Từ Du nhướng mày, dương dương tự đắc nói: “Đó là đương nhiên, nếu không sao tôi là con gái của mẹ tôi được chứ? Có điều, ngài Bắc...”
“Cô có thể gọi tôi là anh Bắc, gọi ngài thì khách sáo quá. Phải biết rằng, sắp tới chúng ta sẽ ở chung một thời gian rất dài.” Gương mặt tươi cười của Bắc Thanh có chút bí hiểm, hứng thú của ba người lập tức được khơi dậy, vừa nghi hoặc lại vừa chờ mong.
“Được rồi, anh Bắc, anh cũng khoảng ba mươi nhỉ? Sao lại trở thành bạn tốt của bố mẹ tôi chứ? Hơn nữa anh và bố mẹ tôi cũng không ở cùng đơn vị.” Từ Du cũng không thể không biết xấu hổ nói ngay cả chỗ bố mẹ mình công tác mà cô cũng không biết, chỉ có thể nói bóng nói gió.
Bắc Thanh nói: “Đúng là không cùng ngành, nhưng họ hỗ trợ rất lớn cho công việc của chúng tôi, nhất là mẹ cô. Từ lúc tôi bắt đầu công tác đến giờ đã được bảy năm, chỉ tính trong công việc, mỗi năm đều sẽ gặp bố mẹ cô tới mười lần. Gặp riêng lại càng không cần nói, thường xuyên liên lạc, đôi khi còn cùng nhau tụ họp.”
Từ Du nghe vậy trong lòng vừa chua xót lại bất đắc dĩ, cô là con gái mà còn không thân thiết với bố mẹ như Bắc Thanh.
Ai ngờ Bắc Thanh lại nói: “Bố mẹ cô thường xuyên nhắc tới cô với tôi.”
“Chắc chắn họ nói tôi là một đứa ngốc vừa lười vừa ngốc.” Từ Du bĩu môi, ba người còn lại không nhịn được mà cùng bật cười.
“Chị cũng hiểu mình đấy nhỉ.” Viên Chỉ Hề bình luận một câu, thấy sắc mặt Từ Du biến thành màu đen, lập tức giải thích, “Có điều, bọn em sẽ không vì vậy mà ghét bỏ chị, em không thích người quá thông minh.”
Ánh mắt Bắc Thanh khẽ lóe, quét tới quét lui giữa Từ Du và Viên Chỉ Hề, khẽ nhếch khóe môi, nói: “Cô Từ quá khiêm tốn rồi, bố mẹ cô đều rất yêu cô, nhắc tới cô toàn là khen ngợi, nói cô hiểu chuyện, hiểu lòng người. Bởi vì họ quanh năm ở bên ngoài, rất ít khi có thời gian chăm sóc cho cô, nhưng cô chưa từng oán giận, vì vậy bọn họ cảm thấy vô cùng áy náy.”
“Áy náy thì trở về ở với tôi nhiều một chút.” Từ Du hừ nhẹ nói, “Thật ra tôi thường xuyên oán giận đấy, chẳng qua không oán giận trước mặt bọn họ thôi.”
Bắc Thanh: “...”
Chưa từng gặp ai tự vạch trần chính mình như vậy.
“Ngài Bắc, chúng ta cũng không tán gẫu nữa, không biết mục đích anh tới lần này là gì?” Viên Chỉ Hề cắt ngang đề tài càng ngày càng xa, cuối cùng cũng nói về việc chính.
“Vị này hẳn là ngài Viên Chỉ Hề nhỉ? Tôi cũng từng nghe danh tiếng của cậu, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Bắc Thanh còn làm động tác ôm quyền, Viên Chỉ Hề nhìn mà khóe miệng run rẩy.
Viên Chỉ Hề nghi hoặc nói: “Không biết anh nghe nói về tôi từ đâu?”
Chẳng lẽ là năm ngoái lúc vừa tới nơi này, cậu khá nổi tiếng trên internet sao? Hừ, đó cũng đâu phải tiếng tăm tốt gì.
Bắc Thanh cười nói: “Chúng tôi đều có cách của mình, ngoại trừ dì Từ từng nhắc tới cậu, chúng tôi cũng từng điều tra thông tin về cậu, biết cậu là con cháu của Viên Thiên Cương, hơn nữa là con cháu dòng chính.”
“Các người từng tới Viên Gia Bảo?” Không biết nghĩ tới điều gì mà sắc mặt Viên Chỉ Hề hơi thay đổi.
“Đúng vậy, gần như mỗi năm đều sẽ tới một lần, chẳng qua người tiếp đãi bọn tôi đều là bố và ông nội của cậu, lúc may mắn cũng sẽ gặp được ông cố của cậu, nhưng con cháu và người thuộc chi thứ đều không tham dự.” Bắc Thanh khẳng định suy đoán của Viên Chỉ Hề, cũng giải đáp nghi hoặc giúp cậu.
Viên Chỉ Yên ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng mở miệng: “Lúc nhỏ, có một lần tôi nhìn trộm thấy người không thuộc thôn chúng tôi đến Viên Gia Bảo làm khách, chắc hẳn là các anh rồi.”
Bắc Thanh cười gật đầu: “Chắc là vậy. Hằng năm, Sở mật vụ quốc gia chúng tôi đều sẽ tới Viên Gia Bảo thăm hỏi một lần, thỉnh giáo ông cụ Viên một vài vấn đề. Ông cụ Viên tuy rằng thường ở trong nhà, nhưng lại rất am hiểu thuật xem sao và xem số mệnh, cũng đã từng giúp chúng tôi giải đáp rất nhiều nghi vấn. Nhà họ Viên thật sự là gia tộc rất tài ba, tôi tin sau này hai người cũng sẽ trở thành rồng phượng trong loài người.”
Viên Chỉ Hề được khen có chút ngượng ngùng, nhưng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, cả người đều lâng lâng. Cậu trộm nhìn sắc mặt Từ Du, không thấy cô có sự sùng bái trong dự đoán thì không khỏi có chút thất vọng.
Cậu luôn cảm thấy Từ Du có hứng thú với Bắc Thanh này hơn!
“Ngài Bắc, vậy lần này anh tới đây rốt cuộc là có thể nói cho chúng tôi biết cái gì?” Viên Chỉ Yên cũng không muốn nghe anh ta nói nhảm, cô cảm thấy hứng thú với bí mật anh ta mang đến hơn.
“Cái này phải xem mọi người muốn biết điều gì.” Bắc Thanh cười thần bí, nhìn Từ Du, nói: “Tôi đoán trong lòng cô Từ chắc chắn có rất nhiều nghi vấn, việc nào có thể giải đáp tôi nhất định sẽ giải đáp giúp mọi người.”
Từ Du xoa tay, nóng lòng muốn hỏi: “Thật sự cái gì cũng có thể hỏi?”
“Có thể, nhưng tôi không chắc sẽ trả lời hết, sẽ chỉ nói cho mọi người những thứ mà tôi biết.”
“Được rồi, vậy trước tiên nói về việc thuốc trường sinh đi, trên internet xuất hiện phương pháp điều chế thuốc trường sinh, quan trọng hơn là Từ Sướng Giác kia tự xưng đó là đơn thuốc tổ tiên để lại, phương pháp điều chế thuốc trường sinh là được điều chỉnh lại từ đó.” Ánh mắt Từ Du sáng quắc, nhìn chằm chằm Bắc Thanh, hỏi: “Vậy người kia nói thật hay nói dối?”
“Là thật.” Bắc Thanh trả lời rất nhanh, nhanh vượt ngoài dự kiến của ba người, còn tưởng rằng ít nhất anh ta sẽ suy nghĩ một chút.
Từ Du gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy anh có biết phương pháp điều chế mà tổ tiên ông ta lưu truyền tới nay có những dược liệu nào không?”
“Biết.” Vẫn như cũ, trả lời rất nhanh.
Từ Du: “... “ Người này sao lại kiệm lời như vậy, không thể nói luôn là có những dược liệu nào hay sao?
Từ Du: “Vậy anh có thể nói cụ thể không?”
“Có thể.” Lần này Bắc Thanh không ra vẻ nữa mà mở máy tính xách tay ra, mở một bức ảnh ra.
Trang giấy trong bức ảnh kia đã ố vàng, miễn cưỡng có thể nhìn rõ chữ viết bên trên, vậy mà lại chỉ dùng bút lông viết, hơn nữa là kiểu viết theo hàng dọc.
“Bức ảnh này chúng tôi lấy được từ chỗ cảnh sát, phía cảnh sát lấy được từ hộp thư cá nhân do Từ Sướng Giác cung cấp, về phần bản gốc, tôi đoán có lẽ vẫn ở nhà họ Từ các cô.”
Từ Du và anh em Viên Chỉ Hề cùng chụm lại, phát hiện hàng đầu tiên viết mấy chữ “Thuốc trường sinh bất tử” thì ngay lập tức cảm xúc dâng trào! Đúng vậy, chính là thứ này, bọn họ quả nhiên đoán đúng rồi!
Nhìn tiếp xuống, trên tờ giấy này liệt kê chi chít mấy chục loại dược liệu, phần lớn dược liệu đều giống với thuốc trường sinh, nhưng còn có gần mười loại khác nữa. Khác biệt lớn nhất chính là máu rồng và máu phượng biến thành máu rắn và máu gà.
“Không đúng.” Sau khi xem xong, Viên Chỉ Hề lắc đầu, chỉ ra điểm không hợp lý: “Phương pháp điều chế này không được đầy đủ. Trong thuốc trường sinh còn có lượng lớn máu lợn, máu bò các loại. Nhưng trong phương pháp điều chế này, ngoại trừ máu rồng và máu phượng thì không có các loại máu khác.”
Bắc Thanh dường như cũng không bất ngờ, khen ngợi: “Đúng là không được đầy đủ, nhưng mà trong hộp thư của Từ Sướng Giác chỉ có bức này, còn lại thì không biết vì sao không có. Có lẽ là nhà họ Từ vốn không có, hoặc là ông ta chưa chụp được; cũng có thể là đã chụp được nhưng không để trong hộp thư.”
Suy nghĩ đáng sợ mà Từ Du từng đưa ra kia lại hiện ra, vì sao chỉ riêng máu lợn, máu bò không có thứ gì để đối chiếu? Nếu thật sự là máu người, vậy cô có thể hiểu vì sao Từ Sướng Giác không giữ lại chứng cứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT