Năm đó, Hàn Thần Dương quả thật bị ngã xuống khe núi, nhưng không phải anh ta đã quên việc Bùi Thiên Ngân cứu mình mà là anh ta hoàn toàn không biết.
Hàn Thần Dương khi đó, đầu óc vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, anh ta chỉ mơ hồ nhớ rằng có một thân hình rất ấm, rất mềm mại nào đó đã ôm lấy anh ta khi anh ta đang bị tai nạn đau đớn.
Hàn Thần Dương nhớ, lúc đó đã mơ một giấc mơ, trong giấc mơ mẹ anh ta đang nhìn anh ta, yêu thương trìu mến ôm anh ta vào lòng.
Không sai, đó là giấc mơ, là ý chí khiến anh ta cố gắng tỉnh dậy, tất cả chẳng liên quan gì đến Bùi Thiên Ngân.
Bùi Thiên Ngân, người phụ nữ tâm địa độc ác, lòng dạ hai mặt kia làm sao có thể liều mạng của cô để cứu anh ta chứ? Gia đình nhà họ Bùi đều là những kẻ ích kỷ, sẵn sàng ra tay hại chết người khác.
Đúng, không sai, là Hà Duy Tùng đang lừa anh ta, chắc canh ta là do Bùi Thiên Ngân xúi giục.
Anh ta đã có được đáp án, lúc này ly rượu vừa uống cũng bắt đầu có tác dụng, trong hơi men của rượu, Hàn Thần Dương từ từ nhắm mắt đi vào giấc ngủ, anh ta không biết rằng, suốt trong giấc ngủ đó, anh không ngừng gọi tên Bùi Thiên Ngân.
"Bùi Thiên Ngân..."
"Bùi Thiên Ngân..."
Ba chữ ấy, phát ra từ miệng của Hàn Thần Dương giống như một ngọn lửa cháy rừng rực trong lòng của Tôn Tiểu Uyển.
Đôi mắt Tôn Tiểu Uyển lúc này đã nhòe đi, cảm giác phẫn nộ, không cam tâm khiến cô ta không tự chủ được siết chặt bánh lái trong tay.
Tại sao lại là Bùi Thiên Ngân?
Tại sao mỗi lần Hàn Thần Dương uống say đều gọi tên người phụ nữ đó?
Khi cơn phẫn nộ, không cam tâm đó hạ xuống, Tôn Tiểu Uyển mới cẩn thận đỡ Hàn Thần Dương vào nhà, đi lên tầng hai, mở cửa phòng của Bùi Thiên Ngân, cũng chính là phòng ngủ của Hàn Thần Dương và Bùi Thiên Ngân.
Đúng như dự đoán, trong phòng trống trơn, yên tĩnh, Bùi Thiên Ngân hoàn toàn không về nhà.
Căn phòng này là căn phòng được trang trí đẹp nhất trong nhà họ Bùi, trên tường là ảnh cưới của Hàn Thần Dương và Bùi Thiên Ngân, mặc dù biểu cảm của Hàn Thần Dương có chút cứng nhắc, nhưng trong bức ảnh đó, tay của Hàn Thần Dương ôm lấy eo của Bùi Thiên Ngân, còn Bùi Thiên Ngân dựa vào vai Hàn Thần Dương dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc.
Sau khi đỡ Hàn Thần Dương nằm xuống giường, Tôn Tiểu Uyển không rời đi, cô ta căm giận và lưu luyến từng ngóc ngách trong căn phòng này, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười chiến thắng.
Sẽ không lâu nữa, căn phòng này sẽ thuộc về cô ta, mọi thứ ở đây sẽ là của cô ta, và quan trọng nhất đó là Hàn Thần Dương.
"Mẹ"!
Cảm nhận được tiếng bước chân quen thuộc ngày càng tiến lại gần, Tôn Tiểu Uyển liền gọi nhẹ: "Có thật là Bùi Thiên Ngân đến chỗ của Phương Thúy không?"
Lâm Thục Trân gật đầu: "Chính xác."
Mặc dù bà ta mới chỉ nhìn thấy xe của Phương Thúy một lần nhưng bà ta biết chiếc xe đó rất đắt đỏ, hơn nữa trong thành phố này chỉ có vài chiếc, cho nên bà ta tuyệt đối không nhìn lầm.
"Bên cạnh điện thoại bàn trong phòng khách có số của Phương Thúy, mẹ đi gọi cho cô ta đi, bảo Hàn Thần Dương uống say, kêu Bùi Thiên Ngân về."
"Tiểu Uyển, con...chẳng lẽ con muốn..."
Đúng là mẹ con, chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể hiểu được ý đồ của nhau.
Tôn Tiểu Uyển nhếch môi cười, "Bùi Thiên Ngân sẽ sớm phải cút khỏi đây thôi, mọi thứ ở đây lẽ chỉ thuộc về hai mẹ con chúng ta."
Lâm Thục Trân cũng mỉm cười: "Mẹ lập tức sẽ đi gọi điện thoại."
Đợi khi căn phòng đã yên tĩnh trở lại, ánh mắt của Tôn Tiểu Uyển dừng lại trên khuôn mặt của Hàn Thần Dương, cô ta đi lại bên anh ta, nằm xuống giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt điển trai đến say đắm của Hàn Thần Dương, đôi mắt càng lúc trở nên mê mẩn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT