Tôi trốn mẹ đến trường, không mang theo bất kì thứ gì, bởi vì tôi chỉ muốn gặp cậu ấy.

Trong trường, các bạn học đang trong tiết tự học buổi tối, lăn lộn trong bài vở. Tôi giống như một đứa ăn trộm, quanh quẩn mãi cạnh lớp Tích Diệp cũng chưa dám đi vào. Vì họ vẫn đang làm bài thi. Vì vậy tôi ngồi trước cửa lớp bọn họ, bắt đầu chờ đợi.

Tôi nhận ra trời đã vào cuối thu.

Tôi chỉ mặc có một chiếc áo phông đã chạy tới, thật là ngu ngốc! Giờ này tôi lạnh đến run rẩy, một tiếng sau, bọn họ cuối cùng đã làm bài xong, mà tôi đã sắp đông cứng như tảng đá.

Lúc tôi tính toán làm thế nào để tính sổ với tên kia, các bạn học đeo cặp sách hồ hởi rời khỏi phòng học, rất nhiều rất nhiều người đều nhìn thấy tôi đang ngồi trước cửa lớp bọn họ, ai cũng mang vẻ mặt nghi hoặc.

“Đang đợi ai vậy?” Có nữ sinh hỏi.

“Tích Diệp.”

“Lớp chúng tôi không có người này đâu……”

Tôi nhíu mày: “Không thể nào! Nhất định cậu ấy ở lớp này!”

“Cậu hỏi mấy lớp bên cạnh một chút đi? Lớp chúng tôi thật sự không có.”

Chẳng lẽ là tôi nhớ lầm?

Tôi chật vật đứng lên, sau đó đi đến hỏi mấy lớp khác.

Không có lớp nào có học sinh tên Tích Diệp. Mà có rất nhiều lần, vài người nhìn tôi bằng ánh mắt quỷ quái, còn có mấy tên con trai trào phúng tôi cực kì ác ý: “Ha ha, hay là do cậu cô đơn quá, tự mình ảo tưởng có một đứa người yêu thỏa mãn bản thân ấy?” “Bệnh tâm thần không phải là lỗi do cậu, cơ mà sai ở chỗ cậu lại còn chạy ra ngoài dọa người!” “Tôi ngày nào cũng thấy cậu thơ thơ thẩn thẩn cực kì ngứa mắt… Cậu tốt hơn là về nhà chữa bệnh đi!”

Lời nói của bọn họ làm tôi lạnh cả người, tiếp sau đó thân thể tôi không kìm nổi mà run rẩy cả lên:

“Các cậu nói bậy bạ gì đó?! Các cậu mới là có bệnh! Tôi không bị bệnh…..Tích Diệp……Cậu ấy thật sự là học sinh khóa này, cậu ấy là bạn tôi mà!”

“Chó má, không có thì chính là không có! Nói cho mày biết gần đây tao đang bực bội lắm, đang muốn tìm một đứa luyện nắm đấm đây…. sao nào, muốn giúp tao một tay à?”

Bọn chúng từng bước một tiến lại gần tôi, vây tôi vào góc tường.

Làm sao đây?

Bọn họ người đông thế mạnh, tôi lại chả biết đánh đấm gì…..

Để tôi một chọi một còn không nổi, huống gì có đến tận bốn tên!

Mặt tôi nghẹn đến đỏ bừng, tim đập càng ngày càng nhanh.

Tôi nghe thấy xung quanh rất nhiều thanh âm khuyên can của đám bạn học…. Cũng nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của mấy tên bắt nạt này….Nghe thấy những lời vũ nhục ghê tởm của bọn chúng…..Tôi nghĩ, trận này chắc là trốn không thoát rồi?

Thằng cầm đầu vung một nắm đấm tới, chưa tới một giây, đau đớn dữ dội từ trên mặt truyền đến. Tôi không ngừng giãy giụa, nỗ lực phản kháng, nhưng quả nhiên trời sinh tôi không có tí thiên phú đánh nhau nào. Sau mấy lần kêu gào đau đớn, tôi đã không còn nhận thức được nữa. Tôi nghĩ chắc là mình ngất xỉu rồi. Chỉ hy vọng, không bị bọn chúng đánh đến tàn tật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play