Sau khi có quyết định, Cao Văn Cường lập tức gọi vào số máy của Nguyễn Huyền Châu, dù sao chuyện cũng đã bại lộ, hắn muốn xem xem Nguyễn Huyền Châu sẽ giải thích với hắn như thế nào.

"Chồng à, sao thế anh?" Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói vẫn dịu dàng như ngày thường của Nguyễn Huyền Châu.

Cao Văn Cường càng lúc càng không biết lòng mình cảm thấy thế nào. Mọi chuyện đã đến mức này rồi, Nguyễn Huyền Châu còn giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra hay sao?

"Em đang ở đâu? Anh có chút chuyện muốn nói với em." Cao Văn Cường vào thẳng vấn đề, đến lúc này rồi, ngược lại hắn càng lúc càng bình tĩnh.

"Bây giờ em đang ở ngoài đàm phán vài chuyện với khách hàng, không đi được, có chuyện gì đợi tan làm rồi nói nhé anh." Nguyễn Huyền Châu cũng bình tĩnh trả lời hắn.

Rõ ràng cô đang đi thuê phòng với người khác, nhưng lại nhẹ nhàng bâng quơ nói là mình đang đàm phán.

Cao Văn Cường cười khổ lắc đầu, vốn định hỏi cô đàm phán ổ đâu, nghĩ đi nghĩ lại, không cần thiết phải làm vậy, hắn cúp máy luôn.

Lúc này vẫn còn sớm, Cao Văn Cường không biết mình nên làm gì, cứ đi như cái xác không hồn trên đường, bất tri bất giác đi đến nhà mình, sau đó ngồi ngây ngẩn trên sofa.

Trong đầu hắn có rất nhiều suy nghĩ, ví dụ như nên nói với ba mẹ thế nào về lí do li hôn cùng Nguyễn Huyền Châu. Ba mẹ hắn luôn rất thích Nguyễn Huyền Châu, hơn nữa còn luôn mong ngóng đợi bế cháu. Sau khi li hôn, Cao Văn Cường thực sự không biết nên giải thích với ba mẹ thế nào.

Còn cả căn nhà này do hai người cùng trả khoản phí ban đầu, tiền cọc cũng trả cùng nhau, sau khi li hôn Cao Văn Cường không biết phải xử lí thế nào...

Khi trời sắp tối, Nguyễn Huyền Châu tan ca về nhà.

Vừa vào nhà đã thấy Cao Văn Cường ngồi trên sofa, mặt không biểu cảm, Nguyễn Huyền Châu bước tới ngồi xổm trước mặt hắn và hỏi: "Chồng ơi, anh sao thế?"

Cao Văn Cường nhìn cô, cứng đơ như khúc gỗ, vẫn là Dung nhan xinh đẹp như trước, vẫn là ánh mắt quan tâm quen thuộc như trước...

Những thứ bề ngoài không thay đổi, chỉ có trái tim đã không thể quay lại nữa rồi...

"Chúng ta li hôn đi..." Ngơ ngác nhìn Nguyễn Huyền Châu hồi lâu, Cao Văn Cường vẫn phải nói ra câu nói mà hắn đã chuẩn bị từ lâu.

Hắn cảm thấy đến lúc này rồi, chắc hẳn Nguyễn Huyền Châu cũng đã biết có chuyện gì xảy ra, không cần thiết phải nói đến những thứ khác nữa.

Nguyễn Huyền Châu khựng lại trong giây lát, sau đó, sức lực toàn thân như thể bị rút cạn, cô từ từ ngồi xuống bên cạnh Cao Văn Cường, nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn.

"Thực ra em cũng đoán được anh muốn nói với em chuyện này, nhưng anh phải tin em, em thực sự không làm chuyện gì có lỗi với anh." Nguyễn Huyền Châu giải thích với vẻ vừa bất đắc dĩ vừa sốt ruột.

"Vậy hôm nay em đến khách sạn với Hoàng Thiên Thành làm gì?" Cao Văn Cường ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Huyền Châu mà hỏi.

Nguyễn Huyền Châu cũng không hề tránh né ánh mắt của Cao Văn Cường như một kẻ chột dạ, cô chỉ nói nhỏ: "Thực ra chuyện này em đã muốn nói với anh từ lâu rồi, nhưng sợ anh không chấp nhận được, cho nên cứ giấu mãi không nói ra. Bởi vì vợ Hoàng Thiên Thành không thể mang thai được, cho nên ông ấy bảo Cao Phi tìm một người, giúp ông ấy sinh một đứa con trai. Cao Phi biết em có một đứa em họ là sinh viên đại học khoa Mỹ thuật, muốn em liên hệ với em họ em để tìm giúp ông ấy tìm người. Ban đầu em cũng từ chối, nhưng sau đó ông ấy đồng ý sau khi em xong việc sẽ cho em vài trăm triệu tiền trà nước.Em nghĩ chỉ chuyển lời giúp thôi cũng giúp chúng ta kiếm một khoản bằng tiền lương cả năm, cho nên em mới đồng ý. Em sợ anh cảm thấy em cậy nhờ cửa quyền, cho nên không dám nói với anh."

"Lần trước, em cùng Cao Phi đi gặp Hoàng Thiên Thành, chính là vì muốn nói với ông ấy chuyện này, tìm hiểu xem ông ấy muốn tìm người theo kiểu gì. Hôm nay em đưa cô gái học sinh khoa nghệ thuật mà em họ giới thiệu cho em đến gặp Hoàng Thiên Thành, kết quả ông ấy vừa nhìn đã ưng lòng. Em lo lắng cô gái đó sẽ xảy ra vấn đề gì nên không dám đi, em qua phòng bên cạnh bằng thông đạo để đợi."

"Hôm nay, lúc anh xông vào phòng của Hoàng Thiên Thành, Hoàng Thiên Thành bảo cô gái ấy đi qua thông đạo sang căn phòng kế bên. Lúc đó em đã nghe thấy tiếng của anh rồi, nhưng em sợ mọi chuyện to hơn, cho nên không bước ra, em định sau chuyện này sẽ giải thích cho anh nghe."

Cao Văn Cường lặng lẽ nghe, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn được. Lời giải thích của Nguyễn Huyền Châu hoàn toàn khiến hắn không ngờ được, quan trọng nhất là nó không hề có một lỗ hổng nào.

"Chồng à, em thực sự không phản bội anh, không tin thì anh xem cái này đi." Nguyễn Huyền Châu nói rồi đưa điện thoại tới trước mặt Cao Văn Cường, trên màn hình hiển thị lịch sử trò chuyện trong Facebook của Hoàng Thiên Thành.

Sáng nay cô nói với Hoàng Thiên Thành đã tìm được một cô gái rồi, gửi cho gã một tấm ảnh, Hoàng Thiên Thành nói được, bảo cô giờ nghỉ trưa hôm nay hãy dẫn cô gái ấy tới.

Thời gian trò chuyện trên Facebook không thể nào làm giả được, toàn bộ sự việc qua lời Nguyễn Huyền Châu nói là như thế, chứ không giống như những gì Cao Văn Cường suy đoán trước đây, Nguyễn Huyền Châu không hề sinh con cho Hoàng Thiên Thành.

"Cho dù chuyện này đúng như những gì em nói, nhưng em ở phòng live stream "Chơi vợ người ta" làm cái gì, chắc em biết rất rõ." Cao Văn Cường nhìn Nguyễn Huyền Châu lần nữa và hỏi.

"Phòng live stream gì cơ, em có biết đâu?" Nguyễn Huyền Châu mờ mịt hỏi lại.

Cao Văn Cường nhất thời không biết nên nói gì, hắn cứ tưởng có chuyện Hoàng Thiên Thành rồi có thể khiến Nguyễn Huyền Châu trình bày hết tất cả mọi chuyện. Bây giờ chuyện Hoàng Thiên Thành đã được Nguyễn Huyền Châu giải thích rõ rằng, cô lại muốn phủ định chuyện ở phòng live stream, Cao Văn Cường cũng hết cách, bởi vì hắn không có chứng cứ xác thực.

"Chúng ta vẫn cứ li hôn đi." Cho dù vô cùng luyến tiếc và đau lòng, sau cùng Cao Văn Cường vẫn nói ra câu đó, hắn cảm thấy đa số đàn ông đều sẽ quyết định như hắn thôi.

Còn về những nghi vấn trong lòng, hắn cũng không muốn hỏi thêm nữa. Dù cho hắn có hỏi, chắc chắn Nguyễn Huyền Châu cũng có lí do để lấp liếm với hắn. Dẫu sao bây giờ cũng không thể điều tra tiếp chuyện này nữa, chi bằng mau chóng tha cho bản thân mình, cũng buông tha cho Nguyễn Huyền Châu.

"Chồng ơi, anh đừng như thế mà, em biết chuyện này em làm vậy là không đúng, nhưng em cũng chỉ muốn chúng ta sống tốt hơn một chút, hơn nữa anh cũng biết em thực sự rất yêu anh mà, cầu xin anh đừng li hôn có được không?

Nguyễn Huyền Châu lắc lắc cánh tay hắn, hai mắt cô đỏ ứng, khóc lóc cầu xin,

Trước kia Cao Văn Cường sợ nhất là thấy Nguyễn Huyền Châu khóc, bây giờ nhìn thấy đối phương như vậy càng như gai nhọn đâm vào lòng hắn, chỉ có điều bây giờ cho dù đau lòng cách mấy, hắn cũng không muốn dỗ cô ấy nữa, hắn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho mình.

Cao Văn Cường gạt tay Nguyễn Huyền Châu ra, chậm rãi đi ra bên ngoài, hắn muốn được yên tĩnh một mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play