Sáng sớm hôm sau, Tần tiểu Nhị tỉnh lại, nhìn Lâm Thanh Vũ trong ngực mơ mơ màng màng, nhíu mày, trên trán một chút mồ hôi hột, một tay ôm chặt bụng, trong lòng cả kinh, “Thanh Vũ?”

“Đau ···” Lâm Thanh Vũ mơ mơ màng màng hô đau.

“Tiểu Tỉnh, tiểu Tỉnh ····” Tần tiểu Nhị cuống quít hô tiểu Tỉnh, thế nhưng tiểu Tỉnh thật vất vả tri kỷ đi một lần, còn lén lút vẫy lui bốn phía người hầu, Tần tiểu Nhị chỉ phải hoảng hoảng trương trương mặc áo lót chạy đến bên ngoài viện, tìm người đi tìm Thanh Y qua đây ···

Tần tiểu Nhị, quỳ trên mặt đất, nắm tay của Lâm Thanh Vũ, đau lòng xoa mồ hôi cho y, âm thầm trách mình. Thanh Y ở một bên ung dung thi châm.

“Công tử, công tử ··· ta chỉ biết đem công tử giao cho ngươi không chuyện tốt ···” tiểu Tỉnh hỏi vội vã tới rồi, nhìn Lâm Thanh Vũ trên giường vẻ mặt đau lòng hối hận.

“Tiểu Tỉnh, đi xuống sắc thuốc đi, một hồi sư huynh tỉnh liền uống.” Thanh Y lấy ra thuốc từ lâu chuẩn bị tốt cho tiểu Tỉnh. Tiểu Tỉnh mặc dù không tình nguyện, vẫn là lấy Lâm Thanh Vũ làm trọng, lập tức đi xuống sắc thuốc.

Lâm Thanh Vũ hơi chuyển tỉnh, nhìn gương mặt lo lắng của Tần tiểu Nhị, “Mặc…”

“Đừng nhúc nhích!!!” Tần tiểu Nhị và Thanh Y đồng thời lên tiếng. Thanh Y thu châm, Tần tiểu Nhị đem chăn đắp kín cho Lâm Thanh Vũ. “Y thế nào?” Tần tiểu Nhị lo lắng hỏi.

“Khụ ··· tuy rằng ta sớm có chuẩn bị, cũng không ngờ tới các ngươi như thế ··· không biết tiết chế, cái này mấy ngày là tốt ở trên giường đợi đi, đúng hạn uống thuốc giữ thai, trong tháng này không được lại hành phòng, bằng không trước khi hài tử sinh ra ngươi cũng đừng nghĩ chạm sư huynh.” Thanh Y giả vờ hung ác độc địa, bên tai từ lâu đỏ thấu, trong lòng mặc niệm ta là thầy thuốc, ta là thầy thuốc, thế nhưng người ta rõ ràng còn là một tiểu cô nương chưa xuất giá.

Hai người bị một cái tiểu cô nương giáo dục việc này cũng là hết sức xấu hổ, Tần tiểu Nhị cúi đầu giống như là một hài tử làm sai chuyện…

“Công tử, công tử, uống thuốc đi ···” tiểu Tỉnh bưng thuốc đi hướng Lâm Thanh Vũ, Tần tiểu Nhị muốn nhận lấy đi đút Lâm Thanh Vũ uống thuốc, lại bị tiểu Tỉnh chen đến rồi một bên. Lâm Thanh Vũ nhìn Tần tiểu Nhị trong góc phòng, thập phần không đành lòng, “Mặc, ngươi đi cho cha nương kính trà đi, thuận tiện nói cho họ một câu, khiến Nhị lão yên tâm.”

Tần tiểu Nhị hơi do dự, còn là thấy chết không sờn đi qua.

“Cha, uống trà” “Nương, uống trà “

Lâm lão gia và Lâm phu nhân uống qua trà mới phóng tới một bên, “Mặc nhi a, không cần câu thúc, sau đó toàn bộ như đây là tướng quân phủ, con cũng không cần sáng sớm đến hỏi thăm, các con cứ sống cuộc sống riêng của hai người là được, cha không cầu gì khác.”

“Vâng, cha.” Tần Mặc cúi đầu đáp lời.

Lâm phu nhân ở một bên do do dự dự vẫn là không có nhịn xuống, “Mặc nhi, việc này vốn không nên trưởng bối nhúng tay, thế nhưng thanh niên phải hiểu được một vừa hai phải, huống hồ thân thể của Thanh Vũ rốt cuộc khác người thường, vẫn là cần gia tăng chú ý.”

“Phu nhân, nói cái gì đó, bọn nhỏ tự có chừng mực.” Lâm lão gia hơi quát lớn, khiến Tần tiểu Nhị lui ra.

Tần tiểu Nhị một đường đi nhanh về phòng, nhào vào trong lòng của Lâm Thanh Vũ, “Ai nha, mắc cở chết người ···” Hài tử trong bụng giật giật, “Tiểu tử thối, ngay cả con cũng cười ta, không sống nổi mất…” Tần tiểu Nhị ghé vào trong lòng Lâm Thanh Vũ làm nũng.

“Tần Tứ công tử còn có thể xấu hổ nha ···” tiểu Tỉnh thập phần vô tình trêu chọc, Thanh Y ở một bên nín cười.

Tần tiểu Nhị chợt nghiêm túc hướng về phía bụng của Lâm Thanh Vũ nói, “Tiểu tử thối, ta bảo đảm với con, ta sẽ tẫn cố gắng lớn nhất chăm sóc tốt con với Thanh Vũ phụ thân của con, con cũng phải thật tốt nỗ lực, bình an, không nên quá làm khó dễ phụ thân Thanh Vũ của con.” Lâm Thanh Vũ nhìn Tần tiểu Nhị đối với bụng mình bộ dáng nghiêm túc, vẻ mặt nhu hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play