Việc nhảy lầu này thực sự rất hiếm gặp, nhưng nhìn nhiều lần rồi sẽ không còn cảm giác. Tôi nói vài lời với Tô Yên, rồi vội vàng cúp điện thoại, nhanh chóng muốn rời khỏi trường. Nhưng học sinh trong trường đang ùa ra ngoài xem vây kín lối, khiến tôi bất lực chỉ có thể nán lại nơi đây.
Có một giọng nói bàn tán bên tai, "Đây là người thứ mấy rồi? Thật phiền phức trọn ngày cố làm ra vẻ, không phải là một nam nhân thôi sao, có cần đến mức đó không?”
"Tôi đếm rồi, có lẽ là người thứ năm, ai bảo học trưởng Mặc Hiểu được chào đón như vậy? Bình thường có rất nhiều nữ nhân nhảy lầu vì anh ta.”
" trước đó cũng đều là đứng bên trên cả ngày trời mà không nhảy xuống, dự tính lần này cũng là như vậy.”
"Trốn một tiết toán đi xem việc nhảy lầu nhàm chán này cũng có giá trị, dạy tiết toán cũng là lão bà hắc ám nhất toàn trường.”
" Đúng, đúng, đúng, có giá trị... "
Sau đó đều là những từ không có dinh dưỡng, tôi quá lười nghe, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái một cách mơ hồ, cảm thấy có chút quen thuộc. mái tóc dài bồng bềnh, trên người mặc một chiếc váy lưới màu trắng, đang lung lay sắp đổ trên sân thượng, tựa hồ giây tiếp theo sẽ bị gió thổi bay.
Đây là phong cách của Tô Dung Nhi!
Đột nhiên, có một tiếng ồn ào xung quanh, một số cô gái hét lên, "Ah! Cô ấy nhảy rồi!" Có một tiếng ồn ào trong đám đông, các lãnh đạo trường lập tức đi ra để giải tán người xem. Cảnh tượng rất hỗn loạn.
Thỉnh thoảng tôi cảm thấy sự hỗn loạn xung quanh mình, một số học sinh va vào vai tôi và hất cơ thể về phía trước, nhưng tôi dường như đắm chìm trong một thế giới khác. Tôi không thể nghe thấy giọng nói bên ngoài và không thể nhìn thấy người ngoài. Mục tiêu duy nhất là vũng máu.
Máu tiếp tục lan ra bên ngoài, chậm rãi chảy thành dòng, và dần dần chảy xuống dưới chân tôi.
Các bác sĩ của trường tập hợp thành một khối và đặt thi thể lên cáng, phủ vải trắng, nhưng tôi thấy một bàn tay nhợt nhạt bò ra từ dưới chân những người đó, còn có cái đầu tóc tai bù xù, tóc dài che kín khuôn mặt của cô ấy.
Váy lưới màu trắng đã bị nhuộm đỏ màu máu, tôn lên màu xanh làn da tái nhợt của cô ấy còn trắng hơn váy.
Cô ấy nằm trên mặt đất, từ từ ngẩng đầu lên, tóc che kín mặt. Tôi không nhìn rõ diện mạo cô ấy, mục tiêu đầu tiên là đôi mắt tràn đầy oán hận, giống như đôi mắt của Tô Dung Nhi vừa nhìn tôi mới đây.
Một luồng Hàn khí ùa lên từ dưới chân tôi, tôi như một cỗ máy, lắc chân và run rẩy, chỉ có một suy nghĩ trong lòng: Tôi muốn chạy trốn, chạy càng xa càng tốt.
Sau khi ra khỏi cổng trường, tôi thấy người tài xế của Đường Vấn Mặc vẫn đang đợi ở đó. Tôi cảm thấy gặp được sợi cứu tinh, vội vã bước vào trong xe và giục tài xế rời nhanh chóng khỏi nơi này. Nếu tôi có thể liên lạc với đám người Lưu Phán, tôi muốn hỏi họ Tại sao Tô Dung Nhi chỉ nhìn gặp gỡ tôi một vài lần lại quấn lấy tôi, tôi và cô ấy không thù không oán, cô ấy lại muốn giết tôi?
Suy nghĩ trước khi đi, tôi quyết định triệu hồi đạo sĩ già đó một lần nữa.
lấy tấm bảng lớn từ trong chiếc quan tài nhỏ và nắm chặt nó trong tay. Trong lòng vẫn có chút do dự. Mặc dù lão đạo sĩ là một con quỷ nhưng những thứ ông ta đưa cho tôi dường như chẳng ích gì. Vài lần tiếp xúc với quỷ, một chút phản ứng cũng không có.
Hoặc... một vài hố?
Chiếc xe tiếp tục di chuyển về phía trước, tôi đột nhiên nghĩ ra một câu hỏi, "Tài xế, chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?"
Người lái xe nói mà không nhìn lại, "Thưa cô, chủ tịch yêu cầu tôi đưa cô đến Biệt thự Đông Thành, có một gia sư đang đợi cô ở đó, bây giờ quay lại ước tính vẫn có thể học một tiết khác.”
" Ồ. "Xem ra quay lại cũng không thể ở riêng một mình, Tôi phải tìm thời gian để triệu hồi lão đạo sĩ, “ bây giờ đi Tịnh Tâm uống cafe nhé, đợi lúc nữa quay lại.”
“ dạ được, tiểu thư.”
Chiếc Xe hơi đi chậm lại. Tôi lấy điện thoại ra và đọc những tin tức mới nhất. Một bài đăng được đặt trên trang chủ với phong thái mạnh mẽ nhất. " bạn tin trên đời này có quỷ không?” Một số ký tự lớn sử dụng phông chữ màu đỏ tươi, giống như máu bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra màn hình.
Ma xui quỷ khiến, Tôi nhấp vào, bối cảnh của toàn bộ bài viết thiên về màu tối, có vẻ rất bí ẩn. Khởi đầu là: Bạn tin có quỷ không? Trong thế giới này, con người chúng ta là chủ tể, nhung ngoài ra có một thế giới khác mà chúng ta không thể nhìn thấy được, do ma quỷ làm chủ, bạn có tin không? Hoặc là, khi bạn đánh răng vào buổi sáng, có một đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào bạn qua gương...
Nhìn vào phần đầu, tôi cảm thấy có chút sởn tóc gáy, rồi nhìn vào phần trả lời của các bài viết, đã có rất nhiều người phản hồi, có một trăm bài viết, đa phần đều viết về những sự kiện siêu nhiên mà họ gặp phải.
Con chó con đi lạc: nói với mọi người một điều chân thực, chắc chắn là bản thân tôi trải qua. Vào ngày hôm đó, tôi cùng anh trai đi uống rượu sau đó về nhà. Vì tôi phải lái xe nên không có uống nhiều. Sau khi xe lái lên cầu vượt, tôi thấy bên ngoài có một người phụ nữ ôm một đứa trẻ, tôi nghĩ cô ấy thật đáng thương nên cho đi nhờ. Cô ấy ương ngạnh trả tiền cho tôi, tuy tôi đã từ chối nhưng cô ấy ép tôi phải nhận. Khi xe xuống dưới cầu vượt, tôi hỏi cô ấy: “ cô muốn tới chỗ nào thì xuống xe?” Không có người trả lời, tôi quay lại nhìn, không có ai trong xe cả. Ghế phía sau căn bản là trống rỗng, cố tiền mà tôi nhận được cũng biến thành minh tệ, dọa chết tôi rồi.
Có rất nhiều câu trả lời phía dưới, tôi đã coi đó là trò tiêu khiển. "Nguồn fb: Thoa tiểu quỷ - thích truyện trung hoa. Đọc chương mới nhất ở web truyện-mới.online bỏ dấu khi tìm web"Tôi nhìn xuống, gần như đọc hết tất cả các bài đăng này, nhìn vào chúng tôi đột nhiên cảm thấy thôi thúc muốn ghi lại tất cả những điều tôi đã trải qua.
Tôi vừa gõ một vài từ, tài xế đột nhiên phanh gấp, điện thoại không cầm chắc, xém chút gõ vào đầu tôi, "Có chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên dừng lại?"
Tài xế trả lời: “ Tiểu thư, có người chặn xe, chúng ta có cần xuống xem chút không?”
Tôi nhìn qua cửa kính, bên ngoài Có một người phụ nữ đang bế con. Cô ấy vẫy tay khẩn thiết trên đường, nhưng không có chiếc xe nào sẵn sàng dừng lại. Lạ thay, tại sao tôi lại có cảm giác quen thuộc với cảnh này?
"để cô ấy lên đi, cho đi nhờ chút cũng không sao. "Người phụ nữ này mang theo con cũng không dễ dàng, tôi cảm thấy có chút thương cảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT