"Đợi đã, tôi từ khi nào trở thành phu nhân của anh? Mối quan hệ giữa chúng ta chưa thân mật đến mức độ đó nha." Nam nhân đó từ lúc quái nào đã xưng hô như vậy với tôi, tôi vậy mà vừa mới nhận ra, thật là sơ ý.

"Tại sao, em không bằng lòng?" Mạc Tử Li nhíu mày, giọng anh hơi kỳ quái, và bàn tay trên eo tôi siết lại thật chặt, khiến tôi gần như nín thở.

"Không, không có." Tôi thì thầm, duỗi tay ra với lấy bàn tay của Mạc Tử Li và vuốt ve nó hai lần, cuối cùng anh ấy thả lỏng ra một chút. Vừa thở ra một hơi thân thể tôi liền mềm nhũn, không thể chống đỡ lập tức dựa dẫm vào thân thể anh ta.

Nhưng tôi không ngờ rằng hành động đó dường như làm anh ta hài lòng. Nghe lời giải thích của anh ta, " A Lam, có còn nhớ khi chúng ta ngủ cùng nhau trong phòng Tân hôn lần trước không? Ta sớm đã cưới em làm thê tử rồi.” Nói xong, anh ta đặt lên má tôi một nụ hôn ngoan đạo.

Phòng Tân hôn? Một tia sáng lóe lên trong tâm trí tôi, "Ý anh là cái quan tài đó?"

"Đúng." Mạc Tử Li dường như đã gặp một điều gì đó thú vị, thỉnh thoảng anh ta lại mổ nhẹ một cái trên mặt tôi, trông vô cùng hài lòng.

"Nhưng, anh làm thế nào kết hôn với tôi? Tại sao tôi không thông qua sự đồng ý của tôi?!" Tôi đã xuất giá rồi ư? Vẫn là Không biết điều đó, và... ai muốn dùng quan tài làm phòng Tân hôn? Điều này thật kỳ lạ quá đi. Cái gọi là phòng Tân hôn đó vẫn được tôi đeo trên mình, giống như một con rùa.

"Em không muốn gả cho ta à?" Giọng nói của Mạc Tử Li có chút lạnh lùng lại có vẻ tức giận.

Lần này Tôi không thể kiểm soát nó. Tôi như vậy tính là minh hôn phải không? Kết hôn với một người chết, “ người quỷ khác đường, hai chúng ta không có kết thúc tốt đẹp."

Mạc Tử Li im lặng, tôi không biết tại sao lại có cảm giác mất mát trong lòng, tôi muốn ngước lên nhìn anh ta, nhưng thân thể đã bị vòng tay anh trói chặt, vẫn không thể di chuyển chút nào, cuối cùng, lắng nghe giọng nói buồn tẻ nhưng độc đoán của anh, "Em đã được gả cho ta rồi, đừng nghĩ việc chạy trốn."

Tôi đẩy đầu anh ra và nói:” bình minh rồi, anh nên đi đi.” Mặt trời đang dần nhô lên, cũng sắp sáu giờ sáng, chỉ là hôm nay có chút kì lạ. Cơ thể của Mạc Tử Li rắn chắc đến đáng kinh ngạc. Nếu là trước đây, không phải nó sớm đã tan biến rồi?

"Phu nhân, kể từ khi chúng ta kết hôn, ta đã làm một việc, bây giờ, cuối cùng cũng có thể không rời xa em, chờ ta trở lại." Mạc Tử Li nói bên tai tôi và biến mất trước ngay trước mặt tôi.

Tôi từ lâu đã quen với việc anh ta biến mất, và tôi hơi sơ ý xoa xoa cái eo bị anh ta chèn ép trước đó, nhưng nghe thấy một giọng nói chói tai, "ah, vấn, Vấn Lam,....cô, bạn trai của cô...biến mất rồi”

Tôi nhận ra tôi không nghĩ tới Lưu Phán vẫn còn hiện diện, bây giờ tôi nên giết người bịt đầu mối, hay tôi nên... "" Lưu Phán, sau những chuyện tối qua, cô có nghĩ thế giới này vẫn đơn giản như vậy nữa không? Đầu tiên là gặp phải thi thể người chết truy đuổi, Sau đó, gặp phải con quái vật phủ đầy xúc tu, cô nên học cách chấp nhận. "

An ủi một hồi, nhìn cảm xúc của Lưu Phán dần bình tĩnh lại, nào ngờ cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi: “ Vấn Lam, bạn trai của cô không phải người? “

Khụ... Gần như bị sặc nước bọt. Xin hỏi ánh sáng ẩn chứa trong mắt cô là tình huống gì? Tôi phải gật đầu đáp lại ánh mắt tò mò của cô ấy, " tính, tính là thế đi, chỉ là, cô có thể dùng một cách nói khác.”

Lưu Phán là một nữ sinh có vẻ đại điều. Sau khi sợ hãi, cô ấy có thể nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô ấy thần bí tấu hề hỏi tôi" mối quan hệ của hai người có tốt không? Tiến triển đến bước nào rồi, toàn vẹn chưa? Anh ta nói hai người sớm đã kết hôn, là thật hay giả?”

" Anh trai của cô, bọn họ không biết như thế nào rồi, tôi sẽ đi tìm bọn họ. "Đối mặt với thế tấn công dữ dội của một nữ nhân bát quái, tôi chỉ Có thể chạy trốn.

"À, đừng chạy, cô vẫn chưa trả lời tôi." Lưu Phán chạy về phía tôi với tốc độ ánh sáng chưa từng thấy.

Ôi chúa ơi, tôi không dám nói với cô ấy, trước đây gặp Mạc Tử Li tôi đã khóc lớn nhiều lần, thật đáng xấu hổ.

Nắng tỏa rải rác trong làng, mọi thứ trở lại bình thường, Lưu Phán và tôi đi trên con đường cỏ mọc um tùm, Ưu sầu lực bất tòng tâm, Lưu Phán thở dài một lúc, "Thật không ngờ, sau khi trải qua những sự tình đêm qua, hai chúng ta vẫn có thể đi bộ ở đây một cách bình tĩnh. "

" Có lẽ là vì có mặt trời đi. "Tôi đưa tay ra và chặn một tia sáng trước mắt. Lòng bàn tay trắng tinh xuất hiện một chùm tia sáng có chút trong suốt

Lưu Phán hơi điên một chút, " Vấn Lam, cô thật sự rất đẹp, không có gì lạ ngay cả con nam Quỷ cũng phải quỳ dưới cái váy lựu của cô.”

“..." Lại nữa rồi

“Cô có muốn suy nghĩ một chút về thi đại học T không? trường đại học tốt nhất trong tỉnh, Vấn Lam, cô đến đó rồi chắc chắn là cấp hoa khôi chính hiệu, thậm chí không cần trang điểm, hoàn toàn có thể vượt qua tất cả mĩ nữ."

Tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn hai tháng nữa là bắt đầu kì thi tuyển sinh đại học. Đại học T thực sự rất tốt. Trước đây, tôi đã từng cân nhắc muốn thi tuyển, chỉ là bây giờ tôi không chắc có thể vượt qua kỳ thi." Thành tích của tôi có thể không đáp ứng đủ yêu cầu của T. "

“Thế còn nó?" Lưu Phán nói một cách thờ ơ, "Bàn tay của cô là của người chơi đàn piano. Nếu chưa từng học được đương nhiên nói, tập trung luyện tập trong hai tháng, cũng có thể vượt qua.”

Tôi suy nghĩ nghiêm túc lời nói của cô ấy, quan điểm này có thể được xem xét, mặc dù bây giờ luôn có những điều bất thường xảy ra xung quanh tôi, nhưng cuộc sống bình thường của tôi vẫn phải được duy trì, đi học đại học là một phần không thể thiếu.

Hai người Chúng tôi trò chuyện suốt quãng đường đi. Trong khi đi về phía trước, liền thấy Tô Dung Nhi bị thu nhỏ bên vệ đường. Váy ngắn của cô ấy sớm đã bị kéo đến rách nát, còn có nhiều dấu vân tay bùn. Cô vùi đầu vào đầu gối và ngồi bất động..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play