Lần thứ hai nhìn thấy Tích Diệp là khi tôi vừa cùng mẹ cãi nhau.

Mẹ quăng nát CD của tôi, lôi hết quần áo trong tủ của tôi ném ra ngoài, bảo tôi lập tức cút ra khỏi nhà. Vì thế, tôi thật sự cút. Chuyện như vậy cũng chẳng phải lần đầu xảy ra, tôi cũng không lo lắng, bởi vì tôi đã chuẩn bị sẵn một ít tiền, cũng đã nghĩ ra nơi qua đêm nếu không có nhà để về rồi.

Tôi ăn tạm một ít sủi cảo và sa lát, sau lại ung dung chậm rãi đeo cặp sách lên, dạo bước trong khuôn viên đại học y Hoa Tây.* Trời vừa đổ mưa, nền đất ẩm ướt phủ đầy lá cây ngô đồng, đạp lên trên sẽ phát ra âm thanh sàn sạt. Tôi một mình lơ đãng đi qua rất nhiều, rất nhiều những nơi chưa từng đến, cuối cùng nhớ đến hình như mình còn cần hoàn thành một đề thi toán, vậy nên tôi đi vào hàng ghế trên cùng trong sân thể dục, lau ghế cho khô ráo mới ngồi lên, khom lưng bắt đầu làm bài.

*Viện y Hoa Tây thuộc Đại học Tứ Xuyên, Trung Quốc.

Khi màn đêm dần dần buông xuống, tôi cũng nhìn không rõ bài tập nữa, lại có gió lạnh luôn thổi tới làm đề thi bay phần phật, khiến tôi cực kì bực bội, vì vậy tôi dứt khoát nhét lại bài thi vào cặp. Không làm nữa.

Luồn ngón tay vào tóc, tôi nhíu mày…. Không biết tại sao, tôi lại đột nhiên rất muốn khóc lớn một trận. Nhưng rõ ràng một điều là, tôi từng nghĩ chuyện trong nhà đã không còn gì đáng để tôi khóc được nữa.

Thế nhưng, tôi thật sự đã khóc.

Dù sao thì tôi đã ngồi lên hàng trên cùng trong sân thể dục rồi, lại còn là một góc khuất khó trông thấy….. Dù sao thì trời đã tối đen như vậy, mọi người sẽ không thể nhìn thấy tôi, dù sao…… trong điện thoại của tôi cũng không có lấy một người bạn để tìm đến, người thân duy nhất của tôi bây giờ cũng đang hận chết tôi rồi……

Tôi khóc.

Lần trước khóc trong tay người khác thật xấu hổ……Tôi phát hiện mình có rất nhiều nước mắt, mà lần này, nước mắt của tôi lại càng nhiều hơn, quả thực như nước sông vỡ đê, muốn ngăn cũng ngăn không nổi mà trào hết ra……

Trong cơn hoảng hốt, tôi nghe thấy được một tiếng hát.

Là giọng hát của một nam sinh, thanh âm vừa trong trẻo lại có chút từ tính, nhẹ nhàng, êm dịu, giống như những bông bồ công anh sau cơn bão đang dịu dàng bay lượn nhảy múa dưới ánh cầu vồng. 

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, xoa nhẹ đôi mắt một hồi mới nhìn thấy người đang đứng cạnh mình.

Cậu ấy giống tôi, vẫn đang mặc đồng phục học sinh như trước, ngồi chống cằm nhìn về chốn xa xăm, phía những nóc nhà và tán cây như được vẽ ra từ một bức tranh thủy mặc, những giai điệu tuyệt đẹp truyền ra khỏi miệng cậu bay đến những nơi rất xa.

Không biết bài cậu ấy đang hát tên là gì, chỉ là cảm thấy, thật quen thuộc.

Vì vậy, tôi cũng cùng cậu hát lên, dần dần, những mảng tối đã lắng đọng rất sâu trong lòng bắt đầu chậm rãi tiêu tán, đặc biệt nhất là khi chúng tôi hát xong, cậu quay đầu nhìn tôi mỉm cười. Tôi phát hiện đôi mắt người ấy cũng rất đẹp, khóe mắt hơi cong lên, lông mi dài thanh mảnh, đôi mắt màu trà rất sâu, khoảnh khắc khi cậu chăm chú nhìn tôi, đôi mắt ấy lại càng trở nên sậm màu hơn.

“Sao cậu lại ở đây?” Tôi hỏi.

Tích Diệp vươn tay, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay cọ lên gương mặt tôi, động tác thân mật như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, nhưng tôi lại không né tránh, chỉ hơi có chút cứng đờ.

Cậu ấy cười: “Cậu quả nhiên là Quỷ Khóc Nhè mà, làm thế nào mà lần nào gặp cũng thấy cậu đang khóc vậy?”

“Đã nhiều năm như vậy tôi mới khóc có hai lần thôi được chưa! ……Là cậu lần nào cũng xui xẻo …..” Tôi ngẩng đầu, những ấm ức trong lòng lại một lần nữa trỗi dậy.

“Được rồi, được rồi…. cơ mà, cậu định ngồi ngốc ở chỗ này bao lâu nữa, không về nhà sao?”

Tâm trạng tôi tụt xuống rồi lại dâng lên: “Tôi và mẹ cãi nhau. Rất ầm ĩ. Bà ấy sẽ không muốn tôi trở về nữa đâu.”

“Cậu muốn về nhà không?”

“…….Tôi không biết.”

“Tôi nghĩ rằng, có lẽ bây giờ mẹ cậu cũng rất hối hận đấy? Nào có người mẹ nào không yêu con, khi nổi nóng thì cái gì cũng nói ra được, nói xong rồi cũng chỉ biết hối hận mà thôi. Hồi tôi cãi nhau cùng ba mẹ tôi, tôi còn rời nhà trốn đi nữa, cơ mà chưa tới hai ngày vẫn là phải trở về. Cậu biết không? Tôi còn cho rằng họ nhất định sẽ rất tức giận mà đánh tôi một trận, kết quả lại là mẹ tôi ôm tôi khóc ầm hết lên, còn liên tục nói xin lỗi nữa chứ.”

“Nhưng mà… mẹ tôi nói tôi là … súc sinh, nuôi tôi quá vô dụng, lại còn nói chỉ hận tôi không thể lập tức….. Bà rất hận tôi, vì tôi liên lụy bà, khiến bà không thể ra ngoài tung hoành với đời, cũng không cách nào tìm được một người đàn ông tốt…..” Tôi có chút nói không nổi nữa.

Tôi siết chặt bàn tay được bao phủ bởi bàn tay ấm áp của Tích Diệp, thanh âm cậu vang lên trầm thấp: “Tôi hiểu…. đương nhiên cũng biết là cậu đã hiểu, mẹ cậu tuổi đã lớn, thân thể không tốt, lời bà nói đôi khi cũng không phải lời thật lòng, nhất định bà vẫn còn rất yêu cậu, bây giờ chắc chắn cũng đang rất hối hận…..”

Ngày hôm đó, cuối cùng tôi cũng về nhà.

Mở cửa ra, tôi trở lại phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, bắt đầu thu dọn những mảnh vỡ trong phòng. Tôi cũng không nói chuyện với mẹ, nhưng lại không còn thấy buồn nữa,  tâm trạng tôi vậy mà vô cùng vui vẻ. Đặc biệt là khi tôi nhớ đến tiếng hát trong trẻo kia, còn cả trên lưng tôi….. khi những ngón tay ấm áp kia chạm vào. Tôi đột nhiên nhận ra, ngoại trừ tên cậu ấy ra, cái gì tôi cũng không biết………

Ngày mai có thể gặp lại cậu ấy không?

Nếu gặp được cậu ấy, tôi nhất định phải nói với cậu ấy một câu cảm ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play