— Không được đâu, sau khi sáng nay đứa trẻ thứ ba bị bắt dân làng bây giờ chỉ còn thiếu mỗi nước xới tung từng ngôi nhà lên để tìm hai thầy trò. Cậu mà đi thì sẽ chết chắc, trước khi nghe cậu giải thích thì họ đã đánh chết cậu rồi, hơn nữa cậu giải thích mà không đưa được ra bằng chứng thì sao họ tin nổi…
Tư cau mày đáp:
— Thế chẳng lẽ cứ ngồi im thế này đợi nó ăn thịt hết trẻ con trong làng à…Phải làm một cái gì đó chứ…
— Ngồi xuống..
Tiếng thầy tàu vang lên một cách đột ngột và đầy quyết liệt. Ông nói tiếp:
— Nóng giận chỉ làm cho con người ta không suy nghĩ được gì dẫn đến làm những điều ngu xuẩn. Chủ nhà nói đúng đấy, con mà đi thì chỉ vong mạng uổng phí thôi….Nếu như thế càng có lợi cho con quỷ. Nghe ta nói đã….
Tư vội ngồi xuống im lặng, thầy tàu nhìn vị gia chủ hỏi:
— Có chuyện này ta muốn hỏi ngươi….
Ông Phúc vội đáp:
— Dạ, thầy có chuyện gì cứ hỏi….Con biết con sẽ trả lời không dám giấu…
Thầy Tàu gật đầu nói:
— Ngôi chùa ma trong làng cách đây nhiều năm về trước có hai người đàn ông treo cổ trên cành cây hoa đại là có thật phải không…?
Ông Phúc trả lời:
— Dạ thưa thầy đúng vậy, chuyện đó cũng khá lâu rồi, không phải là rất lâu rồi mới đúng…Năm nay con ngoài 40 thì ít nhất chuyện đó cũng phải xảy ra cách đây 20 năm. Cái chết của hai tên ăn trộm tượng phật trong chùa đã trở thành câu chuyện ma truyền miệng trong làng con suốt những năm qua. Đáng sợ hơn sau cái chết của hai gã ăn trộm ngôi chùa biến thành chùa ma quái, người nhìn thấy ma quỷ trong ngôi chùa đó không phải ít. Đến hiện tại thì không ai dám đến gần ngôi chùa nữa rồi…
Thầy Tàu vuốt râu hỏi tiếp:
— Hai tên ăn trộm treo cổ ở đó có phải không ai gỡ xuống được không..?
Ông Phúc gật đầu ;
— Cái đó thì con cũng nghe dân làng đồn nhau vậy, họ nói không ai đưa xuống được ngoại trừ vị sư trụ trì ở đấy.
Thầy Tàu tiếp tục:
— Hai tên ăn trộm đó không có người thân thích, họ hàng đến nhận xác…?
Ông Phúc tròn mắt ngạc nhiên:
— Sao thầy biết cả những chuyện đó, quả đúng như vậy…Hai người chết nhưng không ai nhận xác…Cuối cùng dân làng cũng sợ hãi không dám chôn cất, mọi chuyện đều phó thác hết cho vị sư trụ trì năm đó. Mà nghe đâu vị sư đó cũng đã chết lâu rồi….Mà sao thầy lại hỏi chuyện đó ạ..?
— Không thử thì sao có thể biết được, làng này tuy nghèo nhưng những người sống đến 70-80 tuổi cũng không phải ít, cách của thầy con nghĩ sẽ có tác dụng….Vậy giờ con đi ngay đây…
Tư cũng định đi theo ông Phúc thì bị ông Phúc ngăn lại:
— Không được, cậu không được đi…Hiện tại trong làng rất gắt gao, hơn nữa đi gặp những người lớn tuổi họ sẽ nhận ra cậu không phải người làng này ngay….Để tôi đi một mình….Việc này một mình tôi sẽ dễ làm hơn. Hai thầy trò ở nhà nếu không phải nghe thấy giọng tôi gọi thì tuyệt đối không được mở cửa.
Lại một lần nữa ông Phúc đội nón bước đi, Tư cảm thấy hôm nay ông Phúc có gì đó thay đổi khác lạ so với sự sợ hãi đêm hôm trước. Thầy tàu nhìn Tư như đoán được tâm ý, ông nói:
— Cái đó người ta gọi là sự hi sinh, có thể bản thân con rất sợ hãi một thứ gì đó nhưng khi thứ đó làm hại đến những điều con gìn giữ thì con sẽ vượt qua được nỗi sợ để đối mặt. Sau này có con nhất định con sẽ hiểu…….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT