Rệp nhìn Dương Tầm Chiêu, vì anh đang đeo mặt nạ, nên Rệp không nhìn thấy vẻ mặt của anh, mà chỉ cảm thấy ánh mắt của anh rất đáng sợ, như có thể giết một người bất cứ lúc nào.
Rệp vô thức hít ngụm khí lạnh, dưới ánh mắt đó, anh ta chẳng dám giấu giếm điều gì nữa: “Ông cụ Dương bảo tôi tìm được cô bé đó xong, thì dẫn ra nước ngoài, rồi tìm một người chăm sóc cho cô bé, đừng để cô bé quay về nữa...”
“Cái gì?” Cố Ngũ hoàn toàn chết lặng, mặc dù anh là người nói nhiều, nhưng lúc mấu chốt, anh chưa bao giờ ăn nói lung tung, thế mà giờ anh lại kinh ngạc đến mức thốt ra tiếng, cắt ngang lời Rệp.
“Ông cụ Dương biết thân phận cô bé đó không? Ý em là, ông ta biết anh và...” Cố Ngũ đang muốn biết, liệu ông cụ Dương có biết chuyện cô bé đó là cháu nhà họ Dương không.
“Ông ta biết.” Dương Tầm Chiêu nhếch miệng cười, nụ cười cực kỳ lạnh lẽo, tất nhiên ông cụ Dương biết chuyện này, hôm đó ở Dương thị, ông bà cụ Dương đã gặp mặt Vũ Kỳ, hơn nữa lúc đó cô bé còn gọi cho anh, anh còn nói rõ ràng mọi chuyện cho họ biết.
Tất nhiên, với sự hiểu biết của anh về ông bà cụ Dương, chắc chắn ông cụ Dương sẽ làm giám định cha con, kết quả giám định có vào ngày hôm sau, nên bọn họ đã sớm xác nhận thân phận của Vũ Kỳ rồi.
“Ông ta biết mà còn sai người mang đứa bé đi, còn không cho cô bé quay về? Ông ta đang cưỡng ép tách đứa bé ra khỏi mẹ, cô bé còn nhỏ như thế, ông ta đang nghĩ gì vậy? Còn sai hạng người như Rệp đi làm mấy chuyện này?” Cố Ngũ vốn tưởng Rệp nói không có tính người là hơi phóng đại, nhưng giờ anh chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt.
Rõ ràng ông cụ Dương biết cô bé là máu mủ nhà họ Dương, mà sao ông ta vẫn có thể tàn nhẫn với đứa bé như vậy, hơn nữa hạng người như Rệp hoàn toàn không đáng tin.
Rệp có thể mang đứa bé đến chỗ tốt ư? Hơn nữa làm sao có thể chăm sóc tốt cho cô bé? Chỉ sợ có khi đứa bé còn chết ở trên đường.
Cố Ngũ luôn biết ông cụ Dương làm chuyện rất quá đáng, nhưng không ngờ lại quá đáng đến thế.
Dương Tầm Chiêu mím chặt môi, không nói gì nữa, giờ hai tay đang buông thõng bên người của anh không ngừng siết chặt đến mức lộ gân xanh, gần như muốn nổ tung các mạch máu.
Mới đầu anh đã đoán ra được, nhưng anh không thể ngờ rằng ông cụ Dương lại quá đáng đến thế, còn muốn mang đứa bé đi, cưỡng ép chia cắt cả nhà anh.
Gì mà tìm người chăm sóc, nói trắng ra là giám sát, không cho cô bé quay về.
Để hạng người như Rệp làm chuyện này, chắc chắn sẽ không đưa cô bé đến đất nước tốt lành gì, e rằng anh ta sẽ đưa đứa bé tới những nơi nghèo khổ lạc hậu, nói không chừng còn có chiến tranh loạn lạc, như vậy tính mạng của đứa bé sẽ khó mà giữ lại được.
Cho dù cô bé tốt số sống sót, thì theo ý ông cụ Dương, sẽ sai người giám sát cô bé cả đời, không cho đứa bé bước ra ngoài? Cũng chẳng cho đi học, giao lưu với bạn bè?
Dương Tầm Chiêu chỉ nghĩ tới đây, mà tim đã đau đến mức khó chịu, anh thật sự không biết tại sao ông cụ Dương lại đưa ra quyết định như vậy, đó là máu mủ nhà họ Dương đấy.
Trong lòng Dương Tầm Chiêu không khỏi cười khẩy, máu mủ nhà họ Dương!
Anh cũng là máu mủ nhà bọn họ, nhưng vì lợi ích nhà họ Dương, làm sao ông bà cụ Dương có thể thật lòng quan tâm anh?
Thật ra ông bà cụ Dương đều tàn nhẫn với anh, trước đây bọn họ từng ép anh tách khỏi mẹ anh, không cho mẹ con anh gặp mặt nhau.
Anh nên sớm mất hết hy vọng với họ, chuyện này càng làm trái tim anh trở nên lạnh lẽo.
“Vậy phu... Hàn Nhã Thanh thì sao? Chẳng phải lúc nãy cậu nói ông cụ Dương bảo cậu tìm cô ấy à? Vậy sau khi tìm được cô ấy, ông ta định làm gì? Có phải cho cô ấy cùng đi chăm sóc con gái đúng không?” Cố Ngũ cảm thấy dù ông cụ Dương tàn nhẫn thế nào, cũng không thể bỏ mặc cháu mình sống chết như thế, chẳng phải Rệp nói ông ta cũng sai bọn họ tìm Hàn Nhã Thanh à?
Nói không chừng ông cụ Dương định cho Hàn Nhã Thanh cùng đi chăm sóc con gái.
Nếu vậy thì, chí ít ông cụ Dương cũng còn một chút tình thân, dù gì một đứa trẻ có mẹ ở bên cũng không đến nỗi quá khổ sở.
“Không, ông cụ Dương không muốn cho đứa bé ở cùng Hàn Nhã Thanh, mà muốn chia cắt bọn họ, ông ta sợ cô ấy sẽ tìm đứa bé, nên bảo tôi bán cô ấy tới mấy vùng núi mua vợ...”
“Mẹ kiếp, đúng là...” Rệp chưa kịp nói hết, thì Cố Ngũ lại lên tiếng cắt ngang lần nữa, tất nhiên, anh cũng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đến mức đóng thành băng của lão đại nhà mình, nên mới không muốn Rệp nói tiếp.
“Chúng tôi chưa tìm được người, nên chưa làm gì cả, xin các anh hãy tha cho tôi.” Lúc Rệp nhìn thấy ánh mắt đó của Dương Tầm Chiêu, thì sợ đến mức khụy xuống dưới sàn, ánh mắt đó thật đáng sợ.
Tất nhiên, đến giờ Rệp cũng ý thức rất rõ lão đại Diêm Môn đang đứng về phía Hàn Nhã Thanh, hơn nữa có thể thấy quan hệ hai người không hề tầm thường, nên Rệp phải cố gắng rũ sạch mình.
Giờ Dương Tầm Chiêu đang đeo mặt nạ, nên không ai nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng đôi mắt đó lại lạnh lẽo đến mức gần như khiến người khác rơi vào hầm băng nghìn năm, làm người đó nhất thời cảm thấy băng đang thấm vào người, rồi đóng băng toàn bộ mạch máu.
Tay anh vẫn không ngừng siết thành nắm đấm, vì nắm quá chặt, nên móng tay vốn không dài đâm vào trong da thịt, máu tươi liên tục rỉ ra, nhưng anh lại chẳng thấy đau.
Giờ anh chỉ thấy tim anh lạnh đến nỗi làm anh cảm thấy ý thức mình như sắp ngưng trệ.
Mặc dù anh đã đoán được ông cụ Dương sai người tìm Hàn Nhã Thanh chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng anh thật sự không ngờ ông lại sai người bán cô vào vùng núi?
Anh biết mấy vùng núi mua bán phụ nữ đó, sau khi mua về, vì không muốn người phụ nữ đó bỏ trốn, nên bọn họ sẽ nhốt người đó lại.
Dương Tầm Chiêu nghĩ đến đây, thì ánh mắt bỗng bắn ra tia sát ý, nhất thời có thể giết người trước mặt thành tro bụi.
Dương Tầm Chiêu không nói gì nữa, vì chuyện đã đến nước này rồi, anh cũng chẳng còn gì để hỏi nữa, anh đã biết hết những chuyện mình nên biết rồi.
Nếu nhìn kỹ, sẽ nhận ra giờ bước đi của Dương Tầm Chiêu hơi kỳ lạ, vì chân anh đang run rẩy.
Có lẽ là vì tim nguội lạnh! Hoặc tức giận! Hoặc càng có thể là do sợ hãi!
Cũng may Cố Ngũ phát hiện sớm, bằng không ngộ nhỡ để Rệp thật sự tìm được đứa bé và Hàn Nhã Thanh, thì anh không dám nghĩ tới hậu quả.
“Các anh, các anh đã nói sẽ tha cho tôi...” Rệp thấy lão đại Diêm Môn cứ thế rời đi thì nhất thời sửng sốt, giờ anh chẳng dám cần tiền nữa, miễn sao giữ được mạng là tốt lắm rồi.
“Cậu yên tâm đi, Diêm Môn chúng tôi đã đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ làm được, tôi cũng sẽ trả tiền cho cậu không thiếu một đồng, cậu cầm lấy tiền rồi rời khỏi thành phố A đi.” Cố Ngũ không phải người hay đồng tình, cũng chẳng phải người quản chuyện không đâu, nhưng giờ anh không nhịn được nhắc nhở Rệp một câu.
Bởi vì thủ đoạn ông cụ Dương thật sự quá tàn nhẫn.
Nếu để ông cụ Dương biết Rệp đã nói ra hết mọi chuyện, đến lúc đó chắc chắn anh ta sẽ chết rất thảm.
Ông cụ Dương chẳng hề nể tình với máu mủ nhà họ Dương, huống chi là hạng người như Rệp.
Dương Tầm Chiêu vừa ra khỏi Diêm Môn, thì gọi cho thư ký Lưu ngay.
“Tổng giám đốc, có chuyện gì không ạ?” Thư ký Lưu lại nhận được điện thoại của tổng giám đốc nhà mình, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, hôm nay tổng giám đốc gọi cho anh hơi nhiều.
“Cậu mau hoàn thành toàn bộ thủ tục ngay đi.” Giờ giọng nói Dương Tầm Chiêu đã lạnh đến mức đóng thành băng, thư ký Lưu ở đầu bên kia cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo này.
“À, vâng, tôi biết rồi.” Giờ trong lòng thư ký Lưu tràn đầy nghi vấn, nhưng không dám hỏi một câu.
Anh đi theo tổng giám đốc cũng được mấy năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng điệu này của tổng giám đốc, chỉ sợ giọng nói này của anh ấy có thể đóng băng toàn bộ sinh vật trong phạm vi mấy km.
Tổng giám đốc muốn hoàn thành ngay là chuyện hơi khó khăn, nhưng giờ thư ký Lưu không dám từ chối nửa lời, nghe giọng điệu này của tổng giám đốc, anh thật sự không dám hỏi, cũng chẳng dám nói!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT