Kỷ Nghiêu từ Cục Cảnh Sát đi ra, lấy di động ra nhìn. Tin nhắn từ lúc ở quán bar kia vẫn chưa thấy cô trả lời, không biết Hàn Tích đang làm gì.

Anh bỗng nhiên rất nhớ cô, còn chưa mở cửa nhà mình đã đi gõ cửa nhà cô trước.

Hàn Tích mở cửa, một luồng hơi rượu phả vào mặt.

Cô khẽ nhíu mày, muốn đóng cửa lại.

Kỷ Nghiêu lấy chân chặn lại: “Không uống rượu. Bị người ta đổ rượu lên áo, không tin em ngửi thử xem.”

Nói xong anh tiến về trước một bước, thân thể hơi ngả về phía trước, suýt chút nữa ngã vào người Hàn Tích, không khác gì ma men.

Hàn Tích lùi lại phía sau, phẩy phẩy tay cho bớt mùi rượu: “Anh uống hay không đâu có liên quan đến tôi.”

Kỷ Nghiêu cười cười nhìn người phụ nữ trước mắt mình.

Cô vừa tắm xong, tóc vẫn chưa lau khô, nước theo sợi tóc bên tai nhỏ xuống. Có lẽ cô mới từ bồn tắm bước ra, da dẻ mềm mại trắng nõn mang theo hương chanh dịu nhẹ, cực kỳ mê người.

Trên người cô mặc chiếc áo ngủ trắng tinh, bên ngoài khoác áo thể thao, chắc do sợ lộ hàng nên cô kéo dây khóa đến tận cằm.

Phòng sói???

Kỷ Nghiêu đưa tay, kéo dây kéo áo khoác của cô xuống một chút: “Khóa siết cả vào da rồi, làm anh xót hết ruột gan.”

Anh tới gần, thanh âm trầm khàn giọng mũi, truyền đến tai cô vừa nhẹ nhàng, vừa lưu luyến, rất êm tai.

Hàn Tích ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của anh.

Sự dịu dàng lan tràn trong mắt anh, anh hơi nheo mắt, hàng mi cong dài như đôi cánh bướm, chớp mắt bay thẳng vào lòng người.

Anh giơ tay, nhẹ cầm lấy cằm cô, nhìn từ trên cao xuống: “Đẹp không?”

Nhất thời cô bị đôi mắt này hút vào trong, cô quên mất phản ứng lại.

Cuối cùng nhờ vào hương rượu vang đánh thức cô, cô lùi về sau một bước.

Nụ hôn của Kỷ Nghiêu rơi vào hư vô.

Cô trừng mắt nhìn anh: “Còn nói không uống rượu, không uống rượu tại sao lại làm càn?”

Anh cười cười: “Thật mà, không hề uống rượu. Không tin em ngửi đi.” Nói xong anh tiến lên một bước, đôi môi chạm vào chóp mũi cô, thở ra nhè nhẹ.

Hàn Tích xác thực không ngửi thấy mùi rượu, nhưng lại ngửi ra được mùi nước hoa, là của nữ.

“Cút đi!”

Kỷ Nghiêu bị giam ngoài cửa: “…” Ghẹo em gái hoàn toàn thất bại.

Ngày hôm sau, Kỷ Nghiêu đến văn phòng vừa đi ngậm một hộp sữa vị chuối, đến cửa anh chợt nhận ra bầu không khí hôm nay thật khác lạ. Chưa kịp tìm hiểu tình hình, tiểu Kim, thư ký văn phòng Cục trưởng đến: “Đội trưởng Kỷ, Cục trưởng Thái tìm anh.”

Kỷ Nghiêu vừa đi vừa hỏi chuyện: “Hôm nay Cục trưởng Thái mắng chuyện gì?”

Tiểu Kim ấp úng: “Đội trưởng đến thì biết ạ, em khó nói.”

Kỷ Nghiêu vừa mở cửa, một quyển tạp chí bay vèo đến trước mặt, theo sau là tiếng gầm gừ của Cục trưởng: “Cậu xem mình đã làm ra chuyện gì hay ho rồi.”

Kỷ Nghiêu nhặt tờ tạp chí, lướt nhìn.

Bối cảnh ảnh bìa tạp chí là trong một quán bar, Tưởng Vi cầm ly rượu, Kỷ Nghiêu tựa người vào quầy bar, hai người mặt đối mặt, ánh đèn mờ ảo, trông thật ám muội.

Kỷ Nghiêu: “Đây là hiểu lầm.”

Anh nhìn tên tạp chí, chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý Lý xử lý chuyện này.

Cục trưởng Thái cầm tách trà không biết nên mắng gì.

Ông ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Xem ra tôi phải mau sắp xếp chuyện xem mắt cho cậu, kết hôn rồi sẽ không còn xảy ra mấy chuyện này.”

Trong họa có phúc, Kỷ Nghiêu mừng ra mặt: “Cục trưởng Thái, thật sự đây mới là Cục trưởng Thái đáng yêu nhất của cháu.”

Cục trưởng Thái liếc xéo anh một cái: “Những người trong cảnh cục thân thiết với cậu quá rồi không tính, gần đây chỉ có một cảnh viên nữ mới đến được hai tháng…”

Chưa kịp nói hết câu, Kỷ Nghiêu đã không chờ đợi được nữa thốt lên: “Pháp y Hàn.”

Cục trưởng Thái suy nghĩ một chút: “Cậu về trước đi, tôi sẽ nhờ chủ nhiệm Diệp sắp xếp cho, còn phải hỏi xem Hàn Tích có đồng ý hay không.”

Kỷ Nghiêu nghiêm: “Phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.”

Cục trưởng liếc anh: “Được rồi, cút.”

Kỷ Nghiêu ra khỏi văn phòng Cục trưởng, đi ngang qua phòng pháp y anh liếc nhìn vào trong.

Hàn Tích đang nhập số liệu trên máy tính. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, kiểu dáng rất bình thường nhưng lại mang đến cho anh một cảm giác tươi mới. Trước đây cô chỉ thích mặc màu trắng, đen và xám, rất lạnh lùng.

Kỷ Nghiêu gõ cửa, nét mặt xán lạn: “Xin chào pháp y Hàn.”

Hàn Tích ngẩng đầu lên nhìn anh: “Phía đội hình sự không yêu cầu phải cung cấp số liệu.”

Nghĩa bóng chính là: Mau biến đi.

Kỷ Nghiêu không hiểu, tất cả mọi người gặp anh đều thích anh, tại sao chỉ mình cô lại ghét bỏ anh. Anh không phục, tiến vào trong.

Đang tính mở miệng nói chuyện chợt bắt gặp quyển tạp chí trên bàn của Chu Hàm, là quyển tạp chí có hình anh và cô người mẫu Tưởng Vi kia.

Anh cầm quyển tạp chí đến trước mặt Hàn Tích: “Loại tạp chí lá cải này em cũng tin?”

Hàn Tích gật đầu, một chữ cũng không muốn nói với anh.

Kỷ Nghiêu nhoài người qua, chống hai tay trên bàn cô: “Em ghen?”

Hàn Tích đứng dậy, đi đến tủ hồ sơ, lấy một con dao giải phẫu trong hộp dụng cụ, xoay người: “Anh không ra ngoài, tôi sẽ giải phẫu anh.”

Dao lóe sáng mù mắt nhưng rơi vào lòng Kỷ Nghiêu lại không đếm được biết bao nhiêu ngọt ngào.

Anh nhớ tới thời gian đầu cho dù anh chọc giận cô đến mức nào thì cô luôn giữ nét lạnh lùng bất biến, thờ ơ không động lòng.

Anh bỏ quyển tạp chí sang một bên, tiến về phía trước hai bước, đáy mắt đưa tình: “Càng yêu càng hận?”

Hàn Tích: “Anh muốn cắt bộ phận nào trước? D.ư.ơ.n.g vật?”

Nội tâm Kỷ Nghiêu chấn động, cô đang tán tỉnh anh? Chưa gì đã thăng lên cấp cao thế này?

Hàn Tích: “Đừng nghĩ vớ vẩn. Trong mắt của bác sĩ hay pháp y, đối diện với bệnh nhân hay thi thể thì phần nào cũng là thịt, cắt ở đâu cũng chẳng có gì khác nhau.”

Kỷ Nghiêu hoàn toàn không đồng ý với quan điểm của cô: “Tôi trong mắt em e rằng không phải bệnh nhân, cũng chẳng phải thi thể.”

Hàn Tích đưa mắt nhìn ra cửa: “Cục trưởng Thái.”

Kỷ Nghiêu cười cười: “Em gạt ai đó, tiểu bảo bối.”

Hàn Tích: “Là thật.”

Kỷ Nghiêu: “Hahahha… Ngây thơ, tôi sẽ mắc lừa em sao?”

Nói xong anh cũng quay đầu.

“Cục trưởng Thái!”

Cục trưởng Thái đi vào mặt tối sầm, quét mắt nhìn Kỷ Nghiêu: “Vụ án Kiều Giang phá rồi à mà qua đây chơi? Hay là không muốn xem mắt nữa.”

Kỷ Nghiêu đứng thẳng: “Cục trưởng Thái hiểu lầm rồi. Không đùa, đang điều tra vụ án ạ!”

Cục trưởng Thái kéo ghế ngồi xuống xem anh sẽ giải biện như thế nào.

Kỷ Nghiêu: “Pháp y Hàn đã từng có một thời gian ở cô nhi viện. Vừa khớp con gái của cảnh sát Trần và chủ nhiệm Diệp cũng mất tích hai mươi mấy năm về trước. Cháu nghi ngờ pháp y Hàn chính là vị hôn thê đã mất tích nhiều năm.”

Cục trưởng Thái: “Vị hôn thê?”

Kỷ Nghiêu: “Có một lần chú Trần có nói với cháu nếu như chú ấy có thể tìm được con gái, sẽ gả cho cháu, chủ nhiệm Diệp có thể làm chứng.”

Cục trưởng Thái: “Vớ vẩn, vớ vẩn hết sức.”

Kỷ Nghiêu: “….” Anh nói sự thật, không hề xảo trá.

Cục trưởng Thái: “Lẫn lộn thời gian làm việc và việc cá nhân, mau cút về phòng làm bản kiểm điểm tám trăm từ, trước giờ tan sở gửi vào email của tôi.”

Kỷ Nghiêu và Cục trưởng Thái vừa đi, Hàn Tích ngồi xuống ôm tách nước ấm trong lòng bàn tay.

Cô bị chính cha mẹ ruột vứt bỏ, làm gì có phúc phần trở thành một người được người ta nhớ thương hơn hai mươi năm trời.

Hôm nay Chu Hàm xin nghỉ bệnh, mẹ của cô ấy đưa đi bệnh viện khám.

Có mẹ thật tốt.

Hàn Tích bỏ một viên đường đỏ vào tách. Hôm nay dì cả ghé thăm, bụng cô râm ran đau.

Có lần Chu Hàm cũng bị đau bụng như vậy, trưa hôm đó mẹ cô ấy đặc biệt đến nơi làm đưa cho một túi chườm nóng, còn giúp cô ấy xoa bụng cho bớt đau rồi mới về.

Hàn Tích xoa xoa bụng, cô cảm giác kỳ kinh nguyệt lần này cực kỳ đau, không chỉ đau bụng mà trong lòng cũng đau.

Trước đây khi cô còn ở cô nhi viện, nghe thấy đám trẻ con hay hát nghêu ngao bên ngoài, bọn chúng mặc quần áo sạch sẽ, giày cũng không rách tơi tả như của cô.

Bọn chúng thường hay hát bài “Chỉ Có Mẹ Là Tốt Nhất Trên Đời”.

Mới nghe cô đều khóc, đều nhớ mẹ. Chỉ có điều… ngay cả dung mạo của mẹ ra sao cô cũng không nhớ ra được, tất cả chỉ là những đường nét mờ ảo.

Bà Diệp Yến Thanh đi ngang phòng pháp y, trông thấy Hàn Tích ôm bụng nằm bò trên bàn.

“Hàn Tích, sao vậy?”

Hàn Tích ngẩng đầu mỉm cười: “Chủ nhiệm Diệp, cháu không sao ạ, qua một lúc sẽ đỡ.”

Bà Diệp Yến Thanh vừa nhìn là biết cô đau bụng kinh.

Bà giúp cô rót thêm chút nước ấm, kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Đau lắm sao?”

Hàn Tích lại lắc đầu: “Dạ không sao ạ.” Mặt cô trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi.

Bà không chịu được khi trông thấy những cô gái tầm tuổi này chịu đau, nhìn cô bà chợt nhớ đến đứa con gái thất lạc của mình. Bà thầm nghĩ nếu như Nini của bà còn sống, cũng sẽ giống như vậy.

Bà xoa xoa lòng bàn tay vào nhau cho đến khi nóng lên, cách một lớp áo sơ mi mỏng, bà đặt nhẹ tay lên bụng Hàn Tích, nhẹ nhàng hỏi: “Dễ chịu hơn không?”

Cô gục đầu xuống bàn, vùi đầu vào cánh tay, chỉ gật đầu không lên tiếng.

Bà Diệp Yến Thanh gọi điện thoại cho thư ký, nhờ cô ta đến cửa hàng tiện lợi mua một túi giữ nhiệt rồi cầm đến phòng pháp y.

Cúp điện thoại, bà Diệp Yến Thanh đi ra bồn rửa tay, ngâm tay trong nước ấm, rồi lại tiếp tục chà sát cho nóng lên, một lần nữa đặt trên bụng Hàn Tích: “Lát tôi sẽ pha một bình trà gừng mang qua cho cháu.”

“Mẹ cháu chắc cũng đã dặn rồi, con gái trong kỳ kinh nên ăn đồ ấm, đừng nên uống nước lạnh, buổi tối phải ngủ sớm một chút.”

“Đau lắm đúng không? Nếu không chịu được thì về nhà nghỉ ngơi, tôi duyệt.”

Từ trước đến nay chưa từng có ai nói với cô những lời này, cho dù là người mẹ ruột đã vứt bỏ cô hay là người mẹ nuôi.

Hàn Tích gật đầu xuống bàn, không nhúc nhích, yên tĩnh khác thường.

Bà Diệp Yến Thanh gọi: “Hàn Tích?”

Cô rốt cục cũng ngẩng đầu lên, hai dòng nước mắt men theo gò má chảy xuống.

Cô đã từng ao ước mình có một người mẹ như vậy, cho dù đã hơn hai mươi tuổi, đã qua tuổi cần nhiều đến mẹ, nhưng sự thiếu hụt tình cảm kia mãi như một giếng sâu trên miệng giếng bằng đá khắc bài hát “Chỉ có mẹ là tốt nhất trên đời”.

Kỷ Nghiêu gọi cho trợ lý Lý xử vụ tạp chí, yêu cầu anh ta điều tra rõ ràng xem ai là người tung tin này.

Trợ lý Lý trả lời: “Chắc không phải là Tưởng Vi chứ?!”

Kỷ Nghiêu khá hứng thú với câu trả lời này của anh ta, vì anh cũng nghi ngờ cô Tưởng Vi này, trong chuyện này cô ta là người được lợi nhất.

Tưởng Vi đang quay quảng cáo cho tòa cao ốc sắp mở bán của Kỷ thị, vướng scandal với con trai độc nhất của Kỷ thị, vậy càng dễ nổi tiếng hơn.

Lại nghe trợ lý nói tiếp: “Em tin một nữ thần xinh đẹp như vậy sẽ không làm ra những chuyện như thế. Cô ấy sống đơn giản, lại chuyên nghiệp, sống biết điều, không lẫn lộn công việc và đời sống riêng tư, không giống như hoa đán của công ty sát bên cạnh chúng ta ngày nào cũng có scandal. Nữ thần của em là viên ngọc trong suốt không tì vết trong showbiz.”

Kỷ Nghiêu: “Tưởng Vi cho cậu uống mê hồn dược gì, bức tường bảo vệ thần tượng của cậu còn dày hơn Vạn lý trường thành có biết không?!”

Anh cho rằng cần đổi người điều tra việc này.

Trợ lý Lý là người có năng lực làm việc cao nhất trong tốp người trẻ của Kỷ thị, luôn chính trực, nghiêm túc giống như Triệu Tĩnh Tĩnh của hệ thống cảnh sát của cảnh cục vậy.

Ngay cả một người như vậy cũng bị Tưởng Vi mê hoặc.

Kỷ Nghiêu cúp điện thoại, bên tai truyền đến thanh âm kích động của Tiểu Diêu: “Tưởng Vi là đại sứ phát ngôn cho thương hiệu dầu gội mới, mua ngay mua ngay, ủng hộ nữ thần!”

Kỷ Nghiêu: “Hôm 1 tháng 5 cảnh cục mới cấp mấy chai, cậu dùng hết rồi?”

Tiểu Diêu quay đầu lại: “Đội trưởng Kỷ không là fan sẽ không thể hiểu được, cái này gọi là ủng hộ thần tượng.”

Kỷ Nghiêu tựa cạnh bàn, anh nhớ rõ ràng tuần trước Tiểu Diêu còn là anti-fan của Tưởng Vi, tụm đầu với Chu Lỵ chê cô ta phẫu thuật thẩm mỹ.

Trương Tường ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính: “Tiểu Diêu, tôi vừa share một bài phỏng vấn mới của nữ thần trên sóng truyền hình Nam Tuyền, cậu tặng tim tôi phát!”

Kỷ Nghiêu: “…” Trương Tường xưa nay không theo đuổi mấy ngôi sao showbiz, đây là lần đầu tiên.

Kỷ Nghiêu đi đến bên cạnh Triệu Tĩnh Tĩnh, trên màn hình anh ấy là ảnh chân dung của Tưởng Vi.

Kỷ Nghiêu: “Tĩnh Tĩnh, không phải cậu cũng trúng độc đó chứ?”

Triệu Tĩnh Tĩnh khua khua tay: “Là bà nội. Bà khen cô gái này vừa đẹp vừa sang, nói tôi phải tải mấy tấm ảnh của cô ta, bà muốn làm hình nền di động.”

Kỷ Nghiêu: “…” Thật bó tay.

Anh nhìn đồng hồ, vỗ tay: “Hết giờ nghỉ trưa, yêu cầu các anh chị tạm dừng giải trí, bắt đầu công việc.”

Đúng lúc này có người gõ cửa phòng làm việc.

Là một bà lão chừng bảy tám mươi tuổi, bà chống gậy, khoác một chiếc áo hoa nhí màu xanh đậm, quần thụng đen, mái tóc bà trắng phau, hơi rối, đôi mắt đục ngầu.

Kỷ Nghiêu đi tới: “Bà nội, bà có chuyện gì sao?”

Bà lão nắm vạt áo gật đầu: “Đồng chí cảnh sát, ở đây phụ trách giải quyết án giết người sao?”

Toàn đội trinh sát hình sự đưa mắt nhìn sang.

Bảo vệ cổng chắc chắn không tùy tiện cho người vào, cho dù báo án cũng cần phải làm theo quy trình, không được phép trực tiếp đến cửa phòng trinh sát hình sự.

Tổ điều tra người mất tích tất tả chạy sang: “Đội trưởng Kỷ, ngại quá, đây là vụ án bên tôi, chưa kịp ghi chép bà đã chạy qua bên này. Bà Tiếu, bà đi theo cháu.”

Bà Tiếu vùng tay ra: “Cháu của tôi không phải mất tích, là nó bị giết. Ngày hôm qua nó báo mộng cho tôi, nó nói nó chết thật thê thảm, bảo tôi phải báo thù cho nó. Nó còn nói muốn ăn vừng đen, vừa khỏe vừa đẹp. Ba mẹ nó chết sớm, hai bà cháu tôi nương tựa lẫn nhau sống qua ngày, tôi phải báo thù cho nó.”

Giọng của bà mang theo âm điệu khàn đục của người lớn tuổi, vì đau lòng nên từng lời của bà như từng nhát dao đâm vào lòng người.

Kỷ Nghiêu đỡ bà ngồi lên ghế, Triệu Tĩnh Tĩnh rót nước mang tới.

Cảnh viên phụ trách điều tra mất tích: “Đội trưởng Kỷ, là thế này. Cháu của bà Tiếu mất tích hai tháng trước, chúng tôi vẫn đang điều tra, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức.”

Bà Tiếu nắm chặt gậy trong tay, đôi mắt vẩn đục chan chứa nước mắt: “Ninh Ninh nhà tôi rất có hiếu. Nếu không phải nó đã xảy ra chuyện, nó chắc chắn sẽ không bỏ tôi một mình.”

Hiện tại vụ án này xác thực phải giao cho đội điều tra mất tích theo dõi. Không phải chỉ vì một giấc mơ của bà mà phán định người mất tích đã chết, trừ khi tìm được thi thể.

Lúc này lẽ ra bà Tiếu đã bình tĩnh hơn, nhưng đột nhiên bà kêu lên: “Ninh Ninh, Ninh Ninh.”

Vừa nói bà vừa chống gậy, bước chân liêu xiêu run rẩy đi về phía bàn làm việc của Triệu Tĩnh Tĩnh.

Tất cả mọi người không nhúc nhích.

Bà đi đến trước máy vi tính, sờ sờ màn hình, rũ tay xuống: “Đây không phải là Ninh Ninh của tôi sao?!”

Trên màn hình của Triệu Tĩnh Tĩnh lúc này chính là tấm hình chân dung của Tưởng Vi.

Kỷ Nghiêu tiến tới, đỡ bà lão ngồi lên ghế của Triệu Tĩnh Tĩnh, chỉ vào màn hình: “Bà ơi, sao bà lại coi cô gái này thành cháu của bà?”

Bà Tiếu nhìn màn hình, ánh mắt dịu dàng hơn: “Tóc cũng dài như vậy, vừa mềm vừa mượt.”

Kỷ Nghiêu chỉ vào nữ cảnh viên có mái tóc dài hỏi: “Vậy bà thấy cô cảnh sát kia có giống không?”

Bà Tiếu ngẩng đầu nhìn sang, gật đầu: “Giống.”

Chỉ cần tóc dài là giống cháu gái của bà.

Triệu Tĩnh Tĩnh an ủi: “Bà à, vì bà quá nhớ cháu gái thôi. Bà yên tâm, chỉ cần cháu gái còn sống nhất định sẽ lưu lại dấu vết.”

Cảnh viên đội điều tra mất tích đỡ bà Tiếu đứng dậy: “Bên này có manh mối cháu lập tức báo cho bà. Bây giờ bà qua bên văn phòng ký tên rồi bọn cháu cho người đưa bà về.”

Bà Tiếu đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn màn hình của Triệu Tĩnh Tĩnh một lần nữa tự nhủ: “Thật là giống.”

Sau khi bà lão rời khỏi, Chu Lỵ lấy quyển tạp chí có ảnh Kỷ Nghiêu và cô người mẫu Tưởng Vi chụp chung: “Đội trưởng Kỷ, anh và người này… không phải có cái gì chứ?!”

Kỷ Nghiêu quay đầu nói với Triệu Tĩnh Tĩnh: “Đúng rồi, đội phó Triệu, cậu giúp tôi viết bản kiểm điểm tám trăm chữ.”

Triệu Tĩnh Tĩnh: “Scandal của mấy người nhà giàu này tớ chưa từng trải nghiệm, không viết được. Cậu không thể tự một lần viết kiểm điểm sao?!”

Kỷ Nghiêu: “Cậu lấy bài kiểm điểm trước đây sửa một tí là được.”

Triệu Tĩnh Tĩnh: “Kiểm điểm từ trước đến giờ của cậu siêu nhiều, là cái nào?”

Kỷ Nghiêu: “Lời này của cậu giống như đội trưởng Kỷ anh minh thần võ rất thường bị viết bản kiểm điểm lắm vậy!”

Triệu Tĩnh Tĩnh: “Chẳng lẽ không đúng???”

Kỷ Nghiêu: “…” Không còn lời nào để nói.

Anh bật máy tính, mở file hồ sơ lưu trữ những tay đánh thuê chuyên nghiệp, sàng lọc những đặc điểm đặc thù của mấy tên côn đồ đánh anh trong hẻm hôm ấy. Anh xem một lúc lâu vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào, nhóm người đó hình như đã che giấu toàn bộ dấu vết.

Ngay cả vết máu lấy từ móng tay anh thông qua xét nghiệm DNA cho thấy không hề trùng hợp với bất kỳ thông tin nào trong kho dữ liệu DNA của hệ thống cảnh sát; nói cách khác, đám côn đồ này chưa từng bị cảnh sát bắt.

Kỷ Nghiêu tắt máy tính, xoa xoa huyệt thái Dương, mở điện thoại ngắm nhìn màn hình.

Đây là tấm ảnh anh thích nhất, Hàn Tích đang khống chế cánh tay phải của anh, vẻ mặt tức giận nhưng khóe môi lại đượm ý cười.

Đám côn đồ kia rốt cục có quan hệ với Hàn Tích hay không.

Kỷ Nghiêu ngậm một hộp sữa vị chuối, nằm dài trên ghế dựa suy đoán mọi loại khả năng xảy ra.

Nếu vì vấn đề tình cảm, kẻ đứng sau phải chăng là người đàn ông bên cạnh Hàn Tích, vậy đáng nghi nhất chính là tên La Hải Diêu.

Dựa vào lập luận này đào sâu thêm một chút, cũng có thể là người phụ nữ bên cạnh La Hải Diêu, mục đích là tạo nên mâu thuẫn giữa La Hải Diêu và Hàn Tích.

Ái chà suy nghĩ này của anh quá ngôn tình cẩu huyết, Kỷ Nghiêu nên tìm Chu Lỵ trợ giúp phân tích một chút.

Chu Lỵ vỗ mạnh bàn: “Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm chìm trong bể ngôn tình Tấn Giang, phía sau đó sẽ xuất hiện một tổ chức thần chức…”

Nói linh tinh một nùi mà chẳng có một mẩu tin tức hữu dụng.

Tan ca Kỷ Nghiêu đi về hướng phòng pháp y. Hàn Tích đang ngồi trước máy vi tính, bên cạnh là tách trà đường đỏ.

Trong thùng rác có bao của một túi giữ ấm.

Kỷ Nghiêu đi tới, hai tay chống lên bàn làm việc: “Về nhà nghỉ sớm đi, lát tôi pha một bình trà gừng cho em.”

Hàn Tích nhìn chằm chằm vào màn hình: “Tôi sắp xong rồi, anh về trước đi. Trà gừng thì không cần, trưa nay chủ nhiệm Diệp nhờ căn tin mang lên cho tôi rồi, trong tủ lạnh còn một bình, tôi về hâm nóng lại.”

Kỷ Nghiêu mở tủ lạnh, một bình giữ nhiệt màu xanh lục nằm trong mớ tiêu bản ngổn ngang.

Anh lấy ra xem: “Nhìn qua là biết do chính tay chủ nhiệm Diệp pha.” Anh do một tay chủ nhiệm Diệp hướng dẫn, bà muốn anh có thể tự pha cho mình uống phòng trừ cảm mạo.

Kỷ Nghiêu kéo ghế xuống, cong môi cười, mắt chờ mong: “Chủ nhiệm Diệp còn đề cập chuyện nào khác không?”

Hàn Tích lưu file, tắt máy, cầm túi xách đứng dậy: “Không có!”

Kỷ Nghiêu: “….”

Không phải Cục trưởng Thái nói nhờ Chủ nhiệm Diệp sắp xếp vụ xem mắt sao, sao còn chưa đề cập. Dù gì anh cũng được coi là nửa con trai ruột của chủ nhiệm Diệp, khẳng định bà có quan tâm đến chuyện này.

Kỷ Nghiêu cầm giúp bình giữ nhiệt cho Hàn Tích, hai người cùng đi xuống lầu.

Đồng nghiệp đi ngang chào hỏi không ngừng, ánh mắt họ nhìn anh đầy ám muội khiến Kỷ Nghiêu vô cùng đắc ý.

Đến cổng Cục Cảnh Sát thành phố, đột nhiên có một âm thanh quyến rũ vang lên: “Đội trưởng Kỷ.”

Hàn Tích quay đầu nhìn, lấy lại bình giữ nhiệt trên tay Kỷ Nghiêu, “Cô người mẫu nhỏ của anh tìm đến nơi rồi.”

Ngữ điệu của cô mang theo vị giấm chua, truyền đến tai Kỷ Nghiêu lại biến thành vị thanh ngọt của trái quýt cuối hè đầu thu, chua chua ngọt ngọt. Trái tim anh như được hương vị ấy đánh thức, đập ầm ầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play