Tư gật đầu, đồng hồ vừa điểm 12h trưa thầy Tàu và Tư lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài. Bước ra ngoài đường tiết trời hôm nay tuy đang là cận tết nhưng trời lại có nắng, những tia nắng tuy không chói chang như mùa hè nhưng vẫn khiến cho cái không khí se lạnh. đìu hiu của mùa đông đỡ đi phần nào. Thầy Tàu nói:
— Vì bây giờ đang là cuối đông, đầu xuân nên thời tiết âm u, hiếm khi có ngày nắng chói. Tại sao ta lại bảo con đi vào giờ này, chính Ngọ là thời điểm mặt trời lên cao trong ngày. Mặc dù ánh nắng không nóng bức nhưng ma quỷ âm hồn đều thu mình trong thời điểm này. Theo quan niệm của người xưa thì đây là thời điểm các quan đi tuần, chúng ta đi vào giờ này sẽ dễ dàng tránh khỏi sự đeo bám của ma quỷ.
Tư khẽ hỏi thầy:
— Nhưng liệu đi vào giờ này chúng ta làm sao có thể phát hiện ra nó, khi mà thầy nói quỷ nhập tràng sẽ không ra ngoài vào ban ngày..?
Thầy Tàu giải thích:
— Mục đích của thầy trò ta hôm nay đi là để hỏi thăm, xem xét tình hình. Chúng ta không thể ngồi ở nhà mà biết được ở bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Hơn nữa bản thân ta cũng có thể cảm nhận được mùi tử khí nếu như chúng ta tiến gần đến nơi con quỷ đang ẩn náu. Tuy khó nhưng với ta thì lại là một lợi thế vì con quỷ sẽ không đi đâu được vào giờ này. Còn ta có thể cảm nhận được nó nếu như may mắn.
Nói là vậy nhưng không hề có một manh mối nào, hai thầy trò dù đã đi một vòng quanh làng nhưng vẫn không phát hiện được gì. Đến gốc đã nằm chính giữa làng Thượng và làng Hạ hai thầy trò ghé vào quán nước của một bà lão có lẽ đã ngồi bán hàng ở đó mấy chục năm nay. Rót hai chén nước mời hai thầy trò bà lão tinh ý hỏi:
— Hai vị không phải là người nơi đây, phải chăng hai vị đang đi tìm người thân ở đây. Có gì không biết cứ hỏi tôi sẽ giúp.
— Dạ cảm ơn bà, hai ông cháu tôi đúng thật không phải người ở đây. Đang đi tìm nhà người quen mà không biết nhà nó nằm ở đâu. Cả buối trưa lang tháng khắp cái làng trên này mà hỏi không ai biết..?
Bà hàng nước bèn hỏi:
— Thế người quen của ông ở làng nào, Thượng hay Hạ.
— Úi giời ôi, làng hạ mà ông lại đi tìm ở làng thượng thì bảo sao không thấy. Đây này, từ gốc đa này đi sang phía tay phải lối ông vừa đi ra đây là làng Thượng, còn bên tay trái này là làng Hạ. Có phải đến đây sớm thì tôi chỉ cho rồi không..? Thế người quen ông tên gì…
Thầy Tàu giả bộ chép miệng không nhớ, ông nói:
— Chẹp chẹp…Đầu óc dạo này không được minh mẫn. Tôi chỉ biết là có họ hàng xa mới mất ở đây nên hôm nay hai ông cháu về thăm. Nghĩa tử nghĩa tận mà bà…
Bà hàng nước suy nghĩ một lúc rồi nói:
— Mới mất à, làng này có ai mới mất đâu nhỉ. Thôi thì tôi cứ chỉ đường cho ông đi vào đó mà tìm. Mà tôi bảo nhỏ cái này, dân làng hạ họ đang đồn nhau trong làng có ăn trộm đấy. Hai ông cháu người nơi khác đến có gì giá trị nhớ cất cẩn thận.
Như vừa bắt được manh mối thầy Tàu dò hỏi:
— Sao tôi thấy họ hàng sống ở đây nói, dân ở đây hiền lắm mà…Chẳng bao giờ mất cái gì.,,?
Bà hàng nước thì thầm:
— Thì thế nên bây giờ mất mới đồn ầm lên rồi nghi ngờ lẫn nhau. Thế nên ông là người lạ vào làng cũng phải cẩn thận đấy kẻo họ lại tưởng ăn trộm.
— Mẹ kiếp, hai hôm trước nó vào hẳn nhà tôi bắt mất con chó nặng 14 cân. ́y vậy mà không một tiếng sủa, sáng ra chỉ thấy dây ít máu ở sân. Bọn này láo quá rồi…
Người kia đáp:
— 2 tuần trước đàn gà 20 con của tôi bị bẻ cổ mất 3 con, nhưng lạ ở chỗ mấy con gà bị bẻ cổ nó vứt lại nhưng thịt thì cứ xám đen, xám xịt lại. Ăn thì không dám ăn mà nhìn thì xót..
Bà hàng nước rót nước mời hai người đàn ông rồi mở lời:
— À hai chú ở làng Hạ tiện đây có ông cụ đang đi tìm nhà người quen, có gì hai chú để hai ông cháu họ vào làng kẻo tối nay lại không tìm được chỗ ngủ.
Hai người đàn ông nhìn thầy trò Tư từ đầu đến chân rồi nói:
— Ừm, hai ông cháu cứ đi vào làng. Ai thấy lạ hỏi cứ bảo người nhà của anh Văn nhái là được. À quên chào cụ, con tên là Văn.
Thầy Tàu khẽ cảm ơn bà hàng nước cùng hai người đàn ông rồi đứng lên làm bộ:
— Đi đi thôi con…Nhanh kẻo trời lại tối bây giờ.
Tư đỡ thầy rồi cả hai tiến vào con đường dẫn đến làng Hạ, đi quá khỏi tầm của quán nước nơi gốc đa thầy Tàu khẽ nói:
— Vậy là có chút manh mối rồi đấy con ạ. Quả đúng như ta đoán, con quỷ này đã ở một trong hai làng này khá lâu. Có lẽ trước đó nó chỉ ăn gà vịt ở nhà, sau khi không còn nữa mới ra ngoài trộm của dân làng. Càng sống lại lâu thì nó càng cần một nguồn dương khí mạnh hơn. Ban đầu nó chỉ hút lấy sinh khí của các loại động vật, nhưng đến thời điểm này nó đã phải ăn cả xác của động vật. Không lâu nữa đâu nó sẽ tìm đến con người…
Tư hỏi nhỏ:
— Nhưng sao họ không bắt được nó ạ…?
Thầy Tàu đáp:
— Con đúng là ngốc, dù sao đi nữa nó cũng là ma quỷ không phải người thường. Ngay cả chúng ta cũng không lấy gì đảm bảo sẽ bắt được nó chứ đừng nói dân thường. Đó chính là lý do đêm qua ta ngăn con mở cửa, nếu con nhìn thấy nó đang ăn thịt sống nó sẽ tấn công cả con luôn đó. Nó bỏ đi vì ta có thói quen mỗi khi ngủ ở đâu đều đặt một tấm bùa ở cửa sổ. Dù là ma quỷ hay âm hồn thì cũng đều có chút kiêng dè với bùa chú. Cũng như ta không biết nó là cái gì thì cũng không dám làm liều.
Từ lúc rời khỏi nhà vị gia chủ nọ hai thầy trò cũng đã đi bộ được hai tiếng dồng hồ, ánh nắng về chiều càng lúc càng yếu ớt. Cả hai thầy trò lang thang, len lỏi vào những ngõ ngách của ngôi làng. Nhưng kết quả thu được vẫn chẳng có gì, đúng như sư phụ nói ban đầu, tìm kiểu này không khác gì mò kim đáy bể. ́y vậy mà đã 5h chiều, sự mệt mỏi lộ rõ trên khuôn mặt Tư. Cả buổi chiều hôm nay Tư đi theo thầy khắp cả hai làng, thấy Tư thấm mệt thầy Tàu nói:
— Chúng ta đi về thôi, hôm đầu tiên biết được một vài manh mối cũng không uống phí rồi. Cứ đi mãi thế này cũng không phải cách hay. Quay về nhà vị gia chủ trước đã, ta cũng có chuyện cần bàn với họ.
Tư vâng lời, hai thầy trò quay về, về đến nhà vợ chồng chủ nhà đã ra ngoài cổng đứng đơi thầy Tàu từ bao giờ. Bước vào trong người vợ liền nói:
— Vất vả cho thầy quá, cơm nước đã xong xuôi mời hai thầy trò rửa tay rồi ăn cơm.
— Dạ đúng thưa thầy, vợ chồng con tuy tuổi cao nhưng hiếm muộn, cũng đi cầu, đi xin bao năm mới sinh được đứa con gái. Hai vợ chồng tuổi đã ngoài 40 mà cháu năm nay mới có 8 tuổi. Có chuyện gì vậy thầy..
Thầy tàu nhìn xung quanh nhà rồi nói:
— Cũng thương hai nị nên ngộ nói điều này. Từ mai hai nị nên cho cháu ở nhà, bớt cho cháu ra bên ngoài. Ngộ chỉ nói như vậy thôi, không thể nói thêm được nữa. Sáng mai ngộ sẽ tìm cách giúp gia đình hai người.
Thầy Tàu tiến lại đưa tay ra nhưng Tư bất giác lùi lại, mọi thứ vừa rồi chỉ là tưởng tượng. Hai thầy trò vẫn đang ở trong nhà vị gia chủ nọ. Thấy Tư đổ mồ hôi hột thầy tàu hỏi:
— Con bị ốm à..? Cả ngày hôm nay mệt rồi…Chợp mắt đi để ta canh chừng cho..
Tư lau vội những giọt mồ hôi đang túa ra lắp bắp:
— Dạ….dạ…Con không sao…Thầy cứ để..con….
Thờ phào một cái Tư hoàn hồn vì ban nãy chỉ là ảo giác, chứ sao một người tốt như thầy Tàu lại làm cái chuyện đó được….Tiếng côn trùng bên ngoài vườn rau kêu ri rỉ, thi thoảng xen lẫn tiếng những con chão chuộc ồm ồm. Màn đêm buông xuống, nó im lìm đến đáng sợ, giờ này nếu thật sự có quỷ nhập tràng xuất hiện có lẽ Tư không bước nổi được đôi chân vốn đã cứng đơ từ ban nãy khi ngồi ở bàn uống nước, thầy tàu đang đọc sách dưới ánh đèn dầu, một quyển sách toàn những chữ Tư không biết đó là loại chữ gì. Ban đêm thầy Tàu xõa bộ tóc dài ngồi dưới ánh đèn dầu, thi thoảng ông ta lại khẽ mỉm cười như vừa đọc được một thứ gì đó hay ho. Nhìn sư phụ mà Tư sợ đến không dám thở mạnh……Thầy tàu lúc đó không khác gì một con ma với mái tóc bạc trắng. Bỗng nhiên Tư giật mình vì hình như vừa có dì đó đập vào thành cửa sổ.
“ Miao….Meow…..Meoo…”
Con mèo chết tiệt, tiếng mèo kêu trong đêm như tiếng trẻ con khóc, không gian, con người, cảnh vật….Tất cả những thứ đó đang làm Tư thấy bất an vô cùng……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT