Trước lúc đi, hai mẹ chuẩn bị cho các con rất nhiều thịt xông khói, xúc xích, thịt bò tự làm…
“A Ngôn, những đồ này lát nữa trực tiếp gửi bưu kiện đến công ty con,
bảo thư kí Vương bỏ vào ngăn đông trong tủ lạnh giúp con. Đợi các con từ Pháp về rồi lấy về nhà.” Mẹ Nguyễn đều viết rõ tên của mấy
người lên bưu kiện, còn đặc biệt dặn dò Nguyễn Ngôn một tiếng, sợ
anh quên dặn thư kí bỏ vào ngăn đông.
“Vâng, con nhớ rồi.” Nguyễn Ngôn nhìn gói đồ trên nền, bình tĩnh trả lời.
Nguyễn Thanh và Tạ Tửu lúc này đẩy vali ra, Tạ Tửu vừa nhìn thấy gói đồ
trên nền liền giật giật khóe miệng: “Mẹ, dì, hai người không cần
chuẩn bị đồ cho con, con không nấu ăn được. Chỉ cần chuẩn bị cho a
Nguyễn là được rồi, con muốn ăn liền đến ăn một bụng.
“Nha đầu chết tiệt, vẫn còn mặt mũi để nói! Con như vậy sao có thể gả đi chứ?” Mẹ Tịch đưa tay lên gõ vào đầu cô.
“Đau!” Tạ Tịch bưng đầu núp phía sau Nguyễn Thanh, phản bác nói: “Sao con lại không gả đi được, con có bạn trai rồi đấy!”
“Con đừng đắc ý, đừng để đến lúng đó người ta ném con đi.” Mẹ Tạ chỉ vào mũi cô nói.
“Làm gì có ... ...” Tạ Tửu vừa mở miệng nói, liền bị Nguyễn Thanh bịt
miệng lại, cô nháy mắt với Tạ Tửu, nói thầm: “Đừng nói nữa.”
Tạ Tửu không cam tâm nghiêng đầu qua, liếc nhìn khinh thường, đẩy hành lí ra ngoài.
Nguyễn Thanh đang định đi ra, tay trái liền bị mẹ Nguyễn kéo lại, cô ngờ vực quay đầu nhìn về phía mẹ nói: “Mẹ, sao vậy?”
“A Nguyễn, mẹ biết con thích ăn sủi cảo hẹ của mẹ làm, nhưng sủi cảo để nhiều nhất chỉ được 10 ngày, cho nên mẹ chỉ gói cho con hai túi.
Nhưng mà, lần này mẹ tìm được cách rồi.” Mẹ Nguyễn từ bàn trà bên
cạnh lấy qua một túi mầm hẹ, nói một cách đắc ý: “Con xem, đây là hẹ nhà mình tự trồng, không giống với hẹ ở bên ngoài.”
Nguyễn Thanh hiếu kì nhận lấy túi hẹ, tỉ mỉ phân biệt xem không giống chỗ nào.
Ngửi thì hình như là thơm hơn một chút.
Mẹ Nguyễn tiếp tục nói một cách phấn khởi: “Con đem về trồng ở bồn
hoa, lúc nào muốn ăn thì có thể làm ăn. Cách gói sủi cảo mẹ đã gửi vào wexin của con rồi, con tự mình làm thử, mùi vị làm ra tuyệt đối
giống nhau!”
“Vâng, cảm ơn mẹ.”
Nguyễn Thanh cười gật đầu, một tay xách túi hẹ, một tay đẩy hành
lí, “vậy con đi đây, qua một thời gian lại về thăm mẹ.”
“Các con, chú ý sức khỏe, chăm sóc tốt cho bản thân. Có thời gian thì về
nhé, chúng ta làm thức ăn ngon cho các con.” Mẹ Nguyễn cũng đi theo ra
ngoài cửa, đứng bên cạnh mẹ Tạ, cười nói với mọi người.
“Vâng ạ, vậy chúng con đi đây, tạm biệt!” Tạ Tịch vẫy tay cười.
Bố Nguyễn lái xe sau khi đưa mọi người đến sân bay liền rời đi, ông bận có hẹn bạn cũ.
Chuyến bay đến Pháp đã kiểm tra vé, sau khi nói một tiếng với mọi người, Nguyễn Ngôn đưa Minh Dung đi làm thủ tục.
Ba người Nguyễn Thanh ở nơi đã hẹn gặp hai người Từ Nhất Bạch, năm người cũng nhanh chóng đi làm thủ tục.
Qua 1 giờ trưa,
Nguyễn Thanh và Từ Nhất Bạch cuối cùng cũng bụng đói về đến Thanh
Tâm Tiểu Uyển, Trầm Mặc vì bị nhốt hơn 3 tiếng đồng hồ, cũng có
chút mệt mỏi.
Hai người nằm trên sô
pha nghỉ ngơi một hồi, Nguyễn Thanh liền từ trong vali lấy sủi cảo
sáng sớm nay mẹ đưa cho cô đi đến nhà bếp.
Từ Nhất Bạch như một chú cún lớn đi theo cô vào nhà bếp, trực tiếp từ phía sau ôm lấy eo cô, cằm nhẹ nhàng kê trên đầu cô.
Nguyễn Thanh phải đến phòng khách lấy thịt bò mẹ làm để nấu ăn, cho nên
vỗ vỗ tay của anh: “Thả tay ra, anh như vậy em không tiện.”
Kết quả người sau lưng không hài lòng hắng giọng, còn nghiêng đầu qua cắn vào tai cô.
“Á~” Nguyễn Thanh nhẹ kêu lên một tiếng, Nguyễn Thanh không biết làm
thế nào đưa tay lên vuốt tóc anh, nuông chiều nói: “Bạch Bạch, ngoan
nào, bụng em đói dẹt rồi này.”
Từ
Nhất Bạch đổi thành một tay ôm eo cô, một tay khác phủ lên tay cô
đang sờ tóc mình, từ từ trở thành mười ngón tay đan vào nhau. Đồng thời đôi môi mỏng của anh từ từ di chuyển từ tai đến khuôn mặt nhỏ đỏ ửng
của cô, hôn nhẹ trên môi cô như chuồn chuồn đạp nước.
“Trái tim của anh nói nó cũng đói rồi, anh thu chút lợi tức trước, còn lại
buổi tối từ từ thu.” Từ Nhất Bạch nói bằng giọng nói trầm thấp từ
tốn.
Nguyễn Thanh vùi trong lòng anh, khuôn mặt đỏ bừng liếm liếm môi, siết chặt cái đĩa trong tay tách tay anh ra rồi chạy đi.
Trong lòng bỗng nhiên trống trải, Từ Nhất Bạch cũng ngẩn ra một lát,
liền đút tay vào túi quần cười, khuôn mặt mang ý tứ muốn đạt được mục tiêu cho đến cùng.
“Ăn sủi cảo
thôi.” Nguyễn Thanh lấy ra hai dĩa sủi cảo trắng trắng tròn tròn, vừa
đặt lên bàn vừa đẩy sốt thịt bò đến, “nếm thử, sốt thịt bò mẹ em tự mình làm, chấm với sủi cảo có lẽ rất ngon.”
Từ Nhất Bạch dùng đũa lấy sủi cảo mấy lần, sủi cảo trơn mỗi lần đều từ đũa trượt xuống.
Nguyễn Thanh thấy anh lấy rất khổ sở, đưa tay ra giành lấy đũa của anh,
lấy một cái sủi cảo chấm vào nước sốt, đưa đến bên miệng anh: “A~
mở miệng.”
Anh ngoan ngoãn mở miệng cắn lấy sủi cảo, nheo mắt lại cẩn thận nhai.
“Đúng vậy, rất ngon.” Từ Nhất Bạch từ tốn nói, sau đó đưa mắt lên hỏi cô: “Đây là bánh có nhân?”
“Sủi cảo nhân hẹ đấy, anh chưa ăn qua?” Nguyễn Thanh ngạc nhiên hỏi.
“Chưa, thức ăn nhanh toàn là nhân thịt, có lúc có nhân ngô.” Từ Nhất Bạch
nhạt nhòa nói, sau đó há miệng ý bảo Nguyễn Thanh tiếp tục cho anh
ăn.
Nguyễn Thanh nhìn anh buồn cười, lại gắp một cái bánh cho anh.
Anh cắn một miếng, nhai mấy lần rồi từ từ nuốt xuống, ung dung nói: “Sủi cảo nhân hẹ, anh thích.”
“Em cũng thích, nhưng nếu em ra ngoài thì sẽ không ăn sủi cảo nhân hẹ.” Nguyễn Thanh nói tiếp
“Vì sao?” Từ Nhất Bạch hiếu kì hỏi cô, trong mắt có chút không hiểu.
Nguyễn Thanh nuốt sủi cảo trong miệng xuống, không biết làm thế nào nói: “Vì mùi hẹ rất nồng, sẽ có mùi hôi miệng.”
Từ Nhất Bạch hiểu như không hiểu gật gật đầu, tiến lại gần cô, nhẹ nhàng ngửi: “Nhưng anh không ngửi thấy.”
Ngón tay trỏ của Nguyễn Thanh nhấn vào trán anh, đẩy anh ra giải thích:
“Bây giờ mùi vẫn chưa nặng, lại có thêm mùi thơm của sốt bò cho nên
không ngửi thấy.”
“Ồ?” Từ Nhất Bạch thuận thế dựa vào ghế, nhẹ giọng gọi cô ý bảo mình vẫn muốn ăn: “Nhuyễn Nhuyễn.”
Nguyễn Thanh cũng nhìn thấy bộ điệu tự tại hưởng thụ của anh, cảm thấy mình như là nha hoàn của anh.
Cô có chút không cam tâm, cắn môi rồi lần nữa chấm sủi cảo vào sốt bò, một tay ở bên dưới, một tay từ từ đưa đến cái miệng đang chực ăn
của anh.
Lúc sủi cảo gần vào miệng anh, tay của cô linh hoạt chuyển qua phía khác, đưa vào trong miệng mình.
Nào ngờ Từ Nhất Bạch vốn không tức giận, anh như cười như không nhếch
miệng lên, bỗng tiến lại gần cô, một khủy tay chống trên bàn, một tay xuyên qua tóc cô đè lấy gáy cô, trực tiếp hôn lên môi cô.
“Ưm~” Nguyễn Thanh đồng thời dùng hai tay, đẩy anh ra, vội nói: “Em vừa mới ăn sủi cả hẹ, có mùi đấy!”
“Anh thích mùi vị của em, giống như em vậy, những mùi khác rõ ràng không cần nhắc đến.”
Ăn cơm xong, Nguyễn Thanh liền bắt đầu thu dọn hành lí và bưu kiện. Áo quần và đồ trang điểm ở trong vali, lấy vào đặt trong phòng ngủ,
thịt xông gói, xúc xích ở trong hộp bưu kiện để vào ngăn đông trong
tủ lạnh.
Sau cùng còn có một túi hẹ
được cô cẩn thận đặt trong vali. Cô lấy đến trồng vào trong chậu
hoa ở ban công. Chậu hoa và đất đều mua từ chỗ nông trại hoa sau khi ra khỏi sân bay.
Nguyễn Thanh đang bận rộn ở bên này, bên cạnh là Trầm Mặc đang nằm phơi nắng ở ban công.
Từ Nhất Bạch sau khi dọn dẹp hành lí xong, đi từ trong phòng ra ban công. Thảm trải sàn phơi trên ban công, anh trực tiếp ngồi xuống hỏi cô:
“Em đang làm gì vậy?”
Nguyễn Thanh đảo mắt, hai tay bưng chậu hoa đi đến trước mặt anh, cười hỏi: “Anh đoán đây là gì?”
Từ Nhất Bạch cúi đầu ngửi, lại đưa tay ra sờ nhẹ. Mí mắt anh khép hờ,
lông mày hơi chau lại, rất lâu sau mới ngẩng đầu nhìn về phía cô, từ tốn nói: “Đoán đúng thì cho anh phần thưởng gì?”
“Ừ ... ...” Nguyễn Thanh suy nghĩ một lát, đầu lóe lên nói: “Đoán đúng em tặng anh một nụ hôn.”
“Được ... ...” Từ Nhất Bạch đồng ý.
“Không vội, em vẫn chưa nói xong.” Nguyễn Thanh cắt ngang lời anh, tiếp
tục nói: “Đoán sai thì nụ hôn lúc trước em thiếu anh liền xí xóa, tối nay anh không thể ... ...”
“Vậy anh sao lại đột nhiên hôn em, anh đoán sai rồi!” Nguyễn Thanh không tin, nghiêng đầu qua không để ý đến anh.
“Em nũng nịu với anh, anh ... ... có chút không khống chế được.” Từ Nhất Bạch trừng hai mắt nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn có hơi ửng hồng.
“Em làm nũng chỗ nào!” Anh lại còn vu oan cho mình, Nguyễn Thanh phản bác.
“Em kêu “meo meo” với anh, không phải làm nũng sao?” Từ Nhất Bạch ngờ vực nói, nghiêm túc hỏi cô.
*Trong tiếng Trung, từ “mầm” và “meo” phát âm giống với nhau.
“Em ... ...” Nguyễn Thanh vừa muốn phản bác, nhớ lại lúc nãy mình gọi hai tiếng “meo”, cô có chút khóc không được mà cười cũng không xong nói:
“Em là nói, đó là mầm cây hẹ, không phải là làm nũng.”
Nghe vậy, Từ Nhất Bạch đang bình tĩnh cũng không kìm được mà giật giật
khóe miệng, sau đó nghiêm túc nói: “Cái này không thế trách anh.”
“Tối nay không được hôn em.” Nguyễn Thanh nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, đỏ mặt ra lệnh
“Nhưng em phải hôn anh.” Từ Nhất Bạch nói.
“Dựa vào cái gì, anh đoán sai rồi.” Nguyễn Thanh không phục, bĩu môi nói.
“Mầm cây hẹ không phải hẹ sao?” Từ Nhất Bạch hỏi ngược lại.
“… … Đúng vậy.” Nguyễn Thanh nén uất ức, thấp giọng nói, “nhưng mà, cây hẹ và mầm cây hẹ không thể gộp lại nói được.”
“Cho nên chúng ta mỗi người nhường một bước.” Từ Nhất Bạch dịu dàng dỗ dành.