Viên Chỉ Hề nhìn lướt qua di động của cô, căn bản là không có hứng thú, nghi hoặc nói: “Chỉ chụp ảnh? Vậy nữ thần của chị cũng thật là rảnh rỗi.”
“Không phải.” Từ Du nghiêm túc lại, khởi động xe, chậm rãi nói: “Chị cảm thấy chị ấy có chút kỳ lạ, đầu tiên là chị ấy hỏi chị thích chị ấy bao nhiêu, có thích đến mức tình nguyện trả giá sinh mệnh vì chị ấy hay không. Chị vì lấy lòng tin với chị ấy, đương nhiên nói là có, tình nguyện vì chị ấy lên núi đao, xuống chảo dầu.”
Viên Chỉ Hề há miệng thở phì phò, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Chợt nghe Từ Du nói tiếp: “Ai ngờ chị ấy nghe xong lời này thì nói chị tám giờ tối ngày mùng một tháng mười tới biệt thự của chị ấy tìm chị ấy, nói có việc quan trọng muốn nhờ chị, còn nói không được nói với bất kỳ ai, phải tới một mình... Cho dù chị không hay suy nghĩ lung tung, cũng thật sự thích chị ấy, nhưng việc này vẫn khiến chị cảm thấy sợ hãi.”
“Chị không suy nghĩ lung tung, nữ thần của chị chắc chắn che giấu việc lớn gì đó, hơn nữa là việc lớn rất quan trọng. Tóm lại chị cũng đừng sợ, đến lúc đó em sẽ lén đi theo phía sau chị, sẽ không để chị ta phát hiện.” Viên Chỉ Hề hơi nhíu mày, trong lòng đã có phán đoán, nhưng còn cần xác nhận.
“Ừm, chị cũng nghĩ vậy, chị phải đi xem rốt cuộc chị ấy muốn làm gì.” Trong ánh mắt Từ Du lướt qua một tia đau thương, cô rất rõ ràng, đến lúc đó cho dù ở trong biệt thự xảy ra cái gì, chắc chắn cô sẽ không còn thích Mân Nghi Giai như trước kia được nữa.
Mân Nghi Giai sẽ không còn là nữ thần của cô nữa.
***
Trong biệt thự yên tĩnh, chỉ có một gian phòng sáng đèn, sắc mặt Mân Nghi Giai vô cùng hưng phấn, ngồi ở trước máy tính gõ bàn phím, trên màn hình lại chính là giao diện soạn thư đơn giản.
Người đẹp Tương Nghi: [Em đã tìm được người tình nguyện trả giá sinh mệnh cho em, cô ấy cũng đã đồng ý với em tối ngày mùng một tháng mười đến biệt thự của em. Tễ, đến lúc đó có phải có thể giúp em kéo dài tuổi thọ hay không?]
Kỳ Tễ: [Cô ấy tự nguyện?]
Người đẹp Tương Nghi: [Đương nhiên là tự nguyện, Tễ, em đã bao giờ lừa gạt anh chứ? Cô ấy là fan trung thành của em, hơn nữa em cố ý thử cô ấy đã lâu, biết sự yêu thích của cô ấy tuyệt đối không phải giả vờ.]
Kỳ Tễ: [Cô không cần giải thích nhiều như vậy với tôi, chỉ cần cô ấy cam tâm tình nguyện, tôi đương nhiên sẽ giúp cô kéo dài tuổi thọ.]
Người đẹp Tương Nghi: [Tễ, cảm ơn anh, em thề về sau không bao giờ lãng phí sinh mệnh nữa. Chờ sau khi kéo dài tuổi thọ, em có thể có nhiều thời gian ở bên anh hơn rồi. Tễ, em thật sự rất yêu anh.]
Kỳ Tễ: [Tôi không cần tình yêu của cô, đi ngủ sớm một chút đi.]
Người đẹp Tương Nghi: [Ưm, anh cũng đi ngủ sớm một chút.]
Kỳ Tễ không trả lời nữa, Mân Nghi Giai lại nhìn màn hình thật lâu.
Cho dù Kỳ Tễ nhiều lần bày tỏ không cần tình yêu của cô, nhưng cô thích anh, đời này e là không có cách nào thay đổi.
Mỗi lần nhận được phản hồi của Kỳ Tễ, cho dù chỉ ngắn ngủi một chữ “Ừm”, cô cũng có thể vui vẻ cả ngày, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh lại.
Lần này Kỳ Tễ đồng ý giúp cô kéo dài tuổi thọ khiến cô hạnh phúc đến quay cuồng, đến lúc đó cô không chỉ có thể gặp được Kỳ Tễ, về sau còn có thể có được rất nhiều, rất nhiều năm, nói được rất nhiều rất nhiều lời với Kỳ Tễ.
Mân Nghi Giai chậm rãi nhếch khóe môi, lại nhìn vài phút mới không nỡ mà tắt máy tính, trở về phòng ngủ.
Ngày mùng một tháng mười đến rất nhanh, vốn Từ Du và Viên Chỉ Hề dự định ra ngoài du lịch, lần này tất cả đều tạm gác lại. Có điều, hai người cũng không chán nản, dù sao cũng có việc lớn cần làm.
Sau khi hai người bàn bạc một phen, cảm thấy Mân Nghi Giai khác thường như vậy, rất có thể có liên quan đến Kỳ Tễ. Một người sẽ không vô duyên vô cớ hỏi người khác có tình nguyện trả giá sinh mệnh vì mình hay không, lại càng sẽ không thần bí bảo một người tình nguyện trả giá sinh mệnh vì mình tới biệt thự một mình.
Thật ra hai người đã nghĩ tới kết quả xấu nhất, chính là Mân Nghi Giai đang giúp Kỳ Tễ lừa gạt những cô gái ngây thơ, sau đó lừa lấy tuổi thọ!
“Lần này nếu Kỳ Tễ xuất hiện, em nhất định sẽ bắt lấy hắn, xem hắn về sau còn làm yêu quái thế nào.” Viên Chỉ Hề xoa tay, tuy rằng lần trước bị Kỳ Tễ áp chế mọi bề, nhưng đối phương cũng không thể thoát khỏi cậu trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, lần trước cậu không dùng dụng cụ bắt yêu, lần này có thể thử một lần.
Sáng ngày mùng một tháng mười, Từ Du liền nhận được điện thoại của Mân Nghi Giai, hỏi cô đã chuẩn bị tốt hay chưa.
“Chị Mân yên tâm, em đã sớm chuẩn bị xong, buổi tối chắc chắn sẽ đến đúng giờ. Đúng rồi, chị Mân có thể bật mí trước đêm nay rốt cuộc là có hoạt động gì hay không?” Yêu thích của Từ Du đối với Mân Nghi Giai đã biến mất gần hết, nhưng vẫn giữ lại một tia cuối cùng, cô vẫn đang hy vọng chuyện không giống như mình nghĩ.
Mân Nghi Giai nói: “Bây giờ nói với em sẽ không bất ngờ nữa, em nhớ đúng giờ là được. Còn nữa, việc này em không nói với bất kỳ ai chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, đây chính là bí mật giữa chúng ta mà.” Tim Từ Du trầm xuống từng chút, chút yêu thích cuối cùng kia cũng sắp tan biến rồi.
“Vậy là được rồi. Nhớ lát nữa phải xóa lịch sử trò chuyện đi, như em nói, đây là bí mật giữa chúng ta, đừng để cho bất kỳ ai phát hiện.”
Từ Du: “...”
Thật tình, cứ cảm thấy sau lưng rét lạnh, rốt cuộc Mân Nghi Giai muốn làm gì?
Sáu giờ chiều, Từ Du và Viên Chỉ Hề xuất phát, bởi vì đã chuẩn bị kỹ tâm lý, biểu hiện của Từ Du vẫn rất bình tĩnh.
“Phím tắt đi động đã cài đặt xong chưa? Hay là chị cứ để di động ở trạng thái trò chuyện đi.” Viên Chỉ Hề còn đang dặn dò.
“Như vậy có thể bị Kỳ Tễ phát hiện, hơn nữa lỡ như Mân Nghi Giai bảo chị tắt điện thoại thì sao?” Lúc này, Từ Du cũng không gọi nữ thần nữa, cô cảm thấy Mân Nghi Giai không cứng với hai chữ này.
Viên Chỉ Hề gật gật đầu, nói: “Có lý. Có điều không sao, dù sao em sẽ lặng lẽ lẻn vào biệt thự, âm thầm bảo vệ chị. Chị nhớ kỹ sau khi vào trong không được ăn bừa, uống linh tinh, ngửi thấy mùi kỳ lạ phải mau chóng che miệng mũi.”
Từ Du dở khóc dở cười, nói: “Em không biết có những thứ không màu, không vị sao? Chị cũng đâu thể mang mặt nạ phòng độc chứ? Nhưng chị cảm thấy, nếu Kỳ Tễ thật sự đã tới, căn bản không cần thiết làm mấy thứ linh tinh này để đối phó chị.”
“Tóm lại, cẩn thận trên hết.” Viên Chỉ Hề nói.
Viên Chỉ Hề xuống xe ở chỗ cách khu biệt thự một dặm, Từ Du biết không cần lo lắng tốc độ của cậu, so ra nói không chừng còn nhanh hơn xe của cô.
“Lát nữa gặp.” Viên Chỉ Hề ra hiệu không cần lo lắng với cô.
“Lát nữa gặp, em cũng phải chú ý an toàn.” Từ Du hít sâu một hơi, tiếp tục lái xe đi tới.
Không biết vì sao có một cảm giác hào hùng “Gió thổi sông Dịch lạnh lùng thay”. Không đúng, không đúng, cô sẽ không thể nào một đi không trở lại.
Từ Du đợi ở ngoài cổng lớn khu biệt thự cho đến bảy giờ năm mươi lăm mới lái xe vào. Đến dưới lầu nhà Mân Nghi Giai, lại nhìn đồng hồ một chút, chưa đến tám giờ. Chờ đúng tám giờ, cô mới mở cửa xuống xe.
Kỳ lạ chính là, cổng lớn biệt thự lại vừa đẩy liền mở, chẳng lẽ là Mân Nghi Giai cố ý để cửa cho cô?
Tuy là đèn ở cổng biệt thự rất sáng, nhưng cô vẫn sợ hãi đến độ toàn thân run cầm cập, giống như bên trong có thú dữ ăn thịt người gì đó.
“Chị Mân? Em đến rồi.”
Trong biệt thự vậy mà lại không bật đèn, chỉ có ngọn đèn mù mờ trong bể cá xa xa, Từ Du lập tức sinh ra dự cảm xấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT