Kha tiến lại gần nghe thầy Tàu bày cách, thầy Tàu khẽ nói:

— Ta sẽ bày cho cậu một vài phép thử như sau, trước tiên đêm nay cậu cứ giả vờ ngủ thật say, ngủ như không biết gì cả. Ta dám chắc từ 12h đêm trở ra cô ta sẽ đi khỏi nhà. Còn đi đâu thì cậu không được theo, sau đó cô ta sẽ trở về nhà trước khi trời hửng sáng. Bởi bản chất của quỷ nhập tràng chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm.

Kha bần thần hai tay khẽ run lên nghe thầy tàu nói tiếp:

— Chưa hết, cho dù có nghe tiếng đồ vật rơi vỡ trong đêm cậu cũng phải làm như không hề hay biết. Trước mắt như vậy đã, nếu đúng như lời ta nói thì cậu biết kết quả ra sao rồi đấy.

Tư vội hỏi:

— Thưa thầy vậy nếu nhỡ đêm nay cô ta không ra khỏi nhà thì sao ạ..?

Thầy Tàu nói tiếp:

— Nếu như thế ngày mai, cậu Kha sẽ thử đem vào trong phòng đó một cái gương. Ta dám chắc cô ta sẽ sợ hãi mà lùi sát vào trong góc nhà. Hoặc cậu có thể đặt 1 bát cơm ngay trước của gian nhà dưới, 1 bát ở ngoài sân. Đảm bảo bát cơm ở gian nhà dưới sẽ bị thiu bốc mùi thối chỉ sau 2 tiếng đồng hồ.

Kha im lặng gật đầu nghe theo lời thầy Tàu, ra ngoài cũng đã một lúc thầy tàu bảo Kha:

— Tạm thời như vậy đã, nhớ kỹ những lời ta dặn. Không được để lộ ra những điều cậu đã biết. Giờ hãy đi vào nhà đi, đêm nay cậu sẽ rõ mọi chuyện.

Tư cùng Kha đi vào nhà, thầy tàu như còn điều gì muốn nói, ông hơi ngập ngừng:

— À mà này, chậc…ta có cái này không biết có nên nói hay không..? Nhưng quả thật ta vẫn cảm nhận được ở cô ta một chút sự sống. Tuy nhiên chuyện này không thể nào, có lẽ ta nhầm…..Mà thôi vào nhà mau đi.

Không hiểu thầy tàu định nói gì, nhưng cả đêm hôm đó Kha trằn trọc không thể ngủ được, nước mắt đôi lúc lại khẽ chảy trên khuôn mặt người đàn ông bất hạnh. Kha hi vọng đêm nay mọi thư sẽ không như những gì thầy tàu nói. Căn nhà càng về đêm càng trở lên lạnh lẽo, nó không lạnh như cái lạnh giá rét của mùa đông. Không khí lạnh trong nhà âm u, tiêu điều, yên ắng đến đáng sợ. Cái cảm giác khi ra nghĩa địa như thế nào thì giờ này bên trong nhà đang diễn ra như vậy.

Tiếng gió thổi đập vào bức vách tạo nên những âm thanh lộc cộc, tiếng chuột chạy trong nhà kêu rả rích, bỗng nhiên:

“ Cậc…cậc….choang…”

Không hiểu là bát hay đĩa vừa vỡ, nhưng tiếng vỡ đó phát ra từ phía dưới nhà bếp, nơi sát ngay tường gian phòng vợ Kha đang ở. Kha nằm úp mặt xuống gối mắt hướng ra phía cửa chính chỉ khép hờ một bên, bên trong nhà tối om nhưng ánh sáng của trăng, của sao bên ngoài trời đêm khiến cả một góc sân trở nên mờ ảo.

“ Cạch….cạch….cạch….cạch…”

Tiếng bản lề của chiếc cửa đã cũ kỹ bao năm qua khẽ vang lên trong đêm tối, gian nhà dưới quả thực có người đang mở cửa đi ra. Kha lúc này giả bộ ngáy rất to nhưng vẫn hé một bên mắt nhìn đăm đăm về hướng cửa chính. Đã quá 12h đêm, tất cả im lặng, Kha còn nghe rõ cả tiếng nuốt nước miếng của Tư đang nằm phía bên trong.

Không khí căng thẳng đến đáng sợ, tưởng chừng như nếu ngay lúc đó chỉ cần một tiếng động vang lên cũng đủ khiến con người ta đứng tim mà chết. Tiếng thở, tiếng tim đập nhanh đến mức dường như mọi sự chú ý giờ đây đang hướng hết về phía cánh cửa. Gió ngừng thổi, bốn bề lặng im từ mảnh sân trước nhà đang từ từ hiện ra một cái bóng tóc dài, người cúi khom đang từ từ lộ diện.

Kha há hốc mồm suýt chút nữa kêu thành tiếng bởi tuy chỉ có ánh sáng yếu ớt của bầu trời đêm nhưng Kha vẫn nhận ra người đang dò dẫm những bước chậm chạp ngoài sân mang cái bụng chửa to tướng kia không ai khác chính là Hoan vợ của mình. Sau những bước chân ban đầu chậm rãi, nhanh như cắt cái bóng đen đó chạy vụt qua cửa như chưa từng xuất hiện.

Kha lúc này không nhìn nữa, anh gục mặt xuống gối để khóc lên những tiếng nghẹn ngào. Kha gục xuống gối để không cho tiếng khóc phát ra ngoài, những điều thầy tàu nói là sự thật. Vợ anh đã hóa quỷ, vợ anh đã chết thật rồi. Một lúc sau Kha lồm cồm bò dậy, thầy Tàu vội hỏi:

— Cậu định đi đâu giờ này..? Ta nói cho cậu điều này là để cậu biết, để cậu giúp cho vợ mình được siêu sinh.

Kha im lặng một lúc rồi nói như người điên dại:

— Vợ con tôi chết cả rồi….Vợ con tôi chết cả rồi thì tôi còn sông làm gì nữa…Vợ ơi….con ơi….Anh chết với hai mẹ con đây…

Thấy Kha đã quá đau đớn đến mất hết lý trí, thầy tàu không còn cách nào khác đành nói:

— Đừng nghĩ đến cái chết, ít ra hãy nghe ta nói xong rồi nếu cậu vẫn muốn chết ta không dám ngăn cản.

Tư cũng vùng dậy cố giữ Kha lại, Kha vẫn như người mất hồn đáp lại những lời yếu ớt:

— Còn gì nữa đâu…Chẳng phải ông nói họ đã chết cả rồi sao…Vợ con tôi đã chết thì tôi sống để làm gì..?

Thầy Tàu chép miệng:

— Ta chưa hề nói con cậu đã chết, không, đúng hơn ta không chắc chắn điều này. Ta đã định khi xác nhận đúng thì mới nói với cậu. Nhưng nếu cậu cứ như này ta nghĩ cậu sẽ chết trước khi ta tìm hiểu được nguyên nhân.

Kha nghe thầy tàu nói xong như bừng tỉnh vội quỳ xuống van xin:

— Nói như vậy là con tôi vẫn sống phải không..? Tôi lạy ông. tôi xin ông hãy cứu lấy con tôi….Cứu con tôi xong ông muốn tôi chết cũng được.

Thầy Tàu khẽ nói:

— Cậu nghe ta nói hết đã, ta không chắc điều này nhưng rõ ràng bên trong vợ cậu vẫn còn có chút sự sống, mặc dù nó đang yếu dần qua từng ngày. Ta đoán đó chính là con của cậu, tại sao đến giờ ta vẫn để cho con quỷ sống chính là vì phần sinh mạng bên trong nó. Ta không hiểu nguyên nhân do đâu mà vợ cậu chết và bằng cách nào mà cô ấy lại biến thành quỷ. Nhưng ta nghĩ rằng cô ta vẫn cố lưu lại trần gian chính là vì đứa con trong bụng. Bản năng của người mẹ chính là thứ khiến cô ta hóa quỷ vì thương tiếc đứa con sắp chào đời. Tuy nhiên tất cả chỉ là suy đoán của ta…

Tư đáp:

— Nếu vậy sao sự sống trong bụng cô ta lại đang yếu dần đi hả thầy. Người có cách nào không…?

Thầy tàu trả lời:

— Chính ta cũng không hiểu tại sao cô ta đã chết mà cái thai lại vẫn đang sống hơn một tháng qua. Nhưng như con cũng biết, dù sao vợ Kha vẫn là người chết, càng cố ở lại dương gian thì cô ta sẽ càng bị thối rữa phần xác. Khi cô ta không còn là người chết thì việc cái thai chết dần chết mòn là điều không thể tránh khỏi. Đáng lẽ ra nó cũng đã chết ngay khi cô ta từ giã cõi đời. Trên đời này có những thứ không ai giải thích được.

“ Miao…..Miao…..Miao…..Miao…”

Tiếng mèo quen thuộc đang phát ra ngay bên trên nóc nhà của Kha, Tư hoảng sợ nói ;

— Con mèo, là con mèo suốt ngày lang thang bên nhà ông Phúc, đúng là nó rồi, sao đêm nay nó lại ở đây…Con mèo này là mèo ma đó sư phụ…Cái đêm thầy bất tỉnh nó đã cào vào cửa, cào vào chuồng gà đòi bắt gà….

Thầy tàu ra hiệu cho Tư im lặng, ông nói:

— Nó là Linh Miêu, thực ra con mèo này chính là nỗi lo lớn nhất của ta khi còn ở nhà ông Phúc. Nhưng giờ ta đã hiểu….Không ngờ Linh Miêu là có thật….Nó, chính nó là kẻ đã mang vợ cậu từ cõi chết quay về Kha ạ. Đúng là ông trời sắp đặt….Ta lại có thể gặp được Linh Miêu.

“ Ngiao….Ngao…..Ngao…”

Con mèo lại kêu lên những tiếng ai oán, Kha cúi dập đầu khẩn cầu:

— Xin thầy, xin thầy ra tay cứu mạng….

Tư cũng quỳ xuống cùng Kha chờ đợi sư phụ, thầy Tàu hít mạnh một hơi rồi khẽ đáp:

— Ta không chắc, nhưng cũng đáng để thử..Nhưng Kha, cậu hãy khoan nghĩ đến cái chết. Hãy đợi thêm 1 ngày nữa, Linh Miêu xuất hiện biết đâu lại có kỳ tích. Đúng là ý trời….

Trời đã chuyển dần về sáng, sau một đêm không ngủ Kha đã tin tất cả những chuyện thầy Tàu nói là sự thật. Hoan cũng đã trở về nhà lúc 3h sáng, không ai biết cô ta đi đâu. Nhưng khi trở về cô ta bước những bước chân không gây ra tiếng động. Chỉ có tiếng cánh cửa bị kẹt khẽ được đóng nhẹ vang lên:

“ Cạch….cạch….két……kẹt….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play