Viên Thanh Sơn trái lại không để ý câu hỏi của cô, cười sảng khoái trả lời: “Sách dạy đánh cờ đều ở trong lòng ta.”
“Ông thật là lợi hại quá!” Từ Du bội phục từ đáy lòng, ông ghi tạc mỗi một nước cờ trong đầu, chơi cờ, có lẽ chỉ là bày cho người khác xem. “Đúng rồi, đây là trà Phổ Nhĩ cháu mua cho ông, cũng không biết ông có thích hay không.”
Cô đặt quà lên bàn, ông cụ tuổi tác đã cao, Từ Du thật sự là không biết tặng gì mới tốt.
Viên Thanh Sơn khẽ ngửi, lập tức tươi cười: “Đây chính là Phổ Nhĩ cực phẩm nhỉ, cô thật có lòng.”
“Thật ra cháu đến đây coi như là ăn chực uống chùa, cháu còn hy vọng ông cố và mọi người đừng chê cháu đấy.” Từ Du cảm thấy vui vẻ, ông cụ hình như cũng khá hài lòng với cô nhỉ? Quả nhiên quà nhiều thì người không trách!
“Lần này cô đến Viên Gia Bảo, chỉ sợ không phải đơn giản là ăn chực uống chùa phải không?” Viên Thanh Sơn thu quân cờ, vậy mà lại phân ra cờ đen với cờ trắng không sai chút nào, Từ Du nhìn mà liên tục sợ hãi than.
“Ông thật là tài tình, thật ra cháu tới đây còn có nguyên nhân khác, chính là...” Từ Du nhìn Viên Chỉ Hề một cái, mới ngập ngừng nói: “Cháu không biết ông cố có bằng lòng nói cho cháu biết hay không.”
Viên Chỉ Hề giúp cô nói thêm vào: “Chính là bí mật có liên quan đến Kỳ Tễ, đúng rồi, ông cố, yêu quái ông bảo cháu xuống núi tìm có tên là Kỳ Tễ.”
Viên Thanh Sơn khe khẽ vuốt cằm, tay trái bắt một quân cờ màu trắng thưởng thức, nói: “Hôm nay không phải thời cơ tốt lắm để bàn luận việc này...”
“Ông cố, cháu đến thăm ông! A... Thì ra anh họ và chị Từ đã đến rồi, anh chị đến sớm thật đấy.” Viên Thanh Sơn còn chưa dứt lời liền nghe từ cửa viện truyền đến giọng nói tràn đầy tinh thần, chính là Viên Chỉ Yên.
Viên Chỉ Yên mang theo một cái hộp, bên trong không biết đựng cái gì, tung tăng đi vào.
Từ Du lúc này thật sự bội phục rồi, xem ra hôm nay thật sự không phải thời cơ tốt để bàn luận chuyện này.
“Từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân của cháu rồi, nha đầu cháu hôm nay lại mang cái gì đến cho ông hả?” Viên Thanh Sơn cười ha ha, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía Viên Chỉ Yên, vẻ mặt hiền hòa.
Viên Chỉ Yên giống như hiến vật quý đặt hộp lên bàn, mở ra thì là một hộp bánh ngọt tinh xảo.
“Những thứ này đều là cháu tự tay làm đó, vẫn không cho đường như mọi lần, ông cố nếm thử xem hương vị thế nào.”
“Chỉ ngửi mùi cũng đã rất thơm rồi, tay nghề của Chỉ Yên cũng càng ngày càng tốt.” Viên Thanh Sơn cầm lấy một miếng bánh ngọt nếm thử, Viên Chỉ Yên liền chống cằm trông chờ, một hồi lâu mới nói: “Nếu anh họ và chị Từ thích, lát nữa em cũng tặng cho anh chị.”
Viên Chỉ Hề thuận miệng nói: “Anh không ăn, chị ấy thích ăn, em tặng cho chị Từ của em một chút đi.”
“A...” Vẻ mặt Viên Chỉ Yên đầy ý tứ, lời nói cũng vòng vo: “Anh họ hiểu rõ sở thích của chị Từ thật đấy.”
Viên Chỉ Hề lạnh lùng nói: “Em có hiểu lầm gì về kẻ ham ăn à? Anh thấy cho dù là thuốc độc, chỉ cần mùi vị không tệ, chị ấy đều sẽ thử một miếng.”
“Này này, nói gì vậy chứ? Đừng có bôi đen hình tượng của chị có được không?” Sắc mặt Từ Du đen sì, cô nào có tham ăn như vậy? Yêu cầu của cô đối với đồ ăn ngon cũng cao lắm đấy có được không?
“Phụt... Tình cảm của anh họ và chị Từ thật tốt, ông cố, ông nói đúng không?” Viên Chỉ Yên nghiêng đầu đánh giá hai người, vẻ mặt như cười như không.
Không ngờ tới Viên Thanh Sơn lại gật đầu, ăn xong một miếng bánh ngọt mới nói: “Nha đầu cháu đừng trêu chọc bọn họ nữa, nói xem lần này lại có chuyện gì hả.”
Vì vậy Viên Chỉ Hề và Từ Du muốn phản bác chỉ đành nuốt lại vào bụng, chỉ là Từ Du cảm thấy sự việc có chút không hay lắm, vì sao cô và Viên Chỉ Hề lại bị người khác hiểu lầm là có chút gì đó chứ? Rõ ràng giữa bọn họ vô cùng trong sáng!
Viên Chỉ Yên lập tức nhảy đến bên cạnh Viên Thanh Sơn, chân chó mà đấm lưng, bóp vai cho ông, cười nói: “Ông cố, ông là thần tiên à? Sao cái gì cũng biết? Vậy ông đoán xem lần này cháu có chuyện gì muốn xin ông nào.”
Trên mặt Viên Thanh Sơn chợt hiện một tia cưng chiều, giữ lấy tay đang xoa vai của cô, kéo người đến bên cạnh, nói: “Còn có thể là cái gì? Chẳng phải là cháu muốn theo Chỉ Hề và cô Từ xuống núi sao?”
“Vậy ông cố, ông có đồng ý không? Cháu đã trưởng thành rồi, không phải trẻ con nữa.” Vẻ mặt Viên Chỉ Yên đầy chờ mong, nếu là trước kia thì cũng thôi đi, bạn cùng trang lứa không có ai từng đi ra ngoài, cũng không có bạn cùng trang lứa từ bên ngoài tới.
Nhưng mà hiện giờ có Viên Chỉ Hề và Từ Du làm tiền lệ, lòng của cô liền rộn rạo rồi.
Cô từng tưởng tượng về thế giới bên ngoài rất nhiều lần, cho dù là lần nào thì thế giới trong tưởng tượng đều đầy màu sắc hơn so với nơi này nhiều.
Cô rất mong chờ bầu trời bên ngoài, muốn giống như anh họ, trải nghiệm chốn phồn hoa một chút.
Từ Du và Viên Chỉ Hề nhìn nhau, thì ra Viên Chỉ Yên muốn cùng bọn họ rời khỏi nơi này, ra ngoài trải nghiệm một chút. Hai người trái lại không phản đối, Từ Du thậm chí là vui mừng, cô rất thích Viên Chỉ Yên, về sau có người làm bạn rồi.
Nụ cười của Viên Thanh Sơn hơi nhạt đi, ông hỏi: “Vậy cháu nói xem, vì sao muốn đi?”
Viên Chỉ Yên chọc ngón tay, nói: “Cháu nói rồi mọi người đừng chê cười cháu đâu đấy. Ông cố, nhà chúng ta đời đời kiếp kiếp đều sống ở đây, tuy rằng nói là không cách biệt với thế giới, nhưng thật sự lạc hậu hơn rất nhiều, rất nhiều. Cháu muốn ra ngoài trải nghiệm một chút, muốn xem xem cuộc sống của người khác như thế nào. Cháu không phải trẻ con nữa, biết tự chăm sóc bản thân, sẽ không bị mấy thứ kia mê hoặc. Cháu có thể cam đoan, sau khi trải nghiệm xong sẽ trở về. Hơn nữa, không phải anh họ nói con yêu kia rất lợi hại sao? Cháu đi còn có thể giúp anh ấy.”
“Này, này, ai cần em hỗ trợ? Dựa vào chút võ công mèo của em, chỉ sợ vừa gặp mặt đã bị Kỳ Tễ đánh ngã. Hơn nữa thế giới bên ngoài rất phức tạp, cả đời em cũng không trải nghiệm hết được, dựa vào chút năng lực của em, nói không chừng, năm ba ngày đã bị mê hoặc.” Viên Chỉ Hề không nhịn được mà châm chọc một câu.
Viên Chỉ Yên nhe răng, đang xoa tay chuẩn bị cùng Viên Chỉ Hề so chiêu một phen chợt nghe Viên Thanh Sơn cười nói: “Anh họ cháu nói rất có lý. Nhưng cháu muốn đi ra ngoài cũng không phải là không thể, nhưng nhất định phải nghe lời Chỉ Hề và cô Từ.”
“A! Ông cố, vậy là ông đồng ý rồi ạ?!” Viên Chỉ Yên lập tức quên mất ganh tỵ với anh họ, mừng rỡ như điên, “Xin ông cố yên tâm, cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời!”
Viên Thanh Sơn cười nói: “Phái người đi theo Chỉ Hề thì không thích hợp, trái lại cháu là người thích hợp nhất. Có cháu và Chỉ Hề liên hợp, tin chắc có thể đấu với Kỳ Tễ một trận.”
“Ông cố, ông thật sự cho rằng cháu không đánh lại Kỳ Tễ à.” Viên Chỉ Hề bĩu môi, lời phản bác có chút yếu ớt, đúng vậy, cậu thật sự không phải đối thủ của Kỳ Tễ.
“Thì ra yêu quái kia tên Kỳ Tễ, tên dễ nghe đấy nhỉ. Anh họ, trông dáng vẻ hắn như thế nào?”
“Thật ra hắn không phải yêu quái, lần trước anh dùng gương Hồi Quang đối phó hắn, hắn lại không mảy may có chút phản ứng gì. Theo phán đoán ban đầu, hắn chính là một người có được năng lực đặc biệt, hơn nữa có thể trường sinh bất lão. Về phần dung mạo...”
Viên Chỉ Hề tự luyến mà nhếch chân mày lên, sờ sờ cằm, nói: “Đương nhiên kém xa anh.”
Từ Du, Viên Chỉ Yên: “...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT