Công ty gần đây đã ký hợp đồng cung cấp với một thương hiệu nệm, ông chủ bên kia tới Du thành du lịch, đề nghị muốn ăn bữa cơm với Hàn Liệt.
Điểm này với với tư cách là chủ nhà, Hàn Liệt dĩ nhiên sẽ tận tình.
Trước khi xuất phát, Hàn Liệt hỏi Triệu Tần có hứng thú cùng đi không.
Triệu Tần hỏi anh: “Là nam hay nữ?”
Hàn Liệt: “Lưu Thiên Hành, hơn năm mươi.”
Triệu Tần: “Vậy quên đi, bảy giờ tối nay tôi lên máy bay rồi.
Nói bóng gió thế, nếu như đối tượng ăn cơm là cô gái đẹp, anh có lẽ sẽ đổi vé.
Hàn Liệt cũng chưa hề nói đi đưa tiễn cái gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Năm giờ rưỡi, Hàn Liệt lái chiếc xe Mercedes màu đen đi đến cuộc hẹn ở quán rượu đã đặt bàn trước.
Hàn Liệt cùng Lưu Thiên Hành đã từng qua lại, coi như là người quen, cho nên Hàn Liệt mặc một bộ đồ thể thao tới.
Phục vụ mang anh đến ghế lô trước, đẩy cửa ra, Hàn Liệt đi thẳng vào trong, đi hai bước dừng lại, tròng mắt đen híp một cái.
Bên trong ghế lô có một vị mỹ nữ ăn mặc hết sức mát mẻ hấp dẫn đang ngồi đấy.
Hàn Liệt biết mình không có đi sai phòng bao, còn vị mỹ nữ này…
“Hàn tổng đúng không, tôi là Lưu Tịnh, ba tôi đang ở bên trong.”
Người đẹp thoải mái đứng lên, chỉ chỉ phòng vệ sinh bên trong phòng bao.
Hàn Liệt nhướn lông mày, đi vào.
Phục vụ ở bên ngoài đóng cửa lại.
Thường nghe ba tôi nhắc tới Hàn tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hôm nay mới có dịp gặp, Hàn tổng so với tưởng tượng của tôi còn trẻ hơn.” Lưu Tịnh hướng Hàn Liệt đi tới, đưa tay ra.
Lưu Thiên Hành trong ấn tượng của Hàn Liệt dáng dấp bình thường, cũng có thể coi là lớn tuổi đẹp trai nhưng cũng kiểu đẹp không đến nơi đến chốn, nhưng con gái của Lưu Thiên Hành thật sự xinh đẹp, nhìn chỉ khoảng chừng hai mươi, nhưng nói chuyện công việc rất có phong thái của nữ cường nhân.
“Quá khen, cũng sắp ba mươi rồi, không tính là trẻ tuổi.” Hàn Liệt không có bắt tay của Lưu Tinh, đồng thời cười đưa ra lý do: “Ngại quá, mới đi từ bên ngoài vào, trên tay đều là mồ hôi.”
Lưu Tịnh tin anh mới là lạ.
Nhìn thấu nhưng không nói thẳng ra, Lưu Tịnh cười một tiếng, ngồi ở đối diện Hàn Liệt.
Cô mặc chân váy ngắn gợi cảm màu đen, đôi chân thon dài trắng như tuyết ngồi xuống hoàn toàn bày ra trước mặt Hàn Liệt.
Hàn Liệt liếc một cái liền dời tầm mắt đi.
Nếu như Triệu Tần ở đây, nhất định sẽ cười nhạo Hàn Liệt già rồi nhưng vẫn còn trẻ ranh da mặt mỏng, chỉ có Hàn Liệt biết, anh thật sự không thưởng thức nổi.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Hàn Liệt thấy những điều gọi là hấp dẫn này sẽ ảnh hưởng khẩu vị.
Lưu Thiên Hành từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Hàn Liệt nhiệt tình muốn tới ôm một cái.
Hàn Liệt mượn cớ hôm nay nóng như lúc nãy cự tuyệt, có quỷ mới biết ông già này mới vừa ở phòng vệ sinh làm cái gì.
Hàn Liệt chỉ muốn chiêu đãi Lưu Thiên Hành, nhưng Lưu Thiên Hành nói ba câu đều không rời con gái yêu của ông.
Chừng mười phút ngắn ngủi, Hàn Liệt đã vô cùng hiểu rõ lý lịch của Lưu Tịnh.
Mỹ nữ trời sinh, tốt nghiệp trường nổi tiếng, có thiên phú kinh doanh, bây giờ đang làm Phó tổng ở công ty của Lưu Thiên Hành.
Dùng lời Lưu Thiên Hành mà nói, một cô gái thông minh hơn Lưu Tịnh sẽ không xinh đẹp được thế, một cô gái xinh đẹp hơn Lưu Tịnh lại không có được sự thông minh như cô.
Hàn Liệt một chút cũng không công nhận, Sơ Hạ mọi thứ so với Lưu Tịnh đều tốt hơn.
Hàn Liệt vẫn giữ phong độ của người bạn hợp tác làm ăn, cùng Lưu Thiên Hành và con gái ăn một bữa cơm tối.
“Buổi tối Du Thành đi đâu chơi vui? Tiểu Hàn cậu dẫn chúng tôi đi dạo một chút đi.”
“Không khéo, buổi tối tôi còn có việc, Lưu tổng nếu muốn, tôi gọi người tới đi cùng ông.”
“Vậy thôi, không phiền cậu nữa, tự chúng tôi tùy tiện đi dạo một chút.”
—-
Khoảng tám giờ, Hàn Liệt lái xe trở về Cẩm Tú Hoa thành.
Anh trước hết mở máy tính xử lý một chút email, làm xong vọt vào phòng tắm để tắm, thay bộ đồ thường ngày áo tay ngắn cùng quần đùi, Hàn Liệt dựa vào trên ghế salon dùng khăn lông lau mái tóc ngắn đến rồi bời mà không dùng máy sấy, gửi tin nhắn cho Sơ Hạ.
Hàn Phi Tử: Tôi về rồi, em đưa Trà Sữa đến đây đi.
Sơ Hạ đang xem phim, nhận được tin nhắn, cô nhìn một chút Trà Sữa đang nằm thư thái ở bên cạnh bàn uống trà nhỏ, hỏi anh: Không phải nói là anh tới dưới nhà tôi đón sao?
Hàn Phi Tử: Mệt mỏi, không muốn động, em không muốn đi liền đuổi Trà Sữa ra ngoài, tự nó sẽ tự về.
Có lẽ Trà Sữa thật sự thông minh như vậy, nhưng Sơ Hạ không yên tâm, Trà Sữa tốt thế này, bị người lừa gạt trộm đi thì làm thế nào?
Tạm dừng ti vi, Sơ Hạ thay giày thể thao, dắt Trà Sữa đi ra ngoài.
Lúc này đã chín giờ tối, không khí hơi lạnh, có những người già kề vai nhau đi tản bộ, cũng có đôi vợ chồng trẻ mang con xuống lầu chơi đùa, trong tiểu khu ngược lại náo nhiệt hơn so với ban ngày.
Đi ra khỏi tòa chín, không cần Sơ Hạ dẫn đường, Trà Sữa trực tiếp dọc theo chính giữa đường chính hướng biệt thự của Hàn Liệt mà đi tới.
Thật là một chú chó golden retriever thông minh.
Sơ Hạ lại bắt đầu cân nhắc kế hoạch mua chó của mình.
Bởi vì Trà Sữa, cô có hiểu biết nhất với giống chó golden retriever, Sơ Hạ cũng thích golden retriever, nhưng Hàn Liệt ở đây, phát hiện cô cũng nuôi giống anh, Hàn Liệt có khả năng lại cho là cô cố ý nuôi chó theo anh vậy?
Cuối tuần đi cửa hàng thú cưng xem một chút, nuôi thú cưng cũng cần duyên phận.
Biệt thự của Hàn Liệt sáng đèn, Sơ Hạ đi tới trước cửa, nhấn chuông cửa.
Bên trong rất nhanh truyền tới tiếng dép lạch xạch lạch xạch.
Trà Sữa ngửa đầu hướng Sơ Hạ hà hơi.
Sơ Hạ lại nhớ tới hình ảnh bật cười Hàn Liệt mang dép đuổi theo Trà Sữa không kịp thiếu chút nữa trơn trượt ngã nhào.
Cửa mở ra, Sơ Hạ rủ xuống lông mi, ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa thu lại hoàn toàn.
Hàn Liệt đứng dưới ánh đèn huyền quan sáng ngời, nhìn Sơ Hạ ở cửa.
Trong dự đoán, cô đã sớm thay bộ lễ phục lộ vai màu đỏ kia, mặc một chiếc quần dài ở nhà che kín cả mắt cá chân, ngay cả phía trên cũng mặc một áo sơ mi mỏng dài tay màu trắng, cổ áo chữ V hơi mở khiến cho người cảm thấy mát mẻ một chút.
Sơ Hạ sợ nóng, nhưng cô càng sợ muỗi đốt hơn, trong tiểu khu xanh hóa tốt, muỗi cũng nhiều.
Trả lại Trà Sữa, Sơ Hạ xoay người bước xuống bậc tam cấp.
Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, còn có tiếng bước chân.
Sơ Hạ quay đầu.
Hàn Liệt đang bước xuống bậc tam cấp, một tay đút túi, một tay dắt Trà Sữa.
Anh hướng Sơ Hạ cười: “Tôi đi tản bộ vài vòng cho gió thổi tóc một chút, thuận tiện đưa em trở về, hơn nửa đêm, người đẹp độc thân đi một mình như so với Trà Sữa dễ dàng bị thất lạc hơn.”
Sơ Hạ nhìn về phía đỉnh đầu của anh, tóc ngắn của anh thật sự ướt, nếu không cô cũng hoài nghi Hàn Liệt là cố ý đi cùng cô, rõ ràng có thể đi đón Trà Sữa, nếu không phải là cô đưa tới, cô đưa xong anh lại muốn dắt chó đi dạo.
“Chính anh dắt Trà Sữa đi dạo đi, không cần anh tiễn tôi đâu.”Sơ Hạ đi trở về.
Hàn Liệt lặng lẽ dắt chó, giữ khoảng cách bốn năm bước đi theo cô.
Sơ Hạ nhìn thấy hình bóng phản chiếu dưới mặt đất, một người một chó, bóng dáng trước bị đèn đường kéo dài, sau đó lại trở nên ngắn, rồi lại kéo dài.
Hình ảnh này dường như đã từng quen thuộc.
Hai tháng cuối cùng của lớp mười hai, Hàn Liệt thường xuyên đến cổng trường chờ cô tan học.
Quãng đường từ trường học về nhà chỉ có chừng mười phút, Sơ Hạ cùng hai nữ sinh trong tiểu khu kết bạn cùng nhau đi bộ về nhà.
Lần đầu tiên Hàn Liệt đi đón cô, Sơ Hạ luống cuống, sợ anh ngay trước mặt các bạn học cùng cô chào hỏi.
Khi đó Hàn Liệt rõ ràng đang theo đuổi cô, Sơ Hạ mặc dù chưa bằng lòng, song khi nhìn thấy anh, cô lại chột dạ.
Nhưng Hàn Liệt không có gọi cô.
Rõ ràng là một anh trai Trà Sữa đã bước vào xã hội, anh vậy mà cố ý mang cặp sách trên vai, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, nhìn giống như như một học sinh lớp mười hai bình thường, điểm duy nhất không bình thường chính là mặt của anh, là cấp giáo thảo.
Anh ở phía sau, Sơ Hạ không dám quay đầu, sợ hai người bạn học nhìn ra cô cùng Hàn Liệt quen biết, cho đến khi bước vào tiểu khu, Sơ Hạ mới có thể quay đầu liếc mắt nhìn lúc quẹt thẻ ở cổng vào.
Hàn Liệt đứng ở đối diện đường cái, khi cô quay đầu, anh cười cười, vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa xoay người.
Chỉ chưa đầy một phút, Sơ Hạ đã nhận được tin nhắn của anh.
Hàn Phi Tử: Đi ngủ sớm một chút, không cho phép thức đêm làm đề.
Đến dưới tòa chín.
Sơ Hạ từng bước một bước lên bậc tam cấp.
Cô không biết Hàn Liệt đi chưa, cũng không quay đầu nhìn.
Đi thang máy lên lầu, ma xui quỷ khiến Sơ Hạ đi đến ban công phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính không có mở đèn, Sơ Hạ ẩn mình ở trong bóng tối, nhìn xuống dưới lầu.
Dưới lầu không có ai, trên đường chính, có một người đàn ông bóng dáng thon dài, cao ngất đang dắt một chú chó, mang dép lê lạch xạch đi.
Anh đưa lưng về phía Sơ Hạ, cầm điện thoại di động.
Ngay lúc anh buông điện thoại xuống, Sơ Hạ nhận được tin nhắn wechat.
Tim đập rối loạn một cái, Sơ Hạ cầm lấy điện thoại ra.
Mẹ Liêu Hồng gửi tới, nhắc nhở cô ngủ sớm một chút, không cho phép thức đêm.
Sơ Hạ cười.
Thật có thể trùng hợp như vậy.
Giống như cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ, cách tám năm, cô sẽ còn gặp lại Hàn Liệt.
—
Sáng sớm thứ hai Sơ Hạ đến công ty, khoảng chừng mười giờ, cô xuất phát đi sân báy đón vợ chồng Anderson.
Anderson tiên sinh cùng Anderson thái thái sống ở New York, tuổi tác khoảng hơn sáu mưới, năm ngoái hai vợ chồng đi thành phố B du lịch, Sơ Hạ đi phiên dịch cùng 3 ngày, hai vợ chồng đối với cô rất hài lòng, lần này trước khi tới Du thành sớm cùng Sơ Hạ chào hỏi, Sơ Hạ cũng đáp ứng tự mình làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ. Du thành là quê quán của cô, Sơ Hạ đối với tất cả danh lam thắng cảnh ở đây thuộc như lòng bàn tay.
Sơ Hạ đến sân bay sớm hơn nửa giờ.
Hai vợ chồng Anderson còn mang theo một bé trai tóc vàng mắt xanh tới, là cháu trai của bọn họ, gọi là Dennis.
Dennis sáu tuổi, ra sân bay nhìn đông nhìn tây, hết thảy tràn ngập tò mò đối với Trung quốc.
Bà Anderson dường như rất phiền não chuyện đưa cháu trai đi du lịch cùng, dọc đường đi đều hướng Sơ Hạ nói về con trai của mình. Ba của Dennis là một người cuồng công việc, gần đây đang ồn ào ly dị cùng vợ, hai người tranh cãi không dứt, đem Dennis ném cho bọn họ, hại hai vợ chồng già phải mang theo cháu trai tới du lịch, trẻ con lại rất nghịch ngợm, chăm sóc rất mệt mỏi.
So sánh với bà Anderson ưu sầu, ông Anderson tính cách lại hài hước dí dỏm, cũng sẵn sàng bao dung những vấn đề nhỏ của Dennis.
Buổi chiều cả nhà Anderson muốn ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi, Sơ Hạ đưa bọn họ đến khách sạn đã đặt trước, hẹn nhau năm giờ sẽ tới cùng đi chơi.
Đừng nhìn vợ chồng Anderson lớn tuổi thế, nhưng hại vị thân thể còn khỏe mạnh thập phần hứng thú đi chơi, ở trung tâm thương mại của thành phố Du phồn hoa sầm uất chơi đến mười giờ mới kết thúc hành trình ngày hôm nay.
Sơ Hạ đem bọn họ đưa về khách sạn, trực tiếp đón xe trở về Cẩm Tú Hoa thành.
Lúc đi qua biệt thự của Hàn Liệt, phía trên lầu hai truyền tới tiếng “Này”!
Sơ Hạ ngẩng đầu.
Hàn Liệt bộ dáng lười nhác, thảnh thơi dựa vào lan can của ban công, trong tay kẹp nửa điếu thuốc lá, anh mặc một bộ đồ ngủ, đai lưng buộc lỏng lẻo, lộ ra mảng lớn bộ ngực cường tráng, bởi vì Sơ Hạ đứng ở dưới thấp, từ góc độ này còn có thể rõ ràng nhìn thấy hai chân dài dưới áo ngủ của Hàn Liệt, thật may bên trong anh mặc quần lót tứ giác, nếu không Sơ Hạ lại bị đau mắt hột mất thôi.
Hàn Liệt nhả ra một luồng khói, hơi híp con ngươi hỏi cô: “Trễ như vậy mới trở về, hẹn hò với ai sao?”
Sáng mai Sơ Hạ còn muốn đi cùng gia đình Anderson leo núi đi dạo ở chùa, về nhà tắm liền muốn đi ngủ bổ sung thể lực, không có thời gian tán gẫu cùng anh.
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Hàn Liệt tiếp tục chống vào lan can, nhìn Sơ Hạ đi vào tòa chín, anh mới quay trở về phòng.
Hàn Liệt có thói quen chạy bộ buổi sáng, sau khi dọn vào Cẩm Tú Hoa thành, anh càng có nhiều động lực chạy.
Anh đã thăm dò giờ làm việc của Sơ Hạ, lúc chạy bộ buổi sáng cũng không có suy nghĩ cùng Sơ Hạ vô tình gặp nhau, bất qua hôm nay buổi sáng chạy đến dưới tòa nhà chín, Sơ Hạ lại xuất hiện, hơn nữa còn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng.
Trà Sữa chạy về phía Sơ Hạ trước.
Sơ Hạ lúc này mới chú ý tới Hàn Liệt, anh tựa hồ chạy rất lâu rồi, phần ngực của áo phông màu đen ướt một mảnh, trên gương mặt anh tuấn ướt đẫm mồ hồ, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.
Bình thường Hàn Liệt vừa lười biếng tùy ý, anh lúc này tràn đầy hơi thở hormone thành thục của phái mạnh.
Sơ Hạ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoa xoa đầu lớn của Trà Sữa, muốn đi ngay.
Hàn Liệt trực tiếp rẽ ngoặt, chạy ở bên người cô.
“Dậy sớm như vậy, đi đâu thế?”
“Đi leo núi cùng với khách hàng.”
“Người ngoại quốc?”
” Ừ.”
“Nam hay nữ?”
“Cả hai.”
“Leo núi không đi Ngũ Nhạc (*), tới Du thành của chúng ta đi làm gì?”
“…”
(*)Ngũ nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung Sơn
Editor: Chuyện là tớ nghĩ mình có thể edit được 4 chương 1 tuần hoặc hơn cơ, thậm chí ngay tuần thứ 2 edit tớ định edit mỗi ngày 1 chương cho đến chương 10. Ai ngờ dù học online nhưng lại bị deadline đè nhiều quá hơn cả học bình thường nên chắc là tớ sẽ duy trì ổn định 3 chương 1 tuần. Vì tớ thường edit được chương nào là đăng luôn nên cũng không có lịch cố định là ngày nào. Rất mong là nếu có ai đọc truyện hãy like để tớ biết nè.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT