kỳ mà cười không ngớt, trước đây bà còn nói Dương Tầm Chiêu không xu dính túi, còn nói muốn bỏ tiền giúp đỡ Dương Tầm Chiêu lập nghiệp, không ngờ Dương Tầm Chiêu lại có nhiều tài sản như vậy.

Hơn nữa bà vừa hỏi thử Nhã Thanh, tài sản Dương Tầm Chiêu đứng tên tuyệt đối không chỉ có một Diêm Môn, e là còn rất nhiều nữa, vậy nên trước đây rốt cuộc bà vì cái gì mà động lòng từ bi?

Ông cụ Đường không bất ngờ lắm, năng lực của Dương Tầm Chiêu cỡ nào chứ, nên chuyện gì cũng có khả năng cả.

“Giả đấy, chắc chắn là giả, là tài liệu mà Diêm Môn họ làm giả.” Trong phòng bệnh, bà cụ Dương nhìn thấy Đường Minh Hạo vậy àm lại công khai kết quả kiểm tra của ông cụ Dương cho mọi người xem, bỗng chốc sốt ruột.

Khi bà cụ Dương nhìn thấy các mục trong tài liệu, bà cụ đã biết đây là thật, nhưng bà cụ Dương lại khăng khăng không thừa nhận, vì bà cụ cũng biết, hễ công khai kết quả này, những lời trước đây đã nói ở nhà họ Dương đều là lời nói dối, những lời nói khác của bà cụ cũng sẽ bị chất vấn dữ dội.

Ông cụ Dương mới làm kiểm tra sức khỏe một tháng trước, lúc đó, Trác Hiểu Lam đã nói sức khỏe ông cụ Dương hơi bất ổn, nhưng Trác Hiểu Lam cũng nói đó là chuyện bình thường, không phải lo, nhưng ông cụ Dương lại cứ nhất quyết nằm viện mấy ngày, kết quả lần này hẳn là được kiểm tra trước khi xuất viện.

Vì nằm viện mấy ngày, làm một số trị liệu, nên những mục có chút vấn đề đều hồi phục bình thường, vì vậy kết quả kiểm tra này đúng là không có gì bất ổn.

Kết quả kiểm tra sức khỏe của ông cụ Dương còn tốt hơn những một số cụ trung niên khác, không thể không nói, ông cụ Dương rất rất chú ý sức khỏe!!

“Giả ạ? Bà cụ Dương nói kết quả kiểm tra này là giả sao? Nếu bà cụ Dương không tin, vậy cháu sẽ chứng minh một chút với mọi người, kết quả này là thật.” Đường Minh Hạo nghe bà cụ Dương nói, trong lòng không khỏi cười mỉa, bà cụ Dương đúng là nói dối không chớp mắt, kết quả này còn thật hơn cả thật, bà cụ Dương còn nói giả!

Nếu bà cụ Dương đã nói là giả, vậy đành chứng minh cho bà cụ Dương hết đường chối cãi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play