Hàn Thần Dương nghe cô ý tá phụ trách nói, khoảnh khắc đó, nỗi thê lương tự đáy lòng từ từ lan tỏa ra, giống như thí nghiệm liên quan tới khuếch tán hóa học vậy, từng chút từng chút một hòa vào trong dòng nước thuần túy ban đầu, sau đó chầm chậm, chầm chậm, nhuộm cả cốc nước thành một màu đen.

“ Đừng nói nữa, đừng nói nữa...”

Anh run rẩy mấp máy môi, muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng bỗng nhiên lại quay người đi, nắm chặt lấy cổ tay của Bùi Thiên Ngân.

Chiếc cổ tay gầy gò của cô lạnh đến thế, lạnh đến thế, lạnh như băng, lạnh đến thấu xương.

Nhưng Hàn Thần Dương không thèm để ý, cứ giữ chặt lấy trong lòng bàn tay mình: “ Bùi Thiên Ngân đừng giả chết, em tỉnh dậy cho anh, tỉnh dậy——!!”

Hành động của Hàn Thần Dương, làm y tá phụ trách kinh hãi, cô chưa từng thấy người nhà bệnh nhân nào lại quá khích như vậy.

Lưu Hạo Vũ đứng mãi ở hành lang hút thuốc cũng bước vào trong. Nắm lấy cổ tay của Hàn Thần Dương: “ Cậu đang làm cái gì vậy? Hàn Thần Dương, Bùi Thiên Ngân đã chết rồi, cậu thực sự cho rằng cậu còn có thể gọi được cô ấy tỉnh lại sao?”

Hàn Thần Dương sựng lại, đôi mắt anh ta trống rỗng vô hồn, nhìn Bùi Thiên Ngân nằm trên giường bệnh, anh ta chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu đến nghẹt thở.

Người phụ nữ này chết rồi? Sao cô ấy có thể chết được?

“ Cái này, là thứ cuối cùng Bùi Thiên Ngân để lại cho cậu, cậu muốn xem thì xem đi...”

Lưu Hạo Vũ nói xong, nhét điện thoại của mình vào trong tay Hàn Thần Dương, sau đó vụt qua người Hàn Thần Dương, bắt đầu hỏi cô ý tá phụ trách những thủ tục cụ thể cần phải giải quyết.

Hàn Thần Dương bỗng cảm thấy như cả thế giới đều hỗn loạn, mạch suy nghĩ ngổn ngang kết thành một tấm lưới, càng kết càng chặt, chạy thẳng vào tim, sau một trận đau âm ỉ, mới chịu buông xuôi.

Cuối cùng anh cũng ý thức được, Bùi Thiên Ngân chết rồi, người phụ nữ bị anh căm hận bấy lâu, cô ấy chết rồi...

Trong biệt thự nhà họ Bùi.

Tôn Tiểu Uyển sốt ruột đi vòng vòng trong phòng khách, cô ta vừa mới gọi điện thoại cho Hàn Thần Dương, vẫn không cách nào kết nối được, lẽ nào Hàn Thần Dương đã biết gì rồi?

Nhưng mà không đâu, lúc Lưu Hạo Vũ đến, cô ta biểu hiện tự nhiên như vậy, căn bản sẽ không để người khác phát hiện ra manh mối gì mới đúng!

Tôn Tiểu Uyển đi đi lại lại, không cẩn thận, dẫm trúng chân Lâm Thục Trân, Lâm Thục Chân đau đớn hét lên: “ Con cứ đi qua đi lại lắc lư cái gì vậy!”

Tôn Tiểu Uyển hoàn hồn, nhìn Lâm Thục Trân ngồi trong phòng khách ăn uống, tức giận dồn lên: “ Sao bà chỉ biết ăn vậy! Bà không thấy Lưu Hạo Vũ bế người phụ nữ đó đi rồi à? Bà không sợ anh Hàn Dương sẽ biết chuyện gì sao?

Lâm Thục Trân coi thường xì một cái nói: “ Thằng nhãi Hàn Thần Dương đó thì biết cái gì chứ? Hơn nưã, người phụ nữ đó chết rồi, không phải con nên vui mừng sao? Con quá kích động rồi, chẳng có chút tiền đồ nào cả!”

“ Phải, bà có tiền đồ!”

Tôn Tiểu Uyển ầm ĩ không chút kiêng dè nói: “ Năm đó nếu không phải là bà làm thiếu hụt ngân sách công ty, bố của anh Thần Dương cũng sẽ không ngất đi, bà có tiền đồ quá nhỉ! Sau chuyện đó còn có thể cắn ngược lại Bùi Quốc Hiếu một cái, rõ ràng năm đó Bùi Quốc Hiếu là có lòng tốt muốn giúp anh Thần Dương, lại bị bà một mực nói thành chiếm đoạt công ty của bố mẹ anh Thần Dương!”

“ Mày nói cái gì thế hả?”

Lâm Thục Trân không ngờ rằng Tôn Tiểu Uyển lại tính nợ cũ, bật dậy trứng mắt lên: “ Cái đồ vong ân bội nghĩa như mày, tao thâm hụt ngân sách công ty là vì cái gì? Bao nhiêu năm nay tao thực sự đã nuôi mày phí công rồi!”

“ Bà nuôi tôi được cái gì? Bao nhiêu năm nay đều là anh Thần dương nuôi tôi, nuôi cả bà!”

Tôn Tiểu Uyển nhìn Lâm Thục Trân, mặt mũi méo xệch đi: “ Bà đừng tưởng tôi không biết, năm đó bên ngoài phòng bệnh tôi đã trông thấy hết rồi, bố của anh Thần Dương ở trong phòng hồi sức đã tỉnh lại rồi, là bà rút ống thở của ông ấy ra, là chính tay bà giết ông ấy!”

“ Cho dù là tao giết ông ta thì làm sao? Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, ai có chứng cứ nói tao giết ông ta?”

Lâm Thục Trân giống như một con chó điên, bắt đầu cắn lại Tôn Tiểu Uyển: “ Mày đừng quên, Năm đó tối hôm mà Bùi Thiên Ngân và Hàn Thần Dương kết hôn, mày gọi Bùi Thiên Ngân ra ngoài, nhưng Bùi Thiên Ngân người ta chưa động đến cả đầu ngón tay mày, là mày từ nhảy xuống dưới cầu, nếu không phải tao bỏ tiền ra tìm người tạo chừn cứ giả vu không Bùi Thiên Ngân, mày cho rằng thằng nhãi Hàn Thần Dương đó bao nhiêu năm nay có thương mày đến vậy không?!”

“ Bịch ——!”

Cánh cửa lớn đóng chặt bị ai đó dẩy ra, một luồng gió lạnh từ cửa lùa vào trong phòng khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play