Xé nát tờ giấy trong tay, Hàn Thần Dương trầm giọng nói: “Tìm cô ta làm gì? Cô ta không muốn về thì càng tốt. Dì Lâm, lát nữa dì đổi mật khẩu khóa cửa đi!”

“Như thế không hay lắm đâu, Thần Dương, côBùi...”

“Chẳng có gì là không hay cả, cứ làm theo lời tôi nói.”

“Nhưng...”

Lâm Thục Trân mặc dù nói chuyện ngập ngà ngập ngừng nhưng động tác làm việc lại chậm chạp chút nào. Tôn Tiểu Uyển còn chưa kịp nấu lại cơm tối thì bà ta đã đổi xong mật khẩu khóa cửa rồi.

Ăn xong cơm tối, Hàn Thần Dương dỗ Tôn Tiểu Uyển ngủ xong thì một mình trở về phòng ngủ. Phòng ngủ vẫn như cũ nhưng Hàn Thần Dương đi vào rồi lại cảm thấy trong lòng không hề thoải mái.

Trước đây, lúc có Bùi Thiên Ngân bên cạnh, anh ta không hề cảm thấy cách bài trí hay bức tranh treo trong phòng có gì không ổn, nhưng bây giờ, không biết vì sao, anh ta lại cảm thấy tất cả mọi thứ trong căn phòng này thật chướng mắt, nhất là tấm ảnh cưới treo trên tường và đặt trên tủ kia, như thể chúng đang liên tục nhắc nhở anh ta rằng, trong cuộc đời của anh ta đã từng xuất hiện người phụ nữ tên Bùi Thiên Ngân, mà bây giờ người phụ nữ này lại mất tích, không thấy đâu nữa.

“Rầm!”

Mở cửa sổ to hết cỡ, Hàn Thần Dương ném hết tất cả đồ trang trí trong phòng ra ngoài, cuối cùng anh ta nhìn bức ảnh cưới bị ném dưới sân, tấm kính bị vỡ thành từng mảnh, anh ta rốt cuộc cũng cảm thấy lòng mình thoải mái hơn.

Trước đây, nằm trên chiếc giường đôi king size, anh ta luôn nằm ngủ ở mép giường, bởi vì anh ta không muốn lúc mình trở người sẽ nằm gần lại và trông thấy khuôn mặt của Bùi Thiên Ngân, càng không muốn ngửi thấy mùi hương khi cô hít thở, nhưng hôm nay, anh ta nằm trên chiếc giường đôi rộng lớn, anh ta có thể thoải mái chiếm dụng cả chiếc giường mà chẳng cần kiêng nể chút gì nữa!

Bởi vì, người phụ nữ Bùi Thiên Ngân kia đã cút xéo rồi!

Có thể nói là suốt cả đêm, Hàn Thần Dương ngủ rất ngon, tương đối ngon.

Nhưng, chỉ mỗi đêm đó mà thôi...

Những ngày tháng sau đó dường như đã khôi phục sự bình yên. Nhà họ Bùi không có Bùi Thiên Ngân hoàn toàn trở thành nhà của Tôn Tiểu Uyển và Lâm Thục Trân. Vì Tôn Tiểu Uyển và Lâm Thục Trân không có việc làm nên thú vui hàng ngày của hai người là đi dạo phố, mua quần áo.

Thật ra, bây giờ Tôn Tiểu Uyển đang sống cuộc sống trước đây của Bùi Thiên Ngân, bởi cứ mỗi buổi trưa, Tôn Tiểu Uyển đều thay Bùi Thiên Ngân gọi điện cho Hàn Thần Dương, dặn anh ta nhất định phải ăn uống đúng giờ, và mỗi đêm khi Hàn Thần Dương về đến nhà, Tôn Tiểu Uyển cũng đã nấu xong cơm nước đợi anh ta cùng ăn.

Nhưng, rõ ràng những ngày tháng không có Bùi Thiên Ngân, anh ta vẫn có thể bình thản sống tiếp, nhưng trái tim Hàn Thần Dương vẫn cứ hụt hẫng một cách kì lạ, đặc biệt là buổi tối nằm trên chiếc giường cỡ lớn đó, anh ta chẳng cần nằm bên mép giường chỉ để cách xa Bùi Thiên Ngân nữa, anh ta không cần kiêng kị hơi thở của Bùi Thiên Ngân, nhưng khi cố hết sức để không trở mình suốt đêm, anh ta cứ luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, lại hụt mất chút gì đó.

Vì vậy, ngày đầu tiên sau khi Bùi Thiên Ngân rời đi, thời gian ngủ của Hàn Thần Dương ngày càng ít. Đa số thời gian anh ta chỉ nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, chìm mình vào màn đêm, cảm nhận sự nhức nhối vì sầu muộn trong lồng ngực, chịu đựng nỗi cô đơn mà anh ta không biết bắt nguồn từ đâu đang gặm nhấm anh ta.

Thứ hai.

Đã mười ngày kể từ khi Bùi Thiên Ngân bỏ đi.

Giờ nghỉ trưa, Hàn Thần Dương theo lệ lái xe chở người đến công ty anh ta chỉ để chơi là Lưu Hạo Vũ đi ra ngoài ăn cơm. Lúc đi qua một nhà hàng kiểu tây, anh ta ma xui quỷ khiến thế nào lại đạp mạnh chân phanh.

“Két!”

Chiếc xe dừng đột ngột vang lên tiếng kêu chói tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play