Editor: Calcium

Nhìn thấy Thương Kỳ ôm một bó hoa lớn về phòng, phía sau còn có Quy Hoành xách theo bao lớn bao nhỏ quà tặng, mí mắt Tư Hiền giật giật hai cái, thấy thế nào cũng kỳ lạ.

"Sao có mình cậu ở phòng thế? Phong ca với Dung Tuân đâu?" Quy Hoành hỏi.

"Đến thư viện tự học rồi." Tư Hiền trả lời, ngay sau đó chỉ chỉ bó hoa Thương Kỳ đặt trên bàn hỏi: "Cậu mua đấy à?"

"Đúng vậy. Đi ngang qua một cửa hàng hoa, thấy thế liền mua, cậu thấy đẹp không?" Quy Hoành hoàn toàn cảm thấy tặng hoa thế này chả có gì là không đúng cả.

Tư Hiền thấy Thương Kỳ không có phản ứng gì đặc biệt, cảm giác như không để ý nhiều, có phải là hắn suy nghĩ hơi nhiều không nhỉ. Trong lòng hơi bất đắc dĩ mà thở dài, nói không chừng ở một phương diện nào đó Quy Hoành khá dễ ở chung với Thương Kỳ.

Cất đồ xong, Quy Hoành hỏi Tư Hiền có muốn đi dùng trà chiều với hai người không. Tư Hiền từ chối, nói bản thân đang ôn luyện gấp rút cho bài thi. Thực ra là muốn cho Quy Hoành và Thương Kỳ có thời gian ở riêng với nhau, gia tăng sự hiểu biết lẫn nhau, hắn không dại gì mà đi quấy rầy cả.

Quy Hoành cũng không mãnh liệt yêu cầu nên nghe xong liền cùng Thương Kỳ ra khỏi cửa.

Cuối tuần, Ninh Phong và Dung Tuân dùng bữa tối bên ngoài rồi sau đó đi xem suất chiếu đầu tiên phim điện ảnh của Tống Hinh.

Suất chiếu đầu đã full chỗ, may là Quan Mẫn cho bọn họ hai vé có vị trí rất tốt, hai người chờ đến lúc sắp chiếu mới vào chỗ, Ninh Phong còn mua đồ ăn vặt cho Dung Tuân để cậu có thể vừa ăn vừa xem, chưa biết chừng anh còn có dịp ăn đậu hũ.

Đây là một bộ phim điện ảnh đề tài phá án, mẹ Ninh là nhân vật chính thủ vai người mẹ có con gái chết thảm, sau đó đi tìm chân tướng chuyện xưa. Chuyện xưa là dựa trên một câu chuyện có thật được cải biên, câu chuyện xảy ra ở một huyện nhỏ tương đối lạc hậu, một nữ sinh cấp hai đang trên đường về nhà thì bị mất tích, kết quả hai ngày sau phát hiện thi thể trôi trên sông. Cô bé toàn thân trần trụi, trên người có nhiều vết thương rõ ràng, hiển nhiên là bị giết hại. Nhưng cơ quan chức năng lại đưa ra nhận định cô bé tự sát, nói rằng nguyên nhân là do áp lực học tập quá lớn, hơn nữa cảm xúc ở tuổi dậy thì không ổn định. Mà vết thương trên người đưa ra kết quả giám định là do nhảy sông bị đá va đập gây nên. Người mẹ không thể chấp nhận nổi kết quả này, nhưng cơ quan chức năng lại nhất định kết luận như vậy rồi kết án.

Người mẹ mang trên mình nỗi đau xót mất con, bắt đầu tự mình điều tra chân tướng sự việc. Kết quả phát hiện hung thủ giết chết con gái mình chính là một bạn học nam, đã từng viết thư tình cho cô bé, nhưng cô bé không đồng ý hẹn hò. Cơ bản tra được chân tướng thì có thể phá án, nhưng ngặt nỗi bác ruột của hung thủ lại là phó huyện trưởng của bọn họ, hiển nhiên vì thế mà vụ án bị kết luận qua loa, trung gian trong chuyện này nhất định có vết tích của vị huyện phó nọ. Hơn nữa bên trên còn cấu kết với nhau, khiến cho chân tướng sự việc không được đưa ra ánh sáng, hung thủ không phải chịu sự trừng trị của công lý.

Vì thế người mẹ bắt đầu bước trên con đường đi kêu oan cho đứa con gái, nhưng con đường này không dễ đi. Đương nhiên, trong đó không thiếu một số ít người có hảo tâm giúp đỡ, nhưng quyền thế áp bách, chính nghĩa khó mà giành được, thậm chí còn bị hãm hại. Người mẹ này từng hai lần bị ép vào viện tâm thần, cuối cùng dưới sự trợ giúp của nữ hộ lý mà chạy thoát.

Cứ như vậy đấu tranh suốt bảy năm ròng, vị huyện phó kia vì tham ô mà ngã ngựa, sự tình mới bị phanh phui, cuối cùng người mẹ cũng đòi lại công lý cho con gái mình, khiến hung thủ giết người phải đền tội...

Kết thúc này nhìn qua thì thấy chính nghĩa đã giành chiến thắng, thực ra lại để lại trong lòng người xem nhiều ý nghĩa sâu xa. Một mặt khán giả cảm thấy sảng khoái khi tên hung thủ lạm dụng chức quyền cuối cùng đã phải chịu thua trước pháp luật, mặt khác không ngăn được việc tự hỏi, nếu bị huyện phó kia mà không ngã ngựa, vậy cái kết của án tử này sẽ đi về đâu?

Cả bộ phim dài vỏn vẹn 120 phút nhưng không một phút giây nào rời được mắt khỏi màn hình do tiết tấu bộ phim chặt chẽ, khiến khản giá khắc sâu cảm giác hồi hộp, áp lực khi xem phim.

Mẹ Ninh diễn rất đạt một người mẹ cứng cỏi, thống khổ, khổ sở, bất lực, điên cuồng cùng với cảnh cuối cùng vừa cao hứng vừa thương tâm đứng trước bia mộ con gái khi hung thủ chịu trừng phạt, vui buồn đan xen lẫn lộn. Tất cả đều biểu cảm một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Khiến khán giả như hòa mình vào nhân vật, vừa thống khoái lại vừa nghẹn khuất.

Sau khi bộ phim kết thúc, rất nhiều người ra khỏi rạp đôi mắt đỏ hồng, trong đó bao gồm cả Dung Tuân. Với một người tâm tư tính tế nhạy cảm như cậu, đối mặt với loại cảm xúc này sẽ khắc rất sâu.

Đối với bộ phim này của mẹ mình, Ninh Phong có ấn tượng, tuy rằng lúc trước không xem, nhưng nhớ rằng nhờ bộ phim mà bà đã bỏ túi vô số giải thưởng lớn. Lúc đầu quyết định đưa Dung Tuân đi xem bộ phim này, anh đã phải suy nghĩ một phen, anh sợ cậu xem xong sẽ khó chịu, nhưng nếu cậu đã có hướng viết kịch bản trong giới giải trí thì bộ phim này ắt không thể bỏ qua, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn đưa cậu đi xem. Hơn nữa còn mua nhiều đồ ăn vặt nhằm muốn phân tán sự chú ý của cậu nhưng xem ra hiệu quả không lớn.

Ninh Phong sờ mặt Dung Tuân, anh không thể nói với cậu phim điện ảnh gạt người được, dù sao thì đây cũng là bộ phim dựa trên câu chuyện có thật cải biên đi, cho nên anh chỉ có thể di dời sự chú ý của cậu, giúp cậu dần quên đi cảm xúc vừa rồi mà điện ảnh mang lại.

"Hôm nay chúng ta không về trường nữa, qua nhà em đi?" Ninh Phong nói.

Dung Tuân ngẩng đầu nhìn anh, hiển nhiên bị đề nghị này hấp dẫn sự chú ý: "Lâu rồi e không dọn dẹp, sợ là bụi lắm." Nghỉ hè cậu không về nhà, đừng nói chi là sau khi khai giảng.

"Không sao, đổi ga trải giường là được rồi." Ninh Phong cười dắt tay cậu nói: "Anh muốn ôm em ngủ, ở trường không tiện, về nhà anh thì lại không có không gian riêng cho hai người. Chúng mình mùa đồ qua nhà em, mai dậy cùng nhau dọn dẹp, rồi về trường, thấy sao?"

Đối với đề nghị của anh, Dung Tuân căn bản không có cách nào cự tuyệt được, gật đầu đồng ý: "Được."

Thế là hai người đi siêu thị dạo một vòng, mua ít đồ sau đó về nhà Dung Tuân.

Dung Tuân tuy rằng rất lâu không về nhà, nhưng trong nhà thực ra cũng không bận lắm, chỉ là không khí có chút bụi bặm mà thôi.

Ninh Phong buông đồ dùng xuống, bước đến mở cửa sổ, Dung Tuân đi rửa tay rồi bật nước ấm, hai người bận rộn trong không gian riêng như thế này khiến cậu dần bình tâm lại, chậm rãi mà quên đi cảm xúc vừa rồi bộ phim mang lại.

Ninh Phong ở phía sau ôm lấy Dung Tuân, thì thầm bên tai cậu: "Chờ đến khi nhà riêng của chúng mình thu xếp xong, anh với em đi mua đồ dùng trong phong bếp nhé? Chọn những gì em thích, đến khi trời lạnh, cuối tuần chúng ta cùng nhau nấu canh hoặc ăn lẩu, cảm giác lúc đó khẳng định rất hạnh phúc." Ninh Phong không cần Dung Tuân phải xuống bếp, chỉ ngẫu nhiên hai người làm một số món ăn, đủ no là đã cảm thấy ấm áp rồi.

"Vâng." Dung Tuân mỉm cười gật đầu.

Lúc này điện thoại di động của Ninh Phong vang lên. Là Bách Phỉ gọi tới, Ninh Phong trực tiếp nhận cuộc gọi không cần tránh Dung Tuân.

Bách Phỉ gọi tới báo tin album ca nhạc của Trình Tử Hủy đã phát hạnh, đến lúc đó bài hát chủ đề sẽ được lên bảng xếp hạng. Ninh Phong tuy rằng không cần tuyên truyền theo nhưng khi mv bài hát chủ đề được công chiếu trên truyền hình, internet, khẳng định nhân khí của anh sẽ có sự thăng tiến, Bách Phỉ nhắc anh chuẩn bị sẵn sàng, thời điểm ra ngoài nhớ chú ý một chút.

Ninh Phong đáp ứng, hai người đơn giản nói thêm một số công việc trọng điểm rồi cúp máy.

Dung Tuân tuy rằng không biết đầu dây bên kia Bách Phỉ nói gì nhưng nghe Ninh Phong nói bên này cậu cũng đoán được đại khái mv sắp được công chiếu.

Dung Tuân xoay người ôm lấy anh nói: "Sắp tới chúng mình mua thêm khẩu trang cho anh đi, đến lúc ra ngoài tiện hơn."

Ninh Phong cười xoa đầu cậu nói: "Làm gì khoa trương đến mức đó?"

Dung Tuân nắm lấy quần áo anh nói: "Về sau các bạn học nữ với các học tỷ chắc chắn sẽ hỏi thăm anh nhiều hơn cho xem."

Ninh Phong hôn cậu một cái: "Em mặc kệ các cô ấy là được rồi."

"Thế có phải em hơi hẹp hòi không?" Dung Tuân nhỏ giọng nói, tuy rằng các vấn đề liên quan đến anh cậu cũng hơi hẹp hỏi thật...

"Hẹp hòi thế không có gì là không tốt cả." Ninh Phong bỗng bế bổng cậu lên, đem người ra ngoài phòng khách.

Dung Tuân vuốt vuốt tóc anh nói: "Anh sẽ càng ngày càng nổi tiếng, em là người yêu anh, nhỏ mọn như thế cũng không tốt lắm đâu." Cậu cảm thấy bản thân là người yêu anh, mặc dù không thể công khai với bên ngoài, cậu cũng phải tự giác sao cho xứng với vị trí người yêu này, không thể khiến anh phiền lòng được.

"Không sao hết, bên ngoài em cứ tỏ ra rộng lượng, mặt keo kiệt hẹp hòi này mình anh biết là được rồi." Ninh Phong đặt Dung Tuân lên sopha, chạm nhẹ chóp mũi cậu.

Dung Tuân ôm cổ Ninh Phong nói: "Em muốn bản thân phải càng ngày càng tốt hơn mới có thể xứng với anh được."

Tay Ninh Phong không an phận vói vào trong áo thun Dung Tuân, một bên thì thầm bên tai cậu: "Em đã tốt lắm rồi, trong lòng anh không ai có thể tốt hơn em được, phải là anh cố gắng phấn đấu để xứng đáng với em mới đúng."

Dung Tuân cười, cậu có thể cảm nhận được đây không phải lời anh nhất thời nói ra lúc hai người âu yếm mà là suy nghĩ thật lòng của anh.

Ninh Phong đè cậu trên sopha hôn xuống.

Dung Tuân mơ mơ hồ hồ nói: "Nước đang đun trên bếp kìa..."

"Anh chưa nghe thấy tiếng." Ninh Phong hôn càng thêm sâu, ấm nước đun sôi nhất định sẽ kêu, chắc chắn bọn họ sẽ nghe thấy. Cùng lúc đó, trong lòng Ninh Phong nảy ra một ý tưởng – phòng bếp mới của bọn họ nhất định phải sắp xếp tốt một chút, đến lúc đó anh sẽ ôm cậu đặt lên bệ bếp vừa hôn môi vừa chờ nước sôi, nghĩ thôi đã thấy thật không tệ.

Đúng như Bách Phỉ đã tính trước, MV mới của Trình Tử Hủy vừa phát hành, quả nhiên nhân khí của Ninh Phong tăng lên rõ rệt. Mà đồng thời, vì MV này có Ninh Phong tham gia nên càng tăng lượt xem cho MV. Có thể nói song phương đều có lợi.

Khi Ninh Phong đi học, nữ sinh chú ý đến anh càng nhiều, nhưng đồng thời vì thế mà mọi người không dám lại gần anh, dám ngồi gần anh chỉ có Tư Hiền, trừ phi khi nào anh đến muộn, tùy tiện tìm chỗ ngồi mới không xuất hiện tình trạng tách biệt khỏi đám đông.

Hôm nay sau khi kết thúc khóa học, Ninh Phong nhận được điện thoại của Thiên Niệm.

"Alo, Niệm ca?" Ninh Phong mỉm cười tiếp điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh vui vẻ của Thiên Niệm: "Có làm phiền em không?"

"Không có, em vừa tan học." sau đó hỏi lại: "Anh đóng phim xong rồi sao? Khi nào về đó?" Anh nhớ rõ Thiên Niệm nói rằng tháng này sẽ đóng máy.

"Ừ, qua vừa mới kết thúc, ngày mai là anh bay về thành phố C rồi. Khi nào em rảnh, gặp mặt một cái nào?" Thiên Niệm hỏi. Sau khi quay xong bộ phim này anh có thể nghỉ ngơi một thời gian, cho nên muốn gặp mặt nên hỏi Ninh Phong thời gian.

"Tuần sau đi, tuần sau buổi chiều e không có tiết." Ninh Phong cũng muốn nhanh chóng biết được chuyện của Lý Tình, mà cuối tuần này anh còn bận đăng ký học lái xe, không có thời gian, tuần sau vừa lúc rảnh nên sắp xếp luôn.

"Được, em đến nhà anh đi. Em bây giờ ra ngoài cũng không tiện, hai ta tốt nhất không nên ra ngoài gây chú ý." Thiên Niệm nói. Mv Ninh Phong quay anh có xem, giọng ca của Trình Tử Hủy đương nhiên là tốt nhưng diễn xuất của Ninh Phong cũng góp phần không nhỏ vào thành công của MV này.

"Được, lúc nào tới em sẽ gọi điện cho anh." Ninh Phong nói.

"Ok, khi nào gặp mặt lại nói tiếp." Thiên Niệm đáp.

Hai người cũng không gì thêm, cúp máy. Vì muốn hỏi rõ chuyện của Lý Tình cho nên lần này không tiện đưa Dung Tuân đi gặp Thiên Niệm, đành chờ tới lần sau vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play