Weibo của Trầm Mặc trong chốc lát đầy ắp bình luận,
phần lớn là nghi ngờ chất vấn sự thật, vậy mà Tô Hữu đột nhiên để lại một bình luận như nện một cái búa vào tin tức này, dưới bình
luận của Tô Hữu là một mảng gào khóc.
Weibo của Nguyễn Thanh cũng bị nhiều người đến làm cho tan tác tơi bời,
thậm chí còn có rất nhiều người là fan của cô trên weibo. Không lâu
sau, rất nhiều tin nhắn cá nhân lạ liền “ti ti ti” gửi đến, Nguyễn
Thanh biết trái tim mong manh của mình không chịu nổi sự đả kích của
đông đảo dân mạng, cô đành phải vội vàng tắt thiết bị tin nhắn riêng
và bình luận.
Đối với câu hỏi của
bạn bè quen biết, Nguyễn Thanh liền thông qua weixin thống nhất xác nhận, tiện thể gửi weixin nói với Tạ Tửu.
Hôm nay là cuối tuần, Tạ Tửu thường ngủ đến buổi trưa mới tỉnh. Lúc cô
ngủ điện thoại đều tắt máy, cho nên Nguyễn Thanh gửi weixin nói trước cho cô, đợi cô ấy dậy rồi gọi điện lại cho mình.
Nhìn thấy cư dân mạng phản ánh mạnh mẽ như vậy, Nguyễn Thanh một là vui
mừng vì người nhà mình không chơi weibo, hai là cảm thấy xúc động sự
thần bí của Từ Nhất Bạch, fan đều là người hâm mộ sách, phần lớn
đều vẫn rất lý trí.
Từ Nhất Bạch vừa mới xem xong weibo trả lời của Nguyễn Thanh, tình cảm
dịu dàng tràn đầy đang vấn vít trong trái tim. Nhận thấy tâm trạng
của cô gái nhỏ có hơi suy sụp, anh đoán nguyên nhân có khả năng nhất,
đặt điện thoại xuống đem cô ôm vào trong lòng.
Một tay khác gãi cằm cô giống như là gãi cằm Trầm Mặc, dụ dỗ nói: “Lời
của người ngoài đừng để ý, anh thích em đối với bọn họ không có một
chút quan hệ gì. Anh không cần thiết phải theo ý họ, em chỉ cần nhớ
kỹ anh yêu em là được rồi, hà tất phải hao tâm tổn trí họ nói gì.”
Nguyễn Thanh như chú mèo nhỏ ở trong lòng anh khe khẽ hai tiếng, nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi.”
Cô gái nhỏ vùi trong lòng anh ngoan ngoãn như thế, nhẹ nhàng trả lời anh, Từ Nhất Bạch có chút ngứa ngáy trong lòng.
Anh nâng cái cằm nhỏ xinh của cô lên, cúi thấp đầu sát lại gần.
“Nhuyễn Nhuyễn, anh muốn hôn em.”
Khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Thanh nhuộm chút hồng, khẽ nói: “Hỏi em làm gì, muốn hôn thì … … a.”
Đột nhiên bị anh hôn lên, môi của cô bị đập vào răng, đầu mày nhẹ chau lại.
Thô lỗ.
Nguyễn Thanh đập đập vào vai anh đẩy anh ra, nước mắt đầm đìa nhìn anh oán trách: “Đụng vào … … đau.”
Từ Nhất Bạch liền vuốt ve môi cô, sau đó sát lại gần: “Hôn thì không đau nữa.”
“Gạc người, vẫn còn đau.”
“Vậy hôn nhiều thêm mấy lần.” Nói xong anh liền cúi đầu hôn hai cái.
“Không cần … …” Nguyễn Thanh vội đưa tay ra che miệng anh lại, không cho anh sát lại gần nữa.
Đôi tình nhân mới đi đến công khai cứ như thế trêu đùa nhau ở trong phòng sách.
Ngoài cửa, mặt trời đã lên cao.
Trong phòng, bầu không khí ấm áp.
Tạ Tửu vừa thức dậy nhìn thấy tin nhắn weixin trong lòng liền hồi
hộp, cô thật ra là vì thương xót cho anh trai của mình. Vội vàng tìm
hiểu tình hình cụ thể, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Nguyễn
Thanh.
Lúc điện thoại vang lên, Nguyễn Thanh đang ở nhà bếp nấu ăn, Từ Nhất Bạch đang ở bên cạnh phụ giúp.
Nguyễn Thanh đi đến phòng ăn, chùi tay lên trên tạp dề, cầm điện thoại trên bàn ăn lên nhận máy.
“A Nguyễn, cậu thật sự là đã yêu rồi?” Vừa bắt máy, Tạ Tửu liền vội vàng hỏi.
“Đúng vậy.” Nguyễn Thanh trả lời cô một cách khẳng định.
“Với Mặc Thần?” Tạ Tửu có chút khó mà tin được.
“Ừ.” Nguyễn Thanh cũng cảm thấy có chút khó tin.
“Cậu quen lúc nào vậy?” Tạ Tửu lại hỏi.
“Hôm nay tháng bảy, hơn ba tháng rồi.” Nguyễn Thanh hồi tưởng lại, trả lời cô ấy.
“Vậy lúc trước ở trường học sao cậu không nói với mình.” Tạ Tửu chất vấn.
Họ là thanh mai trúc mã thân như vậy mà Nguyễn Thanh không tiết lộ
trước với cô một chút, Tạ Tửu rất không vui. Đội nhiên lại nghĩ đến
tin nhắn weixin hai tuần trước lúc ở trên lớp và sự khác thường khi
Nguyễn Thanh hai tuần nay đều về nhà ở mà không ở kí túc xá, dường
như đoán ra điều gì đó.
Cô tiếp tục nói một cách cứng rắn: “Mình không biết, trong điện thoại mình không tiện chất vấn cậu. Chiều nay gặp nhau ở quán cà phê ngoài trường,
nếu cậu không đến, hừm, hậu quả tự gánh.”
“Được, chiều gặp.” Vừa hay Nguyễn Thanh cũng có việc muốn nói với Tạ Tửu, liền thoải mái đáp ứng cô ấy.
Trở lại nhà bếp, Từ Nhất Bạch nhìn cô hỏi: “Điện thoại của bạn?”
“Ừ, Tạ Tửu. Cùng em lớn lên từ nhỏ, giống như là chị em ruột hơn.”
“Buổi chiều phải đi gặp cô ấy?”
“Có chút việc tìm cô ấy, để lần sau giới thiệu cho anh và cô ấy làm quen nhé.”
“Lúc nào về?”
“Em có nói là sẽ trở về sao?” Nguyễn Thanh suy nghĩ, nhìn về phía Từ Nhất Bạch chăm chú hỏi.
“Huh?” Nét mặt Từ Nhất Bạch trầm xuống, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, trong giọng nói chứa sự uy hiếp.
Nhìn thấy anh muốn duỗi tay ra ôm cô vào lòng, Nguyễn Thanh xin khoan dung nói: “Em sai rồi, em đùa anh đấy.”
Từ Nhất Bạch không vì cô xin tha thứ mà bỏ qua cho cô, duỗi cánh tay dài ra, đem cô ôm vào lòng.
“Nhuyễn Nhuyễn, em bây giờ là người có gia đình, không thể đi qua đêm.”
“Vậy kí túc xá ở trường có tính không?” Nguyễn Thanh ở trong lòng anh cẩn thận hỏi.
“Viết báo cáo.” Anh sờ cái mũi nhỏ xinh của cô, nhẹ giọng nói.
“Vâng, Từ tiên sinh.” Nguyễn Thanh cười gật gật đầu.
“Ngoan, thưởng cho em một nụ hôn.” Từ Nhất Bạch vò đầu cô, cúi đầu thơm vào trán cô.
Hừ, rõ ràng là anh muốn hôn mà.
Trong lòng khinh thường một chút, Nguyễn Thanh tiếp tục nấu ăn khiến Từ Nhất Bạch càng yên tâm thoải mái hơn.
Ăn cơm xong, Từ Nhất Bạch dính chặt vào Nguyễn Thanh đi đến chỗ đóng
cửa, trước khi ra khỏi cửa anh đem chìa khóa đeo trên cổ Trầm Mặc đưa
cho cô: “Bà chủ, anh đem nó giao cho em.”
Nguyễn Thanh cười nhận lấy chìa khóa móc vào chùm chìa khóa của mình: “Cảm ơn ông chủ, em sẽ bảo quản tốt.”
“Của em đâu?” Từ Nhất Bạch đưa tay phải ra trước mặt cô.
“Em ở là nhà của công ty thuê, em chỉ có một chiếc chìa khòa.”
“Ồ.”
Từ Nhất Bạch có hơi thất vọng duỗi tay xuống, Nguyễn Thanh có chút
không kiềm lòng được. Cô kiễng chân lên vuốt tóc anh, dịu dàng dỗ
dành: “Anh có em là đủ rồi, vui lên chút đi.”
“… … Anh phải hôn mới có thể vui lên được.”
Chịu không được sự nũng nịu như một đứa trẻ của anh, tay vuốt tóc anh của Nguyễn Thanh ôm lấy cổ anh, đỏ mặt hôn lên.
Từ Nhất Bạch thuận thế ôm lấy eo cô, miệng cũng nghênh đón, tỉ mỉ hôn lên đôi môi đẹp của cô.
Đến khi thở hồng hộc mới buông cô ra, thoải mái liếm liếm môi.
Thật là phạm qui.
Nguyễn Thanh thấy dáng vẻ gợi cảm khi liếm môi của anh, cảm giác bị cấm dục hiện ra ở trên mặt.
Kiềm chế sự rục rịch ở trong lòng, Nguyễn Thanh vẫy vẫy tay rời đi.
Trước khi đóng cửa còn nghe thấy lời dặn dò tỉ mỉ của người nào đó: “Lái xe cẩn thận, về sớm một chút.”
Nguyễn Thanh lái xe đến quán cà phê đã hẹn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tạ
Tửu nằm bò ra trên cái bàn tròn ở chính giữa chán nản dùng ngón tay vẽ
vòng tròn.
“Tiểu Cửu.” Cô đi thẳng đến bên cạnh Tạ Tửu vỗ vào đầu cô ấy.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, mình sắp mọc rễ rồi.” Cô lười biếng ngồi thẳng, trên mặt đầy vẻ không vui.
“Mình không quan tâm, bữa trà chiều hôm nay cậu mời.” Cô tiếp tục đưa ra yêu cầu.
“Được được được, mình mời cậu được chưa.” Nguyễn Thanh kéo ghế ngồi xuống, còn không quên vỗ vỗ đầu an ủi cô ấy.
“Phục vụ, chọn món.” Nguyễn Thanh quay đầu gọi người phục vụ đứng ở phía quầy.
Rất nhanh, người phục vụ liền cầm menu đến, đưa cho mỗi người một phần.
“Tôi cần một ly capuchino, thêm một bánh crepe sầu riêng.” Tạ Tửu giở
menu, mở miệng liền chọn trước hai món mà mình thích.
“Ai, cái này cũng khá ngon, nhìn liền thèm ăn, là món mới sao?” Tạ Tửu giở
đến trang cuối cùng, đang cảm thấy không như ý, một màu da cam đột
nhiên đập vào mắt cô.
“Đúng vậy, là bà chủ tự mình sáng tạo ra, gần đây cũng tương đối hot.” Người phục vụ khom lưng, cười trả lời.
“Vậy được, thêm một cái này, tơ vàng cuốn bơ.” Tạ Tửu lại chọn thêm một
món mới, sau đó đem menu trả lại cho người phục vụ, “được rồi, mình
chọn xong rồi, A Nguyễn cậu cần gì?”
“Nước cam ép và tiramisu mỗi thứ một phần.” Nguyễn Thanh khép menu lại đưa cho người phục vụ, đồng thời nói với cô ấy.
“Được rồi, xin đợi một lát.” Người phục vụ đáp một câu, cầm menu rời đi.
Đợi sau khi người phục vụ đi xa, Tạ Tửu liền tò mò hỏi Nguyễn Thanh.
“Thành thật nói, cậu dụ dỗ Mặc Thần như thế nào?” Tạ Tửu nghiêm mặt hỏi.
“Dụ dỗ gì, cậu dùng từ ngữ dễ nghe một chút để hình dung có được
không.” Nguyễn Thanh ném cho cô ấy một cái nhìn kiêu ngạo.
“Được thôi, vậy hai ngừơi cấu kết với nhau làm việc xấu như thế nào?” Tạ Tửu nhíu mày, đổi một từ khác để hình dung.
“……”
Cô thật là đánh giá thấp độ mặt dày của Tạ Tiểu Cửu.
“Mình lúc trước không phải đã nói với cậu nhà đối diện vừa có một hàng
xóm mới à, anh ấy … …” Nguyễn Thanh vỗ tay cô, nghiêm túc nói.
“Anh ấy chính là Mặc Thần?” Tạ Tửu trừng lớn mắt, sửng sốt tiếp lời.
“Đúng.”
Nhận được lời khẳng định của Nguyễn Thanh, Tạ Tửu cảng thêm kinh ngạc. Cô
không tin được nhìn Nguyễn Thanh, hét lên trong miệng: “Cậu cũng quá
tốt số rồi!”
Tạ Tửu còn đang thán phục, người phục vụ đã bưng đồ lên: “Hai vị, món được chọn đã đủ, xin từ từ dùng.”
“Cám ơn nhiều.” Nguyễn Thanh mỉm cười và gật đầu với người phục vụ.
Tạ Tửu bưng capuchino ở trên bàn lên uống một ngụm lớn, sau khi nuốt
xuống mới vỗ nhẹ vào ngực mình: “Trái tim nhỏ của mình nhận phải kích động thật lớn.”
“Vậy các cậu
phát triển như vậy cũng quá nhanh rồi, mới ba tháng các cậu đã cùng
nhau rồi.” Lại uống thêm một ngụm capuchino, Tạ Tửu mới đặt cốc
xuống, tiếp tục cảm thán.
Cảm thán
xong lại trừng Nguyễn Thanh một cái, trong ngữ khí có chút chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép: “Cậu cũng dễ theo đuổi quá đi nha.”
Nguyễn Thanh yếu đuối phản bác: “Không có.”
Thoáng thấy ánh mắt có hơi không tín nhiệm của Tạ Tửu, cô không cam lòng
tiếp tục nói: “Một người đàn ông đẹp trai, giọng nói lại hay, lại hao
tâm tổn trí theo đuổi mình, mình có thể kiên trì ba tháng là tốt
rồi.”
Nguyễn Thanh nói có hơi
thiếu tự tin, thực ra nếu không có việc hàng xóm lần đó chắn ngang,
có khi chưa đến nửa tháng cô liền cùng với Mặc Thần rồi đấy.
“Anh ấy rất đẹp trai?” Mắt của Tạ Tửu liền sáng lên, hiếu kì hỏi cô, “đẹp trai bao nhiêu?”
Nguyễn Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm vui mừng Tạ Tửu bị
chuyển sự chú ý, không phát hiện mình thiếu tự tin.
“Đẹp không nói thành lời, chính là nhìn thấy anh ấy thì cảm giác … …”
Nguyễn Thanh một tay bưng mặt, một tay vặn ống hút nhìn cửa sổ đến xuất thần, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.
Trong đầu hiện ra hình dáng của Từ Nhất Bạch, nghĩ rất lâu cũng không
nghĩ ra từ ngữ có thể biểu đạt tâm trạng của mình, Nguyễn Thanh đành
phải thu lại suy nghĩ và tầm nhìn của mình, nhìn Tạ Tửu nghiêm túc nói: “Nhìn anh ấy liền cảm thấy đặc biệt đẹp trai, cảm giác hai chữ “đẹp trai” là vì anh mà xuất hiện.
Mắt
của Tạ Tửu vẫn trừng lớn như vậy, mong chờ nhìn cô, hai tay cầm cốc
có chút trắng bệch. Kết quả giây sau liền như một quả bóng bị xì hơi rơi xuống, thuận tiện tặng kèm Nguyễn Thanh một ánh mắt xem
thường.
“Còn cho rằng sinh viên giỏi
của khoa tiếng Trung như cậu có thể ba hoa chích chòe hình dung anh
ấy, kết quả cậu lại dùng đẹp trai đả kích mình.” Tạ Tửu xem thường
châm biếm cô.
“Cậu không hiểu, từ
ngữ hay đều không thể diễn tả được vẻ đẹp của anh ấy.” Nguyễn Thanh phản bác nói, tự hào ngẩng đầu cười.
Không hiểu sự tự hào của cô, Tạ Tửu khuấy cốc đổi sang một chủ đề khác: “Vậy các cậu quen biết thế nào? Phòng sát kí túc xá của chúng ta
nhưng không học cùng lớp với chúng ta, đã một năm rồi cũng chưa từng
gặp qua. Mình đến người còn không gặp hết, đừng nói là quen biết.”
“Nói đến cái này, có chút trùng hợp … …” Nguyễn Thanh nghe thấy thế có
hơi ngại ngùng chỉnh lại tóc bên tai, khuôn mặt ửng hồng từ tốn kể
về những vướng mắc không đứt giữa cô và Từ Nhất Bạch.
Trong quá trình Nguyễn Thanh kể, Tạ Tửu hoàn toàn kinh ngạc, thỉnh thoảng kèm theo hai tiếng kinh ngạc “cái gì”.
Đợi Nguyễn Thanh kể xong, Tạ Tửu đã ngơ ngẩn ở trên ghế, cô không biết nói gì để biểu đạt tâm trạng của mình.
Hai người đều yên lặng ăn chút điểm tâm, qua rất lâu, Tạ Tửu mới ngại
ngùng cười khà khà hai tiếng: “Cái đó, A Nguyễn, các cậu đây chính là duyên phận. Nói thế nào nhỉ, gọi là có duyên dù xa cách mấy cũng gặp được nhau, không duyên dù có ở trước mặt cũng không quen biết, thật
là quá đúng rồi.”
“Tuy cậu đã
quyết định cùng ở bên anh ấy, với tư cách là trúc mã 20 năm của cậu,
mình trước tiên chúc phúc cậu và anh ấy ân ân ái ái, bách niên giai
lão. Mình mãi là hộ hoa sứ giả của cậu, anh ấy dám ức hiếp liền đến tìm mình, mình giúp cậu giáo huấn anh ấy!” Tạ Tửu cảm thán xong,
cầm cốc ở trên bàn lên, vỗ vào ngực mình long trọng nói.
Nguyễn Thanh nhìn Tạ Tửu, có một giọt nước mắt trong mắt cô. Cô cũng nâng
cốc trong tay mình lên chạm vào cốc của Tạ Tửu, cười nói: “Được, cảm
ơn trúc mã tốt.”
Hai người nhìn nhau cười, không nói câu nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Từ Nhất Bạch: Bạn bè quan trọng hay là anh quan trọng?
Nguyễn Thanh: ……
Từ Nhất Bạch: Vì sao vứt anh ở nhà một mình?
Nguyễn Thanh: Trầm Mặc cũng ở nhà ……
Từ Nhất Bạch: Anh chỉ cần em.
Nguyễn Thanh: ……
Từ Nhất Bạch: Em có phải là không yêu anh không?
Nguyễn Thanh: Không có.
Từ Nhất Bạch: Vậy em hôn anh.
Nguyễn Thanh: (giật giật khoe miệng) líu lo~
Tác giả: Thiên thần nhỏ muốn được yêu thích thì phải từng chút góp nhặt~
có kiến nghị gì có thể để lại bình luận cho tác giả, cám ơn! Tác giả viết một mình có chút cô đơn đấy o(╥﹏╥)o
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT