Tần Chân do Triệu Tĩnh Tĩnh giám sát, Kỷ Nghiêu huy động anh em cùng đến nhà của Tưởng Vi.
Trước mắt có hai khả năng: một là Tưởng Vi vẫn chưa biết Tần Chân bị bắt, bọn họ phải hẹn gặp mặt tại một điểm nào đó cùng nhau bỏ trốn; hai, trước khi Tần Chân tự tử đã liên lạc với Tưởng Vi bảo cô ta tìm cách cứu gã hoặc tự mình tìm đường thoát thân.
Kỷ Nghiêu lên lầu, nhân viên pháp chứng cũng đã đến và đang kiểm tra nhà Tưởng Vi.
Chu Lỵ báo cáo với Kỷ Nghiêu: "Mười giờ sáng nay, một mình Tưởng Vi về nhà cho đến tận ba giờ chiều vẫn chưa ra ngoài! Bọn em cải trang thành nhân viên giao hàng tới kiểm tra thì phát hiện cô ta không còn ở đó.”
Nhân viên dọn dẹp vệ sinh bị đánh ngất trong phòng khách căn hộ của Tưởng Vi, trên người dì ta cũng không có quần áo, chỉ phủ một tấm mền bông. Hai nữ cảnh sát đỡ dì ta vào phòng ngủ, tìm quần áo thay giúp.
Tưởng Vi đã cải trang thành nhân viên vệ sinh trốn thoát.
Chu Lỵ tiếp lời: "Bọn em có thấy một nhân viên lao công đi ra, cũng chú ý quan sát nhưng lại không phát hiện bất thường.”
Kỷ Nghiêu nhìn camera ghi hình xem lại cảnh Tưởng Vi cải trang thành nhân viên dọn vệ sinh, cô ta đẩy một chiếc xe chất đủ loại chai lọ. Cô ta là một cao thủ cải trang, muốn cải trang mình thành người khác thật sự quá dễ dàng.
Dì lao công tỉnh lại thấy cả phòng đều là cảnh sát thì sợ hết hồn.
Kỷ Nghiêu đi tới, yêu cầu dì ta thuật lại chi tiết những gì đã trải qua.
Dì ta day thái dương, đầu vẫn còn hơi choáng: "Khi tôi đang lau dọn thang máy thì chủ căn hộ này nhìn thấy tôi, cô ta cho tôi ly nước, còn nói nghề như chúng tôi thật khổ cực, tất cả chủ nhà ở đây rất biết ơn bọn tôi. Bình thường, lúc tôi làm việc cũng gặp không ít chủ nhà tốt bụng mời nước nên không hề đề phòng. Ai ngờ uống xong ly nước thì ngất xỉu.”
"Đồng chí cảnh sát à! Các cậu nói xem, trên người tôi không có tiền của gì, cô ta đánh thuốc mê tôi làm gì chứ?"
Dì nói xong, vội vàng cúi đầu nhìn thấy quấn áo trên người không phải của mình thì sợ hết hồn, hốt hoảng nhìn Kỷ Nghiêu.
Chu Lỵ đi tới an ủi dì ta: "Dì à, dì yên tâm đi! Dì không bị xâm phạm đâu ạ!"
Dì ta vẫn chưa yên tâm: "Vậy cô ta đánh thuốc mê tôi làm gì chứ?"
Chu Lỵ bổ sung: "Dì cũng không bị chụp ảnh khỏa thân đâu ạ!"
Lúc này dì lao công mới yên tâm.
Hàn Tích đang dọn dẹp chuẩn bị tan làm thì nhận được điện thoại của Tưởng Vi.
"Alo, cô tìm tôi có việc gì?"
Tưởng Vi cười lạnh: "Không có chuyện gì! Đi một chuyến, tôi dẫn cô đi gặp một người!"
Hàn Tích đề cao cảnh giác: "Ai?"
Tưởng Vi cười cười: "Chẳng phải cô tới thì sẽ biết sao?"
Hàn Tích nhớ lại lời của Kỷ Nghiêu, anh không muốn cô lo chuyện của Tưởng Vi nữa, cô ta chỉ biết hại cô nên cô từ chối: "Không đi!"
Tưởng Vi: "Tôi biết Tần Chân đã bị cảnh sát các người bắt được, chắc chắn hắn đang được cấp cứu ở bệnh viện!"
Hàn Tích nhíu mày: "Cô muốn tôi dẫn cô đi gặp Tần Chân?" Cô ta và Tần Chân chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau.
Tưởng Vi: "Không phải!"
Hàn Tích: "Cô không nói thì tôi cũng không đi! Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây!"
Tưởng Vi nhếch miệng cười: "Nếu cô muốn biết tin tức về cha mẹ ruột của mình thì mau đến gặp tôi!"
Hàn Tích im lặng một chút, giọng nói cũng trầm xuống: "Tôi không có hứng thú với tin tức của bọn họ!"
Ngay từ thời điểm bọn họ vứt bỏ cô trước cửa cô nhi viện thì cô và bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.
Tưởng Vi phá lên cười, giọng cô ta đầy quỷ dị: "Trịnh Thất, tôi tự hỏi là cô ngu thật hay là bị tên khốn Trịnh Tiêu ấy tẩy não rồi?!”
Hàn Tích đứng trước bàn làm việc, cúi thấp đầu: "Sau này bà ta có đến cô nhi viện thăm tôi! Cũng nói hối hận vì đã vứt bỏ tôi ở trước cửa cô nhi viện."
Hàn Tích không còn nhớ khuôn mặt của mẹ mình nữa, chỉ nhớ người phụ nữ đó cứ ôm cô khóc mãi. Cuối cùng vì không trả nổi tiền hoặc không muốn trả mấy năm tiền nuôi dưỡng cho viện trưởng mà bỏ đi.
Tưởng Vi: "Ngu xuẩn! Cô tới bệnh viện Đệ Lục, tôi sẽ nói cho cô chân tướng."
Hàn Tích chuẩn bị cúp điện thoại: "Tôi cúp máy đây!" Chuyện đã qua, cô không muốn nhắc lại nữa.
Tưởng Vi: "Người phụ nữ đó vốn dĩ không phải là mẹ cô! Cổng bệnh viện Đệ Lục, tôi chỉ chờ cô nửa tiếng!" Nói xong cô ta cúp điện thoại.
Hàn Tích rời khỏi Cục Cảnh Sát, gửi tin nhắn cho Kỷ Nghiêu: Tôi đến bệnh viện Đệ Lục gặp Tưởng Vi.
Sau đó di động của cô cũng hết pin.
Từ nhà Tưởng Vi đi ra, Kỷ Nghiêu đọc được tin nhắn của Hàn Tích, nhưng khi gọi lại cho cô thì không thể liên lạc được. Anh lập tức cùng mọi người trong đội đến bệnh viện Đệ Lục, cũng vừa hay anh muốn kiểm tra tình trạng của Tần Chân.
Tại sao Tưởng Vi lại phải hẹn Hàn Tích ở bệnh viện Đệ Lục? Vì Tần Chân sao? Hàn Tích và Tần Chân chưa từng gặp nhau.
Kỷ Nghiêu nói với đồng nghiệp đang lái xe: "Lái nhanh một chút!"
Hôm nay cũng là ngày bà nội của Vương Tiểu Ninh xuất viện. Rốt cuộc Tưởng Vi muốn làm gì?
Kỷ Nghiêu gọi điện cho Triệu Tĩnh Tĩnh đang canh giữ Tần Chân, báo anh ấy để ý Tưởng Vi, gặp Hàn Tích thì bảo vệ cô ấy.
Trước cửa bệnh viện có một cửa hàng tiện lợi, Tưởng Vi đeo một chiếc kính mát màu đen, mái tóc luôn để xõa hôm nay lại búi gọn sau đầu, đang ngồi nhâm nhi một tách cà phê.
Trông thấy Hàn Tích, Tưởng Vi từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra: "Trịnh Thất, ở đây!"
Hàn Tích quay đầu nhìn thấy Tưởng Vi, gương mặt cô không biểu lộ chút cảm xúc nào, hỏi thẳng cô ta: “Trong vòng nửa tiếng tôi đã có mặt, cô có thể nói sự thật được rồi chứ?”
Tưởng Vi đi tới kéo cánh tay Hàn Tích: "Vội cái gì? Để tôi đưa cô đi gặp cố nhân đã!"
Tưởng Vi liếc Hàn Tích: "Dù gì cũng là chị em cùng nhau lớn lên, chạm một cái cũng không được?”
Hàn Tích không đáp, cô thậm chí còn lười vạch rõ giới hạn với cô ta.
Tưởng Vi kéo mũ lưỡi trai, đi tới bãi đỗ xe đằng sau bệnh viện. Hàn Tích đi theo sau cô ta, hai người từ bãi đậu xe đi lên khu nội trú của bệnh viện.
Tưởng Vi dẫn Hàn Tích tới tầng ba, rồi cô ta dừng lại trước một phòng bệnh, xoay người nhìn Hàn Tích, ánh mắt phủ một tầng mờ ảo, lóe lên chút sợ hãi và hưng phấn: "Trịnh Thất, tôi dẫn cô đi gặp ma. Lát nữa không được hét lên, nếu không sẽ kinh động đến nó đó!"
Hàn Tích nhíu mày, cảm thấy tinh thần Tưởng Vi có hơi bất thường. Tưởng Vi liếc mắt về phía ô kính ra hiệu Hàn Tích nhìn qua đó. Hàn Tích kiễng chân nhìn vào bên trong: "Bên trong không có người!"
Tưởng Vi không tin: "Không phải cô bị nó dọa rồi đấy chứ?" Nói xong, cô ta cũng kiễng chân nhìn vào trong.
Cả căn phòng bệnh trống rỗng, chăn đệm trên giường cũng được thay mới. Tưởng Vi chặn y tá đi ngang qua, giữ chặt cánh tay cô ấy, lớn tiếng chất vấn: "Người trong phòng bệnh này đâu rồi?"
Câu chất vấn lớn tiếng khiến y tá giật mình, sắc mặt khó chịu: “Nắm tay tôi làm gì? Buông ra, bệnh nhân phòng này đã xuất viện từ nửa tiếng trước rồi!" Nói xong cô y tá bỏ đi.
Đón bà nội Vương Tiểu Ninh đi là ý của Kỷ Nghiêu, phòng chuyện Tưởng Vi cùng đường sẽ gây khó dễ cho bà cụ.
Cảnh sát Tiểu Diêu nghe thêm mệnh lệnh của đội phó Triệu tới kiểm tra phòng bệnh của bà Tiếu. Cậu ấy vừa từ trong thang máy bước ra quả nhiên trông thấy Tưởng Vi.
Trước mắt, mọi bằng chứng phạm tội đều dồn về Tần Chân, Tưởng Vi không bị truy nã nên cảnh sát không thể bắt người mà chỉ có thể ngầm ra ám hiệu.
Tiểu Diêu đi tới gọi: "Pháp y Hàn!"
Hàn Tích gật đầu đáp lại: "Tiểu Diêu!" Cô muốn hỏi thêm vài câu nhưng ngại Tưởng Vi đang ở chỗ này nên không nói thêm gì nữa.
Tiểu Diêu lấy di động ra: "Đội trưởng Kỷ có lệnh nếu gặp chị thì phải bảo vệ chị. Để em báo cáo lại!"
Tưởng Vi cười lạnh: "Sao? Mấy người sợ tôi ăn thịt cô ta à?”
Tiểu Diêu không để ý đến lời châm chọc của Tưởng Vi, xoay người gọi điện cho Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu nhận được báo cáo, kêu Tiểu Diêu đưa điện thoại cho Hàn Tích.
"Hàn Tích, ngay bây giờ, ngay lập tức đến chỗ Tĩnh Tĩnh đợi, tôi đến ngay đây!”
Hàn Tích cầm điện thoại nhìn Tưởng Vi: "Anh yên tâm! Lát nữa tôi sẽ qua đó, tôi còn vài lời chưa nói xong với Tưởng Vi!"
Cô im lặng một lát: "Tưởng Vi biết rất nhiều chuyện năm đó thậm chí cả việc anh vẫn luôn điều tra về chuyện của cảnh sát Trần!" Cô nói xong thì cúp điện thoại.
Tưởng Vi tiến tới, cong môi cười: "Pháp y Hàn thật đúng là một rõ ràng!” Rồi cô ta quay sang Tiểu Diêu đứng bên cạnh: "Có thêm một người ở chỗ này tôi sẽ không nói bất cứ điều gì!"
Tiểu Diêu tiến về phía trước hai bước, cố gắng bảo vệ Hàn Tích ở đằng sau lưng.
Cửa thang máy vừa mở, Tiểu Diêu nói với Hàn Tích: "Đi, chúng ta qua chỗ đội phó Triệu!"
Tưởng Vi đột nhiên xông tới, đẩy Tiểu Diêu vào trong thang máy ngay sau đó lôi Hàn Tích chạy.
Trong tay áo cô ta có dấu một con dao gọt trái cây, mũi dao đâm vào da Hàn Tích, máu chảy dọc theo lưỡi dao.
"Chạy cho tao! Bỏ rơi nó! Nếu không tao giết mày!"
Tiểu Diêu chạy khỏi thang máy, đuổi theo nhưng có vài bác sĩ đang đẩy băng ca ngáng đường, đến lúc nhìn lại thì không còn trông thấy bóng dáng của hai người bọn họ đâu nữa.
Sáng sớm nay, Tưởng Vi đã kịp chuẩn bị sẵn sàng xe để bỏ trốn.
Giống như cách Tần Chân uy hiếp nữ cảnh sát, Tưởng Vi cũng dùng dao uy hiếp Hàn Tích lái xe.
Hàn Tích không chút nào hoảng sợ hay lo lắng, cô lạnh nhạt nhìn Tưởng Vi: "Tôi có thể lái xe, cô kể cho tôi nghe chuyện năm xưa đi. Nói tôi bị Trịnh Tiêu tẩy nảo là sao? Ma quỷ gì ở trong phòng bệnh nữa?”
Tưởng Vi nhìn cô chằm chằm: "Mày lo lái xe đi!"
Hàn Tích bất động: "Quách Oánh, bây giờ cô quay đầu vẫn còn kịp!"
Tưởng Vi dí dao vào cổ Hàn Tích, cười lạnh: "Không còn kịp rồi! Từ hơn hai mươi năm trước đã không còn kịp rồi!”
Hàn Tích khởi động xe, quay đầu hỏi cô ta: "Đi đâu?"
Tưởng Vi: "Huyện Tân Kiều!"
Hàn Tích nhíu mày: "Đến đó làm gì?"
Tưởng Vi cười khàn: "Đương nhiên là về nhà rồi!"
Hàn Tích cầm vô lăng nhìn đường: "Quách Oánh, đừng điên nữa! 17 năm trước cô nhi viện đã bị trận hỏa hoạn thiêu rụi hoàn toàn… Cô không thể không biết việc này.”
Tưởng Vi cởi bỏ mũ lười trai, sờ da đầu mình: "Tất nhiên tao biết!" Nói xong nhìn chằm chằm Hàn Tích: "Vậy mày có biết ai đã phóng hỏa không?"
Cô nghe Kỷ Nghiêu nói qua, trận hỏa hoạn năm đó không có đứa trẻ nào bị thương vong, đêm đó bọn trẻ được người lớn cho ra ngoài xem pháo hoa, đó là đêm giao thừa.
Tất cả lũ trẻ đều trốn đi sau vụ cháy năm đó. Chỉ có Quách Oánh ở cùng viện trưởng bị đám cháy bao vây.
Hàn Tích lắc đầu: "Không biết!"
Tưởng Vi: "Tao đã điều tra rất nhiều năm rốt cuộc cũng tra được. Kẻ đằng sau sai khiến mang họ La!"
Hàn Tích không tin: "Ý cô nói là La Hải Diêu sao? Không thể nào, khi đó anh ấy chỉ là một đứa trẻ mà thôi!"
Tưởng Vi phá lên cười, không nói tiếp. Cô ta chỉ tra được người đằng sau là họ la. Cụ thể là cái gì La, có phải là La Hải Diêu hay không cô ta cũng không biết.
Xe chạy chừng một tiếng rốt cuộc cũng tới huyện Tân Kiều.
Cô nhi viện Trịnh Tiêu sau khi bị cháy được một nhà máy giấy mua lại, hoạt động chừng mười mấy năm thì đầu năm nay bị La thị thu mua, chuẩn bị xây dựng thành một khu vui chơi.
Nhà xưởng vẫn còn ở đây, khắp nơi đều là dấu vết cũ nát, mặt tường đầy dây thường xuân, một màu xanh mượt xen lẫn màu vàng sẫm của những cành lá khô héo.
Đám lá xanh bị gió thổi tung, lộ ra phía sau từng nhành từng nhành héo úa, như một minh chứng của năm tháng, dù nông hay sâu vẫn không thể xóa nhòa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT