Kết hôn đã năm năm, biểu cảm này là lần đầu tiên Bùi Thiên Ngân được nhìn thấy trên mặt Hàn Thần Dương ngoài sự thù hận, khinh bỉ, cười nhạo, chế giễu.
Phía dưới bàn, các ngón tay siết chặt lại với nhau, móng tay đã đâm sâu vào da thịt, nỗi chua xót tích tụ trong lồng ngực một lần nữa lại dâng lên.
Cô nghĩ, nếu lúc này Hàn Thần Dương mở miệng hỏi cô, cô sẽ nói cho anh.
Cô sắp chết rồi, cô đã không còn cách nào để tiếp tục yêu anh được nữa rồi…
“Bùi Thiên Ngân, cô…”
“Tổng giám đốc Hàn.”
Chưa nói hết câu thì cánh cửa đã bị thư ký đẩy ra.
Cô thư ký đến bên cạnh Hàn Thần Dương, chăm chú nhìn Bùi Thiên Ngân ngồi ở phía đối diện, ngập ngừng nói:
“Tổng giám đốc Hàn, anh được đăng lên trang nhất báo ngày hôm nay.”
Nói xong đặt tờ báo lên bàn làm việc.
“Tổng giám đốc Tập đoàn Bùi thị nuôi nhân tình bên ngoài, qua đêm tại một ngôi biệt thự sang trọng.”
Mấy chữ này không chỉ đập vào mắt Bùi Thiên Ngân mà còn đâm vào tim Hàn Thần Dương.
Bởi vì chứng trầm cảm của Tôn Tiểu Uyển nên Hàn Thần Dương mới đặc biệt mua biệt thự Phú Cảnh nơi cách xa thành phố nhất, để Tôn Tiểu Uyển sống trong môi trường yên tĩnh. Anh ta không muốn Tôn Tiểu Uyển lọt vào ống kính của cánh nhà báo, bị người ngoài chú ý đến, như vậy sẽ càng làm gia tăng thêm bệnh tình của Đường Tiểu Uyển.
Nhưng hiện tại…
“Cút”
Một tiếng gằn giọng khiến cô thư ký sợ đến nỗi không dám cầm lại tờ báo lên, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Hàn Thần Dương từ ghế giám đốc đứng lên, khuôn mặt ảm đạm, hung hăng bước qua bàn làm việc, đưa tay siết chặt cánh tay Bùi Thiên Ngân.
“Bùi Thiên Ngân, tôi thật không ngờ rằng cô còn biết diễn xuất nữa?
Trong mắt Bùi Thiên Ngân hiện lên tia hoang mang, ngỡ ngàng:
“Anh có ý gì?”
“Ý gì? Đến bây giờ cô còn hỏi tôi có ý gì?”
Hàn Thần Dương hai mắt tối sầm, tức giận siết chặt cánh tay của Bùi Thiên Ngân, mạnh đến nỗi dường như muốn xé nát nó ra.
“Làm bộ đáng thương chạy đến trước mặt tôi diễn kịch, giả vờ độ lượng như thế, nhân từ như thế thật ra là muốn trì hoãn tôi, để đám phóng viên đến biệt thự Phú Cảnh quấy rối Tôn Tiểu Uyển, người phụ nữ như cô sao lại có thể độc ác đến nước này? Không đuổi cùng giết tận thì không được sao?”
Lại bị vu oan rồi sao?
Giống như năm năm trước?
Bùi Thiên Ngân ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng nói vì cơ thể suy nhược mà trở nên khàn khàn, giọt nước mắt không cam tâm ầng ậc nơi vành mắt, nghẹn ngào vài lần mới có thể nhẹ nhàng mở miệng:
“Nếu em nói em không làm, anh có tin không?”
“Không làm, ha…”
Hàn Thần Dương cười nhạt, dùng lực lắc mạnh thân mình Bùi Thiên Ngân:
“Sắp xếp cho Tôn Tiểu Uyển ở biệt thự Phú Cảnh, ngoài tôi ra thì cũng chỉ có cô biết, bây giờ cô nói không phải là cô, cô tưởng tôi sẽ tin sao?”
Quả nhiên…
Anh ta không tin, hoặc có thể nói là từ trước tới nay anh chưa từng tin cô.
Cơ thể của cô bị anh ta lắc mạnh kịch liệt như chiếc lá khô đong đưa trước gió, đầu cô đột nhiên đau dữ dội, đau như vạn mũi tên xuyên vào tâm, như bị thổi căng, nổ tung từng dây thần kinh của cô.
Trước khi ý thức dần trở nên mơ hồ, Bùi Thiên Ngân nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Hàn Thần Dương vang lên, là Lâm Thục Trân gọi tới.
“Thần Dương à, con mau tới đây ngay, Tiểu, Tiểu Uyển, nó, nó tự sát!”
“Cái gì? Được, con tới ngay.”
Hàn Thần Dương dập máy, đá vào người cô đang mềm yếu không chút lực sang một bên như đá thứ rác rưởi.
“Bộp”
Ngay chính vào lúc sắp ngã xuống trên nền đất, Bùi Thiên Ngân bất giác nhếch miệng, thật ra không nhìn thấy gì cũng tốt, ít ra lần này cô cũng không phải tận mắt nhìn thấy anh ta một lần nữa bỏ đi vì người phụ nữ kia.
……….
Lúc này, tại biệt thự Phú Cảnh.
Lâm Thục Trân tắt máy, quay đầu lại, nhìn Tôn Tiểu Uyển cầm dao gọt hoa quả, đặt trên cánh tay nhưng vẫn chần chờ, do dự, bèn gấp rút đi tới.
“Sao con vẫn chưa làm đi? Thằng nhãi Hàn Thần Dương đó sắp đến đây rồi.”
Nói thì dễ lắm, đây là cắt động mạch đấy!
Tôn Tiểu Uyển nhìn thần sắc vội vàng gấp gáp của Lâm Thục Trân, cô ta cũng sợ hãi đến hoảng sợ, run lẩy bẩy.
Người đàn bà ngồi trước mặt này có đúng là mẹ ruột của cô không vậy!”
“Con đúng là chân tay vụng về!”
Nhân lúc Tôn Tiểu Uyển còn đang ngây người, Lâm Thục Trân nắm lấy tay cô ta, không chút do dự cầm con dao gọt hoa quả cứa một đường ngọt lịm trên cổ tay trắng ngần của cô ta.
Da thịt tách ra, máu tươi tuôn ra không ngừng.
Cổ tay dần dần lạnh ngắt, tim của Tôn Tiểu Uyển cũng dần dần lạnh theo, trước khi nhắm mắt nhìn thấy Hàn Thần Dương xông vào, cô ta hạ quyết tâm nhất định phải kết hôn với anh ta bởi vì cô biết trên thế giới này ngoài Hàn Thần Dương cô ta không còn ai để bấu víu, dựa dẫm nữa.
Hàn Thần Dương ôm Tôn Tiểu Uyển đang hôn mê chạy ra khỏi biệt thự Phú Cảnh, lái xe một mạch đến bệnh viện, đi đi lại lại đến tận chiều, Tôn Tiểu Uyển mới được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.
Trong phòng bệnh, Tôn Tiểu Uyển như con búp bê không chút sinh khí, sức sống, yên tĩnh nằm trên giường, vết thương trên cổ tay sâu đến nỗi có thể nhìn thấy cả xương đã được băng bó lại, quấn băng dày đặc hết lớp này đến lớp khác.
Hàn Thần Dương ngồi bên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào mặt Tôn Tiểu Uyển, trong mắt toàn là sự tự trách, nếu như anh ta đến muộn chút nữa, hậu quả sẽ không thể nào lường trước được…
“Thần Dương”
Lầm Thục Trân túm lấy vẻ áy náy và tự trách trong mắt Hàn Thần Dương đứng sau anh ta khóc lớn:
“Hay là… sau này con đừng đến thăm Tiểu Uyển nữa, cô Bùi tính khí nóng nảy, cách gì cũng có thể nghĩ ra được, dì thì không nói làm gì, còn Tiểu Uyển …”
“Anh Thần Dương…’
Tôn Tiểu Uyển nằm trên dường chần chậm mở mắt, thấy hai mắt Hàn Thần Dương đỏ ngầu vì tự trách, cười yếu ớt.
“Không sao rồi, anh đừng nhìn em như thế, sau này em sẽ ngoan, hay là em đi cầu xin chị Bùi được không? Em sẽ nói với chị ấy Tiểu Uyển sẽ ngoan, để chị ấy thương Tiểu Uyển, để anh Thần Dương đừng có không cần Tiểu Uyển nữa…”
“Tiểu Uyển à”
Lâm Thục Trân quỳ trước giường bệnh, không ngừng rơi nước mắt:
“Cô Bùi chúng ta không thể đụng vào được, con quên năm đó cô ấy muốn giết con rồi sao? Con thật sự muốn chết trong tay cô ấy sao?”
Sự khôn khéo hiểu chuyện của Tôn Tiểu Uyển, sự đau đớn vô cùng của Lâm Thục Trân giống như gai nhọn đâm vào tim Hàn Thần Dương.
Cho dù đến lúc này, Tôn Tiểu Uyên không những không đi trách móc, mà là muốn đi van xin…
Bùi Thiên Ngân người đàn bà giả tạo đó, quả nhiên độc ác tới nỗi không tim không phổi rồi.
Đủ rôi, thật sự đủ rồi!
“Dì Lâm, dì yên tâm, chuyện này cứ giao cho con.”
Hàn Thần Dương hít một hơi, cố gắng kìm nén sự tức giận ở trong lòng, nhè nhẹ xoa đỉnh đầu Tôn Tiểu Uyển:
“Tiểu Uyển, không phải em luôn nói em muốn có một gia đình sao? Bây giờ anh sẽ cho em.”
Nét vui mừng thoáng qua trong đáy mắt Tôn Tiểu Uyển, dưới sự vỗ về của Hàn Thần Dương, cô ta ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng Lâm Thục Trân đứng bên cạnh lại bị đôi mắt lạnh như băng của Hàn Thần Dương làm cho giật mình, bà ta lập tức cúi đầu, không dám nhìn lần thứ hai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT