Sau khi làm xong chuẩn bị cho chuỗi hạt, Lâm Mạc đem trả lại cho Dương lão gia, thế nhưng vị Dương lão gia kia đã bị dọa đến không dám nhận, Lâm Mạc đành phải nói cho hắn biết, nhất định phải có chuỗi hạt này thì mới có thể dẫn dụ sát oa đến để giải quyết triệt để.

Y đưa cho Dương lão gia một lá bùa, rồi dặn hắn, mặc kệ có phát sinh chuyện gì thì cũng không được rời khỏi phòng một bước, sau đó mới rời đi, quay về phòng bên cạnh.

Sau khi Lâm Mạc đi rồi, căn phòng lưu lại cũng chỉ còn một mình Dương lão gia, mà chuỗi hạt thì được đặt ở trên bàn.

Trước đây nhìn thấy ngọc châu đẹp mắt bao nhiêu thì bây giờ nhìn lại chướng mắt bấy nhiêu.

Dương lão gia mặt ủ mày chau, đi đến đi lui trong phòng, cũng không dám ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn, trong tay không ngừng xoay xoay hai quả hạch đào, mới làm cho hắn cảm thấy an toàn đôi chút.

Đúng lúc này, Dương lão gia bỗng dừng chân, nhìn về phía cửa, hắn hình như nghe thấy có tiếng bước chân đang đi đến.....

Vào lúc Dương lão gia đang nhìn chăm chú vào cửa, hắn không hề phát hiện ra, chuỗi hạt trên bàn, dần nổi lên một vòng ánh sáng màu đỏ.

Dương lão gia vẫn nhìn về phía cửa nghe tiếng chân từng bước một đi đến, bước chân kia thong thả chậm rãi dừng trước cửa phòng, sau đó, hắn liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Rầm, rầm, rầm....."

Tiếng đập cửa vô cùng có quy luật, không lý do khiến cho Dương lão gia càng thêm kinh sợ.

Hắn nắm chặt lấy quả hạch đào trong tay, thân hình bất động, chân cũng không dám nhúc nhích, vị thiếu gia kia đã nói với hắn rằng, nếu y đến tìm hắn, nhất định sẽ ở ngoài cửa gọi hắn một tiếng, hiện tại chỉ có tiếng đập cửa, cũng chẳng có thanh âm kêu tên hắn, cho nên, việc này khiến cho tâm lý của Dương lão gia càng căng thẳng, khẩn trương.

Dương lão gia vẫn như cũ đứng bất động, người bên ngoài tựa hồ vô cùng chấp nhất, nếu như Dương lão gia không chịu mở cửa thì hắn sẽ mãi đập cửa.

Tiếng đập cửa rầm rầm, không khỏi khiến Dương lão gia tâm phiền ý loạn, lát sau, hắn lộ ra biểu tình khẩn trương kèm theo giọng nói thiếu kiên nhẫn: "Đừng gõ nữa!"

Lời vừa nói ra, tiếng gõ cửa lập tức dừng lại, lúc này Dương lão gia có chút hối hận vì đã nói như vậy, vẻ mặt càng lộ vẻ sợ hãi.

Bấy giờ, bên ngoài cánh cửa truyền đến một thanh âm nghi hoặc: "Vì sao lại không mở cửa?"

Dương lão gia thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm nghĩ, thì ra là người đi sai phòng, gõ nhầm cửa.

Nghe thấy tiếng người nói chuyện, Dương lão gia cũng không còn quá khẩn trương như trước, nhưng vẫn là có chút tò mò đối với người ở ngoài cửa, cho nên sau khi nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Dương lão gia liền cất bước đi đến cạnh cửa.

Hắn nghiêng người, ghé lỗ tai lên cửa, muốn lắng nghe âm thanh bên ngoài, nhưng mà tiếng bước chân đã đi xa, hiện tại chẳng thể nghe ra được thanh âm nào khác.

Cuối cùng, lòng tò mó lấn át nỗi sợ, cũng có lẽ là thanh âm vừa rồi làm giảm đi sự sợ hãi trong lòng, cho nên hiện tại tay hắn đang nắm then cửa, nghĩ muốn mở cửa ra nhìn xem.

"Chỉ cần không ra khỏi cửa hẳn là không sao đâu?" Vừa tự nhủ hắn vừa mở cửa.

Lúc này, trời đã gần khuya, ngoài cửa phòng cũng chỉ còn đèn dầu chiếu sáng, tuy ánh sáng không tính là quá rõ, có chút tối tăm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy toàn cảnh.

Sau khi mở cửa, Dương lão gia nhẹ nhỏm thở phào, bởi vì ngoài cửa quả thật là không có cái gì cả, trước tiên hắn hướng về phía bên trái nhìn nhìn, hành lang bên trái im ắng, không có thứ gì, thoáng nhìn qua lại quay sang bên phải.

Vừa chuyển, hắn lập tức bị dọa đến cả người đổ mồ hôi lạnh, bởi vì ở phía xa ngoài hành lang bên phải vậy mà có một cái bóng màu trắng, bóng người tựa hồ là đối diện với phương hướng của Dương lão gia, nhưng do ánh đèn mờ ảo, cho nên chẳng thể thấy rõ mặt, chỉ là mơ hồ trông thấy có một người đứng tại nơi đó.

Bóng người kia dường như cũng chú ý đến tầm mắt của Dương lão gia, nó nâng lên cánh ray rũ bên người, đối với hắn vẫy tay, muốn Dương lão gia đi qua, thanh âm cũng mơ hồ truyền đến.

"Qua đây được không? Qua đây......"

Dương lão gia nhìn bóng trắng hướng hắn vẫy vẫy, biểu tình trở nên hoảng hốt, một chân vẫn còn ở trong cửa, một chân thì ở bên ngoài, nâng lên, vừa nâng xuống một bàn chân, lá bùa trong ngực bỗng nhiên nóng lên, khiến Dương lão gia giật mình, nháy mắt thu chân trở về......

"Qua đây đi a......"

Bóng người màu trắng vẫn còn hướng Dương lão gia vẫy tay, nhưng thanh âm lại bắt đầu trở nên vội vàng.

"Sao lại có thể tà môn như vậy." Dương lão gia nuốt một ngụm nước bọt, tay cầm then cửa, muốn đóng lại.

Động tác của Dương lão gia hình như kích thích cái bóng trắng, nó buông tay, rũ đầu.

Dương lão gia đang cảm thấy buồn bực đối với động tác này của nó thì đột nhiên nghe thấy thanh âm của bóng người âm u đến cùng cực kia truyền đến: "Ngươi vì sao không cho vào! Vì cái gì không đến đây."

Trong nháy mắt, chân của bóng trắng hình như dài ra, chớp mắt, đi đến nơi có ánh sáng, khuôn mặt cũng vì vậy liền hiện ra.....

"A!" Dương lão gia hít một ngụm khí lạnh, chỉ vì khuôn mặt của người kia, không, đây không phải là người, tóc dài che cả khuôn mặt, khô vàng, trông rất khủng bố, đôi mắt màu máu giấu ở bên trong, âm hiểm nhìn Dương lão gia, móng tay thon dài, không khó nhìn ra, nếu như bị chọc vào trên người, sẽ tạo ra miệng vết thương như nào.

Nó nghiêng đầu nở nụ cười ác ý nhìn Dương lão gia, thân hình vừa chuyển, Dương lão gia liền sợ hãi đến mức lùi vào trong cửa, khóa cánh cửa lại.

Dương lão gia thở phì phò, nhanh chóng lùi về sau vài bước, biểu tình tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt dán chặt về phía cửa.

Trong phút chốc, tiếng đập cửa vang lên, cùng với tiếng nói chói tai: "Mở cửa, mau mở cửa, cho ta vào, mở cửa!"

Rõ ràng là âm thanh cùng tiếng đập cửa vô cùng lớn, nhưng mà những người ở tại phòng khác lại giống như không nghe thấy gì, có động tĩnh cũng chỉ có mỗi một phòng này của Dương lão gia.

Nghĩ đến đây Dương lão gia càng thêm sợ hãi, run run cầm lấy lá bùa Lâm Mạc đưa cho, tâm thoáng bình tĩnh trở lại, lúc sau lại nhanh chóng đi đến cạnh bàn, cầm lấy chuỗi hạt muốn ném nó xuống đất.

Đồ vật bên ngoài tựa hồ là cảm nhận được điều gì đó, nó kêu lên một tiếng bén nhọn, sau đó dưới ánh mắt tràn ngập khiếp sợ của Dương lão gia, đem móng vuốt sắc nhọn từ ngoài cửa đâm vào.

Rồi toàn bộ thân thể nó giống như tờ giấy trắng, từ khe cửa len lỏi vào.

Nó đứng yên cười lạnh, run giãn thân thể ra, đột nhiên ánh mắt gắt gao khóa chặt lên chuỗi ngọc trên tay Dương lão gia.

Tiếng kêu bén nhọn, nhào về hướng Dương lão gia.

Dương lão gia tuy rằng hoảng sợ, nhưng rốt cuộc cũng là người đã từng vào Nam ra Bắc, thân thể linh hoạt liền trốn sang một bên, nhưng tốc độ của hắn không thể so được với thứ này, cuối cùng vẫn bị nó bổ nhào vào.

Vốn dĩ ngón tay sắc nhọn đã chuẩn bị đâm vào ngực Dương lão gia, thế nhưng lá bùa trong tay Dương lão gia đột nhiên bùng phát, một trận ánh sáng xuất hiện đánh bay nó ra ngoài.

Dương lão gia còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền trông thấy lá bùa trong tay thế nhưng hóa thành tro bụi, từ trong tay rơi xuống.

Trông thấy như thế, hắn liền kinh hoàng thất sắc, một khuôn mặt lộ ra hung quang lại nhào đến, lần này, Dương lão gia nghĩ bản thân hắn chết chắc rồi, biểu tình tuyệt vọng thân thể tê liệt ngã ra đất, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện ba cái đồng tiền xoay tròn, mà thân ảnh hung tàn kia cũng đã bị định trụ.

"Không sao đi?" Lâm Mạc đứng trước mặt hắn vẫy tay.

"Không.....Không sao...." Sau khi Dương lão gia hồi thần, lập tức từ dưới đất đứng dậy, chân còn có chút mềm, nhanh chóng đi đến bên người Lâm Mạc, cẩn thận nhìn thứ đã bị định trụ.

Lâm Mạc xoay người, từ trong tay hắn lấy đi chuỗi hạt: "Thứ này là món đồ tà vật, chỉ có thể phá bỏ nó, Dương lão gia ngài đồng ý chứ?"

"Đương nhiên là đồng ý, phải bỏ nó! Ngài cứ việc phá bỏ nó...." Dương lão gia nhanh chóng xua tay, thật hận không thể khiến cái dây hạt châu này trong một giây lập tức biến mất trên cõi đời.

"Được." Lâm Mạc gật đầu.

Sau đó, y dùng lá bùa bao lấy chuỗi hạt, vào lúc thứ kia ở đó kêu la bén nhọn, liền đem nó phá hủy, mà hạt châu sau khi bị hủy thứ kia cũng bắt đầu trở nên uể oải, không còn tinh thần, lúc sau, dưới mũi kiếm của Lâm Mạc mà hóa thành tro bụi.

"Đã giải quyết xong, Dương lão gia." Lâm Mạc nói với hắn: "Từ bây giờ ngài hãy yên tâm, về sau khi ngài đi ngủ, sẽ không còn mơ thấy ác mộng nữa."

Dương lão gia đương nhiên là ngàn ơn vạn tạ, trên mặt tràn đầy vui vẻ, chà xát hai tay, cẩn thận hỏi: "Xin hỏi, lá bùa kia ngài có bán không, ta......Tuy nói việc này đã giải quyết xong, nhưng ta vẫn muốn có một món đồ bảo đảm bình an, xin ngài hãy yên tâm, giá cả không thành vấn đề!"

Có tiền đương nhiên là không tồi, Lâm Mạc tự nhiên sẽ đồng ý, vui vẻ sảng khoái cho đối phương vài là bùa.

"Dương lão gia, lá bùa này xem như ta tặng cho ngài đi, ngài đừng vội cự tuyệt, kỳ thật ta cũng có việc muốn mời ngài giúp đỡ."

"Ngài nói, ngài nói, ta nhất định sẽ cố hết sức."

Lâm Mạc cười cười, chỉ vào cửa phòng nói: "Kia, cửa lúc nãy bị khóa, ngài nghĩ cách giải quyết một chút đi, ban nãy thời gian có chút cấp bách, ta liền làm hư rồi."

Dương lão gia tự nhiên mà gật đầu: "Việc nhỏ, việc này chỉ là việc nhỏ, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt."

Tuy rằng khóa cửa đã hỏng, nhưng nhóm người Lâm Mạc vẫn là không vội nên liền ngủ lại một đêm, hôm sau, Dương lão gia mới gọi người đến giải quyết việc này, mà nhóm người Lâm Mạc thì lại xuống tàu hỏa, bởi vì đã đến Hâm thành rồi.

"Mạc bảo, đại ca, chỗ này!" Xe lửa vừa dừng, liền trông thấy Lâm Cù cùng Vương Khai Thiên đứng ở bên ngoài, đối với bọn họ vẫy tay, bên cạnh còn có Giản Hưng cùng Đại Thành.

"Lão bản!" Giản Hưng cũng đối với Quý Thế Lăng hô.

"Tiểu Phác, kia cũng là đệ đệ của ngươi?" Trải qua nhiều lần chỉnh sửa, Môn Sinh cuối cùng cũng không gọi nhũ danh của Lâm Phác, nhưng mà chính hắn lại nghĩ ra một cái biệt danh khác cho đối phương, phản đối không có tác dụng, Lâm Phác cũng liền tùy hắn.

Nghe thấy Môn Sinh hỏi chuyện, Lâm Phác gật đầu, mang theo hắn đi qua.

Ở phía sau, Lâm Mạc lôi kéo không tha tay của Quý Thế Lăng, nhỏ giọng nói, "Chờ ta đến nhà ngươi thăm ngươi nga."

"Ân." Quý Thế Lăng gật đầu cười, nhìn y chạy đến bên người nhà.

Đi đến bên Giản Hưng, đối phương mở miệng, vẻ mặt mang theo kinh ngạc nhìn hắn: "Lão bản, ngươi như thế nào...... Như thế nào....." Biểu tình của Giản Hưng một lời khó nói hết.

Quý Thế Lăng nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi: "Thế nào?"

Giản Hưng di một tiếng, đáp: "Lão bản, ngươi vừa rồi cười đến ngọt ngấy, làm người khác nhìn quái dị chịu không nổi......"

Quý Thế Lăng nghiêm túc liếc hắn một cái, nói: "Bằng không hay là ta điều ngươi đến kinh thành đi?"

"Vẫn là không nên, lão bản, ta chịu được, thật sự!" Giản hưng lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ xin tha, điều đến kinh thành, hắn nào còn thanh nhàn giống như hiện tại a, không phải sẽ bận chết sao.

Thầm mắng chính mình miệng tiện, Giản Hưng sợ hãi Quý Thế Lăng một khi mất hứng liền sẽ đem hắn điều đi, vội vàng đi theo sát phía sau.

Cách đó không xa, một tên hạ nhân Quý gia nhìn đông nhìn tây, thẳng đến khi nhìn không thấy người, mới xoay người trở về Quý gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play