Tạ Tiểu Thanh rời khỏi Cục Công An, tiếp tục đến Kỷ thị làm việc. Cô ta đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống mới. Cô ta đổi số di động, cắt đứt với tất cả mối quan hệ trước kia, chuyển hộ khẩu về nhà của Diệp Yến Thanh, tên cũng đổi thành Trần Tĩnh Ny.

Chiều nào, hết giờ tan làm cô ta đều về nhà luôn, ăn những món Diệp Yến Thanh tự tay nấu. Ăn cơm xong, cô ta làm tổ trên salon nghịch điện thoại còn Diệp Yến Thanh ngồi bên cạnh đan áo len cho cô ta.

Đến giờ đi ngủ, cô ta thích ngủ chung với Diệp Yến Thanh cho dù cô ta có phòng riêng. Trên ban công, có trồng mấy chậu sen đá, chỉ cần đặt ở nơi có ánh sáng mặt trời, thỉnh thoảng tưới nước là có thể sống.

Thứ bảy, Tạ Tiểu Thanh cầm một bình tưới cây màu vàng tưới nước cho mấy chậu sen đá. Còn Diệp Yến Thanh đã ra ngoài đi chợ rồi, trưa nay có thể ăn thịt viên kho rồi!

Có tiếng chuông cửa vang lên, Tạ Tiểu Thanh đặt bình tưới cây xuống, vui vẻ chạy qua mở cửa, chưa kịp thấy rõ đối phương là ai cô ta đã nói: "Mẹ, mẹ lại quên chìa khóa à?"

Chờ đến khi thấy rõ đối phương, sắc mặt Tạ Tiểu Thanh thay đổi. Cô ta cố gắng đóng cửa lại. Đối phương chống tay giữ chặt cánh cửa, sức lực của cô ta không bằng đối phượng nên không thể khép được cửa nữa.

"Vương Lê, sao anh tìm được đến đây?" Tạ Tiểu Thanh đã quen biết với Vương Lê lúc ở xưởng dệt, cũng yêu đương một thời gian, là người ở tỉnh khác.

Anh ta mặc một chiếc áo phông màu xám tro, quần bò, rất gầy, râu cũng không cao sạch sẽ, tinh thần không tốt giống như thiếu ngủ vậy.

Nhưng vừa nhìn thấy Tạ Tiểu Thanh, đôi mắt mờ mịt kia liền sáng lên, đầy vẻ lưu manh: "Sao nào? Được vào nhà tốt rồi nên không quen tôi nữa hả?"

Tạ Tiểu Thanh dùng sức đẩy anh ta ra ngoài: "Chúng ta đã kết thúc rồi, anh đi nhanh lên!" Không bao lâu nữa là Diệp Yến Thanh sẽ mua thức ăn về rồi.

Vương Lê nhòm vào nhà nhìn: "Chỗ này tốt thật, tốt hơn chỗ ở trước đây ở thôn Thành trung nhiều!"

Trước kia Tạ Tiểu Thanh cũng hay đánh nhau, không phải là người dễ trêu chọc, cô ta nhặt cây chổi ở đằng sau, vụt vài phát lên người Vương Lê: "Cút!"

Vương Lê lui về sau hai bước, nhếch môi cười, ánh mắt nhìn khắp người Tạ Tiểu Thanh: "Vẫn cay như trước! Tôi rất nhớ em, em nhớ phải liên lạc với tôi nhé!"

Tạ Tiểu Thanh buông chổi ra, lấy trong ví ra 500 Tệ, ném qua: "Sau này anh đừng đến tìm tôi nữa!"

Vương Lê nhặt tờ tiền ở dưới đất lên, cười một tiếng: "8 giờ tối nay, chỗ cũ!"

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân, có người đi lên tầng, mỗi lúc một gần.

Diệp Yến Thanh đi lên, nhìn Vương Lê. Tạ Tiểu Thanh vội vàng giải thích: "Nhân viên giao hàng ạ!"

Vương Lê không lên tiếng xoay người đi xuống tầng.

Diệp Yến Thanh quay đầu nhìn, nhỏ giọng nói: "Trông gầy như vậy? Làm nhân viên giao hàng có thể vác đồ nặng sao?"

Tạ Tiểu Thanh không nói gì, chỉ cầm lấy túi đồ trên tay Diệp Yến Thanh đi vào nhà.

Diệp Yến Thanh rửa tay xong, nói: "Sao sắc mặt con khó coi vậy? Có phải thấy khó chịu ở đâu không?" Bà nói xong sờ trán Tạ Tiểu Thanh: "May quá, không có sốt!"

"Có phải tối qua ngủ không ngon không? Con vào phòng nghỉ một lát đi!"

Tạ Tiểu Thanh nắm tay Diệp Yến Thanh nhẹ nhàng dựa trên vai bà: "Mẹ, mẹ thật tốt!"

Diệp Yến Thanh xoa đầu Tạ Tiểu Thanh, hơi mỉm cười: "Đứa bé ngốc, mẹ là mẹ con, không tốt với con thì tốt với ai chứ?"

Tạ Tiểu Thanh cúi đầu: "Mẹ có thể luôn tốt với con như thế này không?"

Diệp Yến Thanh đau lòng nói: "Đang yên đang làn sao lại khóc rồi?" Nói xong ôm Tạ Tiểu Thanh vào lòng nhẹ nhàng vô lưng cô an ủi.

Diệp Yến Thanh nấu cơm, Tạ Tiểu Thanh vào phòng ngủ đóng cửa lại. Tám giờ tối, cô ta xuất hiện ở một nhà trọ, cô ta chưa gõ cửa mà đã thấy Vương Lê chờ ở đó rồi.

Cô ta đem tất cả tiền của mình đến vì muốn chặt đứt quan hệ với Vương Lê. Nhưng cô ta cũng biết rõ một khi bị loại lưu manh dây dưa đến thì sẽ không dễ thoát thân như vậy. Vì vậy, cô ta còn chuẩn bị một con dao gọt hoa quả để phòng thân.

Vương Lê vẫn mặc bộ đồ ban sáng, tinh thần khá hơn một chút không khốn đốn như vậy nữa.

Anh ta lôi Tạ Tiểu Thanh đi vào phòng trọ, Tạ Tiểu Thanh cố tránh, hét lớn: "Tôi không đi!"

Vương Lê nhìn cô ta mỉm cười, trong mắt đầy uy hiếp: "Em không dám đi?"

Tạ Tiểu Thanh do dự một chút, thì Vương Lê mở cửa phòng ra. Vừa vào phòng, đóng cửa lại, Vương Lê nhanh chóng sờ soạng người cô ta. Tạ Tiểu Thanh cũng không từ chối ngược lại rất phối hợp, giống như bọn họ đã làm vô số lần. Cô ta khiến Vương Lê rất thoải mái.

Tạ Tiểu Thanh mặc quần áo, lấy trong túi một xấp tiền, ném xuống giường: "Anh cầm lấy!"

Nói xong mở cửa muốn đi, Vương Lê giữ chặt lấy cánh tay Tạ Tiểu Thanh: "Định đi? Không có cửa đâu!"

Tạ Tiểu Thanh hất tay anh ta ra, lấy con dao gọt hoa quả mang tới giữ trước ngực: "Anh đừng chọc giận tôi!"

Vương Lê hoàn toàn không sợ, anh ta cười lạnh: "Nhanh như vậy mà muốn phủi sạch quan hệ với tôi xem ra em sống đúng là không tệ! Ở ngôi nhà mới kia có người chơ em nhỉ?"

Tạ Tiểu Thanh cắn môi: "Nếu anh dám quấy rầy người nhà tôi, tôi sẽ giết anh!"

Vương Lê nhìn cô ta một cái, nhìn vết sẹo thật dài trên cổ tay phải: "Gân tay của tôi chính là vì em mà đánh nhau với cha nuôi em sau đó bị đứt nên kể từ đó không tìm được công việc nào ra hồn!"

Trình độ văn hóa của anh ta không quá cao chỉ có thể làm công việc về thể lực, cổ tay bị đứt gân chẳng khác nào một thằng tàn phế cả.

"Em nói xem em có nên chịu trách nhiệm với tôi không hả?"

Tạ Tiểu Thanh thả con dao xuống, rũ mắt, vô lực nói: "Rốt cuộc anh muốn abo nhiêu tiền?"

Vương Lê xoay người nằm lên giường, vỗ vào vị trí bên cảnh: "Lại đây, ngủ cùng tôi, sáng mai đi sau!"

Tạ Tiểu Thanh cắn môi: "Không được, tôi phải về nếu không mẹ tôi sẽ lo lắng!"

Vương Lê ngồi dậy: "Mẹ em? Trước kia sao không nghe thấy em nói có một bà mẹ như vậy? Thật sự là mẹ em à?"

Đây là vẩy ngược của Tạ Tiểu Thanh, cô ta không cho phép ai nhắc đến việc này.

Cô ta lại cầm con dao gọt hoa quả lên, Vương Lê nhìn thấy cô ta cầm dao cũng tức giận: "Cô đủ chưa?" Nói xong, đá vào bụng Tạ Tiểu Thanh.

Con dao bị rơi mất, Tạ Tiểu Thanh ôm bụng bò dậy, trợn mắt nhìn Vương Lê.

Cô ta ngồi im dưới đất, cầm di động gọi điện: "Mẹ, tối hôm nay con ở nhà bạn học cấp hai! Bạn con thất tình, tâm trạng không tốt con an ủi nó!"

"Vâng yên tâm! Ở chỗ bạn con cái gì cũng có!"

"Tối mai sao? Tối mai con muốn ăn cá!"

"Con cảm ơn mẹ!"

Cúp điện thoại, cô ta bắt đầu khóc, ban đầu là khóc lớn nhưng giọng cũng dần nhỏ đi, biến thành tiếng nghẹn ngào thống khổ.

Cô ta đứng ở góc tường, khoanh tay, cuộc sống mới của cô ta vừa bắt đầu đã bị phá hủy.

Đêm đến, Tạ Tiểu Thanh mở mắt ra, nhìn người đàn ông bên cạnh. Một tay anh vẫn đặt trên người Tạ Tiểu Thanh khiến cô ta chán ghét muốn nôn nhưng lại không nôn được.

Tạ Tiểu Thanh hất tay anh ta xuống, rón rén xuống giường, nhặt con dao ở dưới đất lên. Cô ta đứng ở mép giường, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nằm trên đó, trong mắt như ngàn con dao sắc bén. Mũi dao để ngay trước ngực người đàn ông chỉ cần hơi dùng sức là có thể giết chết anh ta, anh ta sẽ không quấy rầy cô ta nữa.

Tạ Tiểu Thanh nhớ đến lúc Diệp Yến Thanh làm ô mai mơ có chút chua nhưng cũng ngọt ngào. Cho tới bây giờ cô ta chưa từng ăn đồ nào ngon như vậy, nhớ đến trái tim cũng ấm áp.

Tay cô ta run lên, cuối cùng cũng bỏ dao xuống. Cô ta biết rõ nếu hạ dao này xuống chờ đợi cô ta chính là ngục tù, cô ta sẽ không được ăn ô mai chua chua ngọt ngọt ngon như vậy nữa.

Sáng sớm, Vương Lê mở mắt ra nghe Tạ Tiểu Thanh nói: "Anh đi tìm công việc đang hoàng đi, ít tiền một chút cũng không sao! Em có thể đồng ý không chia tay anh nhưng không cho phép anh quấy rầy cuộc sống hiện tại của em! Đặc biệt là đến nhà em!"

Vương Lê không lên tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ dường như cũng không chú tâm nghe cô nói, Tạ Tiểu Thanh cầm túi xách đi tới cửa, cũng không quay đầu: "Sau này đừng hút ma túy nữa!"

Nói xong, cô ta đi ra cửa.

Sáng sớm, Kỷ Nghiêu đang khóa cửa, xoay người thấy cô hàng xóm xinh đẹp.

Anh bỏ hộp sữa chuối đang uống dở xuống, mỉm cười: "Chào buổi sáng!"

Hàn Tích gật đầu coi như chào hỏi lại. Lúc chờ thang máy, Kỷ Nghiêu quay đầu nhìn cô: "Tôi hôm qua ngủ có ngon không?"

Hàn Tích: "Cực kỳ tốt!"

Thang máy tới, hai người đi vào.

Hàn Tích: "Anh đã qua chỗ La Hải Diêu?"

Kỷ Nghiêu tựa vào bên cạnh: "Anh ta kể cho em?"

Hàn Tích gật đầu: "Anh ấy sẽ không giết người đâu!" Lại nói: "Anh đừng gây khó dễ cho anh ấy!"

Kỷ Nghiêu đến gần Hàn Tích, vây cô vào trong góc thang máy: "Em quan tâm anh ta như vậy à?"

Hàn Tích ngẩng đầu: "Không liên quan đến anh!"

Kỷ Nghiêu cúi đầu: "Không liên quan đến anh sao?"

Anh nhìn cô, đôi môi màu hồng nhạt cũng không biết cô có tô son hay không nhưng anh lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng!

Anh liếm môi.

Hàn Tích trợn mắt nhìn anh: "Anh dám?!"

Sau đó, đôi môi cô bị anh chặn lại. Anh càng lúc càng ép sát cô, sức lực càng lúc càng hung hãn. Cửa thang máy mở ra, không biết là ở tầng mấy.

Một bác lớn tuổi đang đứng ngoài chờ thang máy, thấy cảnh tưởng như vậy thì hơi ngẩn ra, mở miệng nói: "Thằng nhóc thối, cậu nhẹ một chút, làm như vậy con bé không thoải mái đâu!"

Bác gái này rất hiểu tình hình cũng không vào tháng máy, cửa thang máy tự động đóng lại.

Kỷ Nghiêu buông Hàn Tích, ngón tay nhẹ nhàng miết trên đôi môi cô, anh giương mắt hỏi: "Thích không?"

Hàn Tích: "Đau!"

Kỷ Nghiêu nhếch môi, trong mắt có chút lưu manh: "Lần tới sẽ khiến em càng đau hơn!"

Hàn Tích rời khỏi thang máy: "Chúng ta không phải người yêu, anh không thể làm như vậy!" Anh động một chút là hôn cô!

Kỷ Nghiêu lười biếng giương mắt lên: "Vậy thì?"

Hàn Tích tiếp tục đi về phía trước vừa nói: "Anh không thể tiếp tục vô lại như vậy!" Cô dừng một chút: "Anh đừng nên ép tôi dọn nhà đi!"

Kỷ Nghiêu nghiêng mặt: "Anh ghét nhất em nói dọn nhà đi. Lần tới mà còn dám nói..."

Hàn Tích dừng lại: "Làm sao?"

Kỷ Nghiêu nhìn cô từ trên cao xuống, nhéo mặt cô: "Để em biến thành người của anh!"

Anh thấy cô trừng anh, xoay người: "Nếu không em cũng nhéo anh đi?"

Hàn Tích giơ chân định đá anh nhưng chưa đến mục tiêu thì anh đã nhanh chóng nghiêng người tránh và giữ chân cô. Lúc cô sắp ngã xuống lại ôm chặt cô lại, cúi đầu hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play