Hơn nữa bà cụ Dương lúc này còn chỉ gà mắng chó, mắng Hàn Nhã Thanh, đôi mắt Dương Tầm Chiêu cũng tràn đầy hàn ý, hiện tại anh đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, về sau bất kỳ một người nào nhà họ Dương dám nói nửa câu không đúng về Nhã Thanh, anh tuyệt đối sẽ không khách khí nữa.

"Bà cụ Dương, tôi khuyên bà trước khi nói chuyện nên suy nghĩ cho kỹ càng, có một số việc, trong lòng bà biết rõ, nhưng bà lại vì lợi ích của mình mà muốn giấu diếm, một khi đã như vậy,mong bà đừng có nói gần nói xa, vừa rồi có phóng viên hỏi chuyện ông cụ Dương ngất xỉu, mong bà hãy giải thích chuyện của ông cụ Dương đi, nếu không, chúng tôi cũng chỉ có thể phơi bày tất cả mọi chuyện, Diêm Môn chúng tôi không có gì phải sợ, cậu chủ nhỏ của chúng tôi càng không có gì mà không dám.” Cố Ngũ vẫn luôn canh giữ bên cạnh Đường Minh Hạo, không mở miệng, nhưng Cố Ngũ không mở miệng, cũng không có nghĩa là Cố Ngũ không rõ.

Cố Ngũ nhìn ra bà cụ Dương đã biết thân phận của cậu chủ nhỏ, bà cụ Dương biết cậu chủ nhỏ là con trai của ông chủ và bà chủ.

Nhưng bà cụ Dương hiển nhiên không muốn nhận cậu chủ, rõ ràng là bà cụ Dương sợ bị người ta biết chuyện này, bà cụ Dương sợ ảnh hưởng đến việc thông gia của nhà họ Dương và Quỷ Vực chi thành.

Bà cụ Dương không muốn nhận cậu chủ, lại còn muốn lôi bà chủ ra nói chuyện, Cố Ngũ chỉ muốn cười ha ha hai tiếng vào mặt bà ta.

Việc này chẳng khác nào đầu óc bà cụ Dương có bệnh, bà ta cho rằng tất cả mọi chuyện đều phải do bà ta nắm trong tay hay sao?

Những lời có ý tứ uy hiếp này của Cố Ngũ có thể nói rất rõ ràng, chẳng qua Cố Ngũ không có nói rõ ra, nhưng Cố Ngũ biết bà cụ Dương khẳng định có thể hiểu được.

Sắc mặt bà cụ Dương trong nháy mắt thay đổi vài lần, bà ta hiển nhiên không ngờ Cố Ngũ đoán được tâm sự của bà ta, đương nhiên, uy hiếp của Cố Ngũ cũng khiến trong lòng bà ta cảm thấy lo lắng.

Mặc kệ như thế nào, chuyện thông gia với Quỷ Vực chi thành tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề, hôn sự của bọn họ đã được công bố với bên ngoài, hơn nữa bọn họ đã ký hôn thư với thành chủ Quỷ Vực chi thành.

Quỷ Vực chi thành cũng không phải là nơi mà bọn họ có thể đắc tội, hơn nữa chỉ cần Tầm Chiêu cưới công chúa của Quỷ Vực chi thành, tương lai tất cả Quỷ Vực chi thành đều là của nhà họ Dương, lợi ích to lớn này ở ngay trước mắt, bà ta tuyệt đối không có khả năng buông tha.

Cho nên tuyệt đối không thể để cho công chúa Quỷ Vực chi thành biết Dương Tầm Chiêu có hai đứa con, thân phận công chúa của Quỷ Vực chi thành người ta cao quý như vậy, làm sao có thể nguyện ý làm mẹ kế.

Khóe môi bà cụ Dương mím chặt, lời nói của Cố Ngũ làm cho trong lòng bà ta có kiêng kỵ, tự nhiên cũng không dám nói thêm gì nữa.

Giờ phút này, ông cụ Dương đang nằm trên giường cũng vừa tức vừa nóng nảy, giờ phút này ông ta cũng hận không thể nhảy dựng lên đánh cho Đường Minh Hạo một trận, đứa nhỏ này thật sự là điềm xấu.



Chỉ là ông cụ Dương cuối cùng cũng nhịn xuống, nhưng ông cụ Dương cũng biết hiện tại những phóng viên ở đây đều đã đoán được ông ta giả vờ ngất xỉu, nếu lúc này ông ta đứng lên, tình huống sẽ càng trở nên nghiêm trọng, loại tác động này sẽ vượt quá tất cả các đoán.

Vì vậy, bây giờ ông ta chỉ có thể tiếp tục nằm trên giường giả vờ ngất xỉu.

"Nếu bà cụ Dương không muốn giải thích, vậy để tôi nói đi." Đường Minh Hạo vốn muốn cho bà cụ Dương một cơ hội, lúc trước Dương Tầm Chiêu triệu tập phóng viên nói rằng sẽ tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nhưng bà cụ Dương còn là bà nội của Dương Tầm Chiêu, Đường Minh Hạo cho rằng vào lúc này, bà cụ Dương sẽ ít nhiều có một chút áy náy, rốt cuộc chuyện ông cụ Dương ngất xỉu mà bọn họ làm chính là vì để hãm hại Dương Tầm Chiêu.

Đường Minh Hạo muốn cho bà cụ Dương cơ hội này, cũng nghĩ rằng nếu giờ phút này bà cụ Dương chủ động nói ra sự thật, để trong lòng Dương Tầm Chiêu cũng dễ chịu hơn một chút, coi như là an ủi Dương Tầm Chiêu một chút.

Thế nhưng Đường Minh Hạo thật không ngờ bà cụ Dương chẳng những không có bất kỳ áy náy nào, càng không có bất kỳ hối hận nào, bà cụ Dương thậm chí còn muốn đem tất cả nước bẩn đổ lên người mẹ của nó.

Đường Minh Hạo nhịn không được cười lạnh trong lòng, xem ra nó thật sự không nên ôm bất kỳ hy vọng nào đối với bà cụ Dương và ông cụ Dương.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương thật sự không coi trọng tình thân, không, bọn họ căn bản cũng không có tình cảm.

Đã như vậy, nó cũng không cần khách khí nữa, bà cụ Dương không nói, vậy thì để nó nói, để nó nói rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho Dương Tầm Chiêu.

"Cháu..." bà cụ Dương nghe thấy Đường Minh Hạo lại muốn tiếp tục nói tiếp, trong lòng càng sốt ruột, theo bản năng muốn ngăn cản Đường Minh Hạo.

Nhưng lần này Cố Ngũ lại ngăn cản trước mặt bà cụ Dương, trong ánh mắt của Cố Ngũ nhìn về phía bà cụ Dương rõ ràng mang theo ý cảnh cáo, rất rõ ràng Cố Ngũ đã không muốn tiếp tục đứng trầm mặc ở một bên nữa.

Cậu chủ đánh tiên phong, anh ta ít nhất phải giúp cậu chủ giải quyết tốt mọi hậu quả.

Diêm Môn tuy rằng là của Dương Tầm Chiêu, nhưng mấy năm nay chuyện của Diêm Môn gần như đều do Cố Ngũ phụ trách, có thể chống đỡ được Diêm Môn, năng lực của Cố Ngũ tuyệt đối không thể coi thường, khí trường của Cố Ngũ cũng tuyệt đối có thể nghiền nát bao nhiêu người, kể cả loại người già đời gian xảo giỏi tính kế như bà cụ Dương.



Trong giây lát, bà cụ Dương bị Cố Ngũ làm chấn động, lời nói bên miệng phải cứng rắn nuốt ngược trở lại, bởi vì bị Cố Ngũ ngăn cản, giờ phút này bà ta cũng không có cách nào đến gần bên người Đường Minh Hạo.

Giờ phút này, ông cụ Dương đang nằm ở trên giường thật sự nóng nảy, lửa giận công tâm, ông ta nhìn thấy hiện tại bà cụ Dương đã không khống chế được tình hình, nhưng ông ta lại không thể đứng dậy được, nếu ông ta đứng dậy, sự việc sẽ không thể xoay chuyển được nữa.

Bây giờ ông ta chỉ cần nằm trên giường không dậy, sau đó ông ta còn có thể nghĩ cách để người khác che giấu chuyện này.

Đôi mắt Đường Minh Hạo nhìn về phía ông cụ Dương đang nằm trên giường, nhìn thấy ông cụ Dương vẫn dùng tư thế ban đầu nằm không nhúc nhích, trong lòng Đường Minh Hạo nhịn không được cười lạnh, ông cụ Dương đúng là có thể giả vờ, đến lúc này vẫn còn giả vờ được.

Nếu ông cụ Dương này muốn giả vờ, vậy cứ để cho ông ta tiếp tục giả vờ đi, thế nhưng cho dù ông cụ Dương hiện tại vẫn đang nằm trên giường giả vờ ngất xỉu, chuyện cần làm rõ vẫn phải làm rõ.

"Đầu tiên là ông cụ Dương giả vờ ngất xỉu, sau đó bà cụ Dương cố tình làm mọi chuyện ầm ĩ lên, làm cho mọi người đều biết, chính là vì đem hết tất cả mọi chuyện đổ lên trên người Dương Tầm Chiêu, làm cho tất cả mọi người cảm thấy chính là bởi vì lúc trước Dương Tầm Chiêu triệu tập phóng viên tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, mới làm cho ông cụ Dương bị kích thích đến mức ngất xỉu phải nhập viện. Ông cụ Dương và bà cụ Dương muốn để cho tất cả mọi người mắng Dương Tầm Chiêu." Đường Minh Hạo biết đây chính là chân tướng, đây là chân tướng nó nhìn một cái là hiểu, nó tin tưởng ba của mình khẳng định cũng hiểu rõ.

Ba nhìn thấy tất cả những điều này, không biết ba có đau lòng hay không?

"Cháu nói nhảm cái gì vậy? Tầm Chiêu là con cháu của nhà họ Dương chúng ta, là người thân thân thiết nhất của chúng ta, chúng ta làm sao có thể hại Tầm Chiêu, tất cả những việc chúng ta làm đều là vì Tầm Chiêu." Sắc mặt của bà cụ Dương nhanh chóng thay đổi, nhưng đây quả thật là sự thật, vốn dĩ bọn họ đã lên kế hoạch thật tốt, nhưng bây giờ lại bị Đường Minh Hạo nói ra trước mặt mọi người, bà cụ Dương lập tức tức giận.

Những phóng viên ở đây nghe được lời của Đường Minh Hạo, từng người một đối mặt nhìn nhau, thật sự từ khi biết ông cụ Dương giả vờ ngất xỉu, tất cả mọi người đều đã nghĩ đến điểm này, chẳng qua giờ phút này nghe một đứa nhỏ khoảng năm tuổi nói ra, càng làm cho người ta rung động.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương chính là người thân của cậu ba nhà họ Dương, đúng như vừa rồi bà cụ Dương nói, cậu ba nhà họ Dương là người thân thân thiết nhất của bọn họ, nhưng không ngờ ông cụ Dương và bà cụ Dương còn tàn nhẫn đối với người thân nhất của mình như thế. Sắc mặt của bà cụ Dương trở nên tái nhợt, bởi vì bây giờ trên mạng thực sự có quá nhiều người mắng cậu ba nhà họ Dương, hơn nữa mắng còn rất khó nghe.

Nếu bọn họ không biết ông cụ Dương giả vờ ngất xỉu thì thôi, nhưng hiện tại ở trong phòng bệnh, rõ ràng biết ông cụ Dương đang giả vờ ngất xỉu, giả bệnh, mà cậu ba nhà họ Dương sở dĩ bị mọi người mắng chính là vì ông cụ Dương giả bệnh.

Cho nên, khi bà cụ Dương nói bọn họ làm tất cả mọi chuyện đều vì cậu ba nhà họ Dương, giờ phút này lọt vào trong tai mọi người, tất cả mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên.

"Tất cả những gì bà đã làm đều vì Tầm Chiêu? Ông cụ Dương giả vờ ngất xỉu, bà còn trang điểm cho ông cụ Dương giống như một 'người chết’, sau đó cố ý nói với phóng viên một vài câu ba phải, cố ý đem chuyện này đổ lên trên người Dương Tầm Chiêu, cố ý để cho mọi người hiểu nhầm Dương Tầm Chiêu, sau đó hiện tại tất cả mọi người đang mắng Dương Tầm Chiêu, các người làm có phải là vì Tầm Chiêu không? Lời bà nói có tin được không?" Đường Minh Hạo nở nụ cười, nó cảm thấy đây tuyệt đối là chuyện cười hay nhất mà nó nghe được, ông cụ Dương và bà cụ Dương làm những chuyện đó là vì muốn tốt cho Tầm Chiêu? Đường Minh Hạo cũng không biết bà cụ Dương nói ra những lời này như thế nào, da mặt bà ta dày đến mức nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play