a cô gái được lựa chọn quỳ xuống dâng trà cho Từ Phúc, cầm lấy tiền lì xì Từ Phúc đưa cho liền chính thức trở thành con nuôi của Từ Phúc. Từ Phúc đổi tên cho ba người, là Từ Kim Lan, Từ Ngọc Lan và Từ Mỹ Lan, hơn nữa bảo bọn họ vào ở trong Từ phủ.
Nhưng điều khiến cho người khác hâm mộ nhất chính là Từ Phúc đã đưa thuốc trường sinh bất tử cho ba người ngay tại chỗ, ba người cũng dùng ngay với nước ấm.
“Ha ha ha ha… Từ nay về sau Từ Phúc ta cũng có con gái rồi.” Từ Phúc vỗ vỗ vai ba người, cười ha ha.
“Chúc mừng sư phụ.” Kỳ Tễ và Kỳ Trạch song song tiến lên dâng lời chúc mừng, nhưng cẩn thận nhìn lại cũng biết hai người không thật sự vui vẻ.
Dân chúng cũng đều tỏ vẻ chúc mừng, nhưng cũng rất nhiều người lại lộ vẻ hâm mộ ba cô gái, thậm chí có người ác độc hy vọng ba người có kết cục giống như Sử Tiền Trì.
Mà đây chỉ mới là khởi đầu, tiếp đó Từ Phúc lại chọn hôn phu cho ba người, ít ngày nữa sẽ kết hôn. Có điều khác với lẽ thường chính là, ba người đàn ông kia đều vào ở rể, Từ Phúc còn lập ra quy củ, về sau các thế hệ nhà họ Từ, phụ nữ sẽ không gả đi, mà đàn ông phải về ở rể.
Tuy rằng mọi người không rõ nguyên nhân ông ta làm như vậy, nhưng không ai phản đối, dù sao Từ Phúc cũng là thủ lĩnh nơi này.
Ông ta làm một loạt những hành động này phải chăng là vì thiếu thốn tình thân, sốt ruột muốn ẵm cháu.
“Rốt cuộc là sư phụ có ý gì? Nhận ba người con nuôi, cho thuốc trường sinh bất tử không nói, còn chọn hôn phu cho bọn họ. Ca, chúng ta mới là đồ đệ của ông ta, đi theo ông ta cũng đã hơn mười năm, ông ta chưa từng quan tâm với chúng ta như vậy?” Oán giận của Kỳ Trạch cuối cùng tích tụ đến đỉnh điểm, cuối cùng cũng bùng nổ.
Từ khi Từ Phúc nhận con nuôi, hai anh em bọn họ liền trở thành trò cười trong mắt người ngoài, giống như trong mắt Từ Phúc, địa vị của hai anh em bọn họ còn không bằng ba người con gái nuôi kia vậy.
Trên thực tế, ba cô gái kia vào ở Từ phủ không lâu thì mời người giúp việc, hiện giờ trong ba gia đình đều có một bà mụ, hai cô gái hầu hạ.
Ba người nghiễm nhiên trở thành tiểu thư ngàn vàng.
Kỳ Tễ nói: “Đệ không cảm thấy một loạt hành động này của ông ta rất khác thường sao? Đệ cảm thấy thật sự là ông ta muốn ẵm cháu sao? Ta lại không cho rằng như vậy.”
Kỳ Trạch ngẩn ra, thoáng bình tĩnh lại một chút, hỏi: “Vậy ý của ca là?”
Kỳ Tễ cười lạnh một tiếng, nói: “Lấy hiểu biết của ta đối với ông ta, ông ta chỉ cảm thấy hứng thú với một thứ: thuốc trường sinh bất tử.”
Kỳ Trạch: “Nhưng mà ông ta đã cải thiện thuốc trường sinh bất tử, cho nên muốn có mấy đứa cháu duy trì nòi giống, cũng hợp lý mà?”
Kỳ Tễ: “Chính là vì đã cải thiện cho nên mới làm như vậy, ba cô gái kia chỉ sợ giống như Sử Tiền Trì, đều trở thành người thử thuốc mà thôi. Ông ta chưa bao giờ lấy mạng sống của chính mình ra mạo hiểm, cho nên mới nghĩ ra cách như vậy để người ta thử thuốc.”
Kỳ Trạch hít một ngụm khí lạnh, nói: “Vậy ba cô gái kia có thể cũng sẽ già đi nhanh chóng rồi chết?”
“Đúng vậy, nói không chừng còn có thể xuất hiện tình huống khác.” Kỳ Tễ ít nhiều có chút ghê sợ, tuy rằng đã sớm biết Từ Phúc không coi mạng sống người khác ra gì, nhưng mà mỗi lần lại giết hại một người vô tội, cậu vẫn rất đau lòng.
Kỳ Trạch rối rắm một lúc lâu, nói: “Vậy, vậy cũng không cần cho các cô ấy kết hôn, sinh con, còn lập ra quy tắc như vậy, thật sự là rất kỳ quái.”
“Thực sự rất kỳ quái, mục đích ông ta làm như vậy ta cũng chưa nghĩ ra.” Kỳ Tễ sờ sờ cằm, cậu cảm thấy sư phụ thật sự càng ngày càng xa lạ, mà cậu và Kỳ Trạch đã bị sư phụ ném đi quá xa rồi.
Một năm nhanh chóng qua đi, ba cô gái lại lần lượt sinh con, điều khiến người ta kinh ngạc chính là, tất cả con sinh ra đều là con gái. Không ít người tới chúc mừng, con gái đối với gia đình bình thường mà nói chính là lỗ vốn, nhưng đối với nhà họ Từ thì chính là người kế thừa.
“Tốt, tốt, ha ha ha ha… Từ Phúc ta cuối cùng có cháu gái rồi, nhà họ Từ ta có đời sau rồi! Kỳ Tễ, Kỳ Trạch, mau lấy khóa trường mệnh của vi sư tới đeo cho bọn nhỏ.” Từ Phúc nhìn thấy ba đứa trẻ mới sinh, trong mắt nở rộ một tia ánh sáng kỳ dị, lại mang theo chút điên cuồng.
Kỳ Tễ và Kỳ Trạch mang ba cái khóa trường mệnh tới lần lượt tặng cho ba đứa trẻ, nhìn những sinh mệnh mới này, hai anh em có bất mãn hơn nữa thì cũng bị xóa tan rồi. Cho dù Từ Phúc có thâm độc hơn nữa, ít nhất cũng đã tạo ra cho mấy ngàn người này một chỗ thế ngoại đào nguyên, nếu còn ở Đại Tần, làm sao có thể có cuộc sống an cư lạc nghiệp như vậy?
Không hẹn, hai người lại nhớ tới cha mẹ, không biết bọn họ hiện giờ thế nào rồi. Năm đó Từ Phúc nói sẽ đưa bọn họ trở về, nhưng mà đã nhiều năm như vậy qua đi, ông ta cũng không còn nhắc lại, hai anh em đều đã không ôm hy vọng nữa.
Ba cô con gái nuôi sau khi sinh con lại già đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cứ cách mỗi nửa tháng là Từ Phúc sẽ kiểm tra một lần máu các cô và ba đứa trẻ, kết quả phát hiện máu độc trong máu các cô càng ngày càng đậm, còn ba đứa trẻ thì không có thay đổi.
Không đến một năm, ba cô gái liền lần lượt qua đời, khiến cho người ta tiếc nuối không thôi.
Đến lúc này mọi người mới hiểu được, thuốc trường sinh bất tử của Từ Phúc vẫn chưa hoàn toàn thành công, ba cô gái cũng giống như Sử Tiền Trì, trở thành người thử thuốc.
Anh em Kỳ Tễ tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng nhìn thấy ba người lần lượt qua đời, vẫn không tránh khỏi đau lòng. Có lẽ bọn họ nên cảm thấy may mắn vì người sư phụ lựa chọn không phải hai người bọn họ.
“Sư phụ chẳng hề đau lòng trước sự ra đi của ba người con nuôi, ánh mắt đều nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ. Ca, không phải là ông ta đã sớm biết các cô ấy sống không được lâu chứ?” Ngay cả Kỳ Trạch cũng nhìn ra chỗ khác thường của Từ Phúc. Một năm qua, ngoại trừ kiểm tra máu cho mấy người thì Từ Phúc trốn ở trong phòng lật xem sách cổ, cũng không biết rốt cuộc muốn tìm đọc cái gì.
Có lẽ là tiếp tục cải thiện thuốc trường sinh bất tử.
Nhưng mà thuốc trường sinh bất tử chỉ còn lại có hai viên, nhiều nhất chỉ thử nghiệm được một một lần nữa thôi, còn lại một viên chắc chắn là để bản thân ông ta dùng. Nhưng lần tiếp theo, ông ta thật sự có thể thành công sao?
“Ông ta là người chế thuốc, hẳn là biết rõ nhất về hiệu quả của đan dược. Ông ta làm tất cả những việc này hình như chính là vì có được ba đứa trẻ, chỉ là hiện giờ ta vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc trên người ba đứa trẻ này có cái gì khiến ông ta coi trọng như vậy.” Kỳ Tễ từng suy đoán trong máu của ba đứa trẻ này cũng có máu độc, nếu không vì sao cứ mỗi nửa tháng là Từ Phúc đều kiểm tra một lần?
Nhưng có khả năng máu độc không mạnh như vậy nữa, cho nên Từ Phúc cảm thấy, có thể đổi máu của ba đứa trẻ này vào người ông ta?
Kỳ Tễ biết người như Từ Phúc chắc chắn có thể làm ra việc như này, người đàn ông này đã sớm phát điên rồi.
Sau khi ba người con gái nuôi của Từ Phúc qua đời, ba đứa trẻ mới một tuổi liền thay thế địa vị của mẹ chúng, trở thành tiểu thư ngàn vàng của nhà họ Từ. Do cha của bọn trẻ và bà mụ, nha hoàn cùng nuôi dưỡng nên người. Kỳ Tễ và Kỳ Trạch gần như mỗi ngày đều đến thăm các cô bé, ba đứa trẻ cũng rất đáng yêu và khỏe mạnh, Kỳ Tễ hy vọng bi kịch của mẹ chúng không bao giờ lặp lại với chúng nữa.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, ba đứa trẻ cũng dần dần lớn lên, thoáng một cái đã ba tuổi rồi. Từ Phúc đã đổi việc cứ nửa tháng kiểm tra máu của những đứa trẻ một lần lúc ban đầu, thành một tháng một lần, gần đây lại kéo dài ra ba tháng một lần, xem ra máu của ba đứa trẻ khiến ông ta rất yên tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT