"Sao lại như vậy?" Nhóm người Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn lên tầng ba.
"Chúng ta đi lên trước rồi hãy nói, mấy người cầm súng canh giữ ở chỗ cầu thang lầu hai, nhớ chú ý an toàn, bùa ta đã đưa cho mọi người, nên dùng thì nhớ phải dùng." Lâm Mạc nói với vài người.
"Nếu như là con tin chạy xuống, thì trước tiên hãy mang người ra ngoài."
Trước khi tiến vào, Lâm Mạc đã cho mỗi người một lá bùa, bảo vệ bản thân bình an.
Mọi người đều đồng ý, nhóm cầm súng thủ tại chỗ, nhóm còn lại theo Lâm Mạc đi lên xem tình huống.
Vừa lên tầng ba, liền trông thấy có vài người đang thất thố kinh hoảng chạy đến, Lâm Cù nói bọn họ chạy xuống tầng hai, sẽ có người mamg họ ra ngoài.
"Phòng kia!" Lâm Mạc đột nhiên chỉ vào một trong những căn phòng bệnh: "Cửa đang mở."
"Chúng ta vào xem." Quý Thế Lăng ở bên cạnh y nói.
Mọi người liếc nhau, vô cùng cẩn thận đi về bên đó.
Cánh cửa khép hờ, Lâm Mạc đứng ngay trước cửa, Lâm Cù cùng Quý Thế Lăng đứng ở hai bên, nhìn Lâm Mạc vươn tay đẩy cửa phòng......
"A! Chịu chết đi!" Một giọng nữ trung khí mười phần truyền đến, theo sau là một bàn chân.
"Khai Thiên tỷ, là đệ a!" Lâm Mạc quyết định nhanh chóng hô lên.
Đồng thời, Lâm Cù ở bên cạnh vươn một tay chặn lại cái chân đang đá qua đây:" Tê, Vương Khai Thiên, ngươi là luyện thiết quyền chân phải không a."
Đau muốn chết!
Vương Khai Thiên ngây người chớp mắt một cái, ngay sau đó liền vui đến rớt nước mắt:" Mạc bảo, Lâm Cù! Các người cuối cùng cũng đã đến."
Vương Khai Thiên sau khi kích động xong, đột nhiên dựng thẳng một ngón tay "hư" một tiếng, đưa mấy người vào.
"Lão bản?!" Vừa bước vào, trong phòng liền vang lên một âm thanh kinh ngạc, đại hán kia vừa che ngực vừa nhìn về phía Quý Thế Lăng.
"Đại Thành." Nhìn về phía đại hán, Quý Thế Lăng tiến lên một bước, cau mày xem xét miệng vết thương ở ngực hắn:" Ngươi bị thương?"
"Là do cứu ta........" Vương Khai Thiên áy náy đi đến.
Đại Thành vội vàng xua tay:" Không có gì đáng ngại!"
"Cuối cùng là làm sao?" Lâm Mạc nhìn thoáng qua căn phòng, phát hiện ngoại trừ Vương Khai Thiên, Đại Thành, còn có một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng cùng vài người trong bệnh viện.
Vương Khai Thiên ngồi ở một bên sô pha, nói chút chuyện vừa phát sinh.
Lúc trước trong phòng bệnh, nhóm người bọn họ bị cột vào nhau, may mắn phía sau nàng là bác sĩ, có một con dao phẫu thuật ở trong áo khoác, cho nên Vương Khai Thiên vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, có thể tháo bỏ dây thừng chạy đi.
Mà sau khi phát sinh sự tình ngoài cửa, mắt thấy bệnh viện này cũng không bình thường, mặc kệ là người bị trói, hay là thủ hạ của Triệu Hành, thật ra đều sợ đến không chịu được.
Đúng lúc này, phòng bệnh của bọn họ, đột nhiên truyền đến những âm thanh khủng bố, có quy luật "tí tách......., tí tách......"
"Đây là có chuyện gì?" Có người bị trói hoảng sợ hỏi.
Thủ hạ của Triệu Hành, cũng có người sắc mặt bắt đầu trắng bệch hỏi: "Lão.......Lão đại, ngươi không phải là nói ở tại trong phòng, sẽ không có vấn đề gì sao?"
Triệu Hành nhíu mày, từ trên giường bệnh đứng lên, qua lại vài bước, ánh mắt của hắn nặng nề nhìn ra ngoài cửa, không biết là đang suy nghĩ gì.
Lúc này, nước bắt đầu thấn vào từ khe cửa.....
"Nước!......Có nước vào." Một người hoảng sợ chỉ vào cửa.
Mắt thấy lực chú ý của mọi người đều tập trung ở cửa, Vương Khai Thiên liền quay đầu duỗi tay, nhanh chóng từ trong áo khoác của vị bác sĩ kia lấy ra con dao phẫu thuật.
Dao phẫu thuật cũng tính là sắc bén, hơn nữa sức lực của Vương Khai Thiên lại lớn, rất nhanh đã có thể đem dây thừng trên người cắt ra, tiếp theo nàng trộm đem con dao phẫu thuật đưa cho Đại Thành bên cạnh........ Lúc sau chậm rãi truyền qua từng người.
"A." Có người đột nhiên la lên một tiếng, nhìn mặt sàn cạnh cửa.
Liền thấy, chỗ bị nước tràn vào, thế nhưng bắt đầu xuất hiện những bàn tay trắng xanh, từng bàn từng bàn tay sưng vù vươn ra, ở không trung quơ quào.
Hàm dưới Triệu Hành căng thẳng, đột nhiên nhìn về phía nhóm người Vương Khai Thiên, ánh mắt đảo quanh, dừng lại trên người vị bác sĩ kia: "Đều là do các ngươi, đáng chết!"
Hắn cầm con dao nhỏ trong tay, nhanh chóng đi đến.
Đại Thành nắm chắc cơ hội, chờ Triệu Hành đến đủ gần liền nhảy dựng lên, đem dao nhỏ trên tay hắn ngăn trở về, làm trên người Đại Thành cũng bị cắt một đao.
Mà những người phía sau sớm đã cởi bỏ dây thừng, nhân cơ hội này đứng lên hướng về phía cửa chạy ra ngoài.
Vương Khai Thiên và Đại Thành cùng với thủ hạ của Triệu Hành đánh vài chiêu, phát hiện trong phòng càng lúc càng nhiều tay quỷ, cuối cùng đều bắt đầu hướng ra ngoài cửa chạy.
Lâm Cù vuốt cằm nói: "theo lời ngươi nói, tên Triệu Hành kia hẳn là có vấn đề."
"Ta cảm thấy hắn hẳn là biết chuyện gì đó." Vương Khai Thiên nhíu mày:" Hai người bọn họ vào lúc bắt cóc ta, ta có nghe được một chút, tên Hồng Vũ kia hình như là hỏi Triệu Hành vì sao lại muốn trói ta, này không phải muốn nháo đến lớn sao?
"Lúc sau, ta nghe Triệu Hành nói, chính là muốn nháo đến lớn, cái gì mà cuối cùng sẽ dễ thoát thân, thời điểm nói chuyện này chúng cách ta khá xa, nghe thấy cũng không quá rõ ràng."
"Xem ra phải tìm được Triệu Hành để hỏi cho rõ ràng." Lâm Mạc nói, đột nhiên nhìn về phía vị bác sĩ đang an an tĩnh tĩnh cùng vài người trong bệnh viện, cười nói:" Tầng hai có người tiếp ứng, các ngươi có muốn đi ra ngoài trước không?"
Vị bác sĩ kia ngẩn người, hiển nhiên là không nghĩ đến Lâm Mạc sẽ đột nhiên nói chuyện cùng hắn, cúi đầu suy nghĩ một chút, liền trả lời: "Chúng ta ra ngoài......Vậy còn các ngươi? Cùng nhau ra ngoài sao."
Âm thanh khàn khàn, tựa như là bị sự việc ban nãy dọa đến.
"Chúng ta đương nhiên là muốn điều tra rõ ràng sự việc ở đây." Lâm Cù nói, muốn bọn họ rời khỏi nơi này trước.
Những người khác cũng gật đầu, cùng vị bác sĩ kia lướt ngang qua mọi người đi đến cửa, Lâm Mạc nhìn hắn đi dần đến cửa, mở ra.........
"A-------" Một đôi tay trắng xanh bất ngờ từ ngoài cửa duỗi vào, hung hăng bóp cổ vị bác sĩ kia, đồng thời khuôn mặt sưng to cũng từ bả vai vị bác sĩ này lộ ra, thoạt nhìn tràn đầy ác ý.
Lâm Mạc nhanh chóng tiến lên, một phen kéo vị bác sĩ này lại, thuận thế lấy lá bùa trong tay dán lên con ác quỷ kia, chỉ nghe thấy một tiếng la thảm thiết, quỷ ảnh trước mặt liền biến mất.
"Mạc bảo, thứ kia đã không còn?" Vương Khai Thiên ở phía sau hỏi.
"Không phải, chỉ là đã trốn thoát." Lâm Mạc lắc đầu, liếc nhìn vị bác sĩ kia một cái.
"Ta......Ta vẫn là cùng đi với các ngươi đi." Thanh âm của bác sĩ run rẩy, hắn thật sự là bị dọa sợ, mặt khác những người còn lại cũng gật đầu phụ hoạ, nhìn bộ dạng hẳn là đều bị dọa.
Lâm Mạc gật đầu đồng ý, mọi người thương lượng, đi ra ngoài nhìn xem
"Nơi đó, cuối tầng ba, là nhà vệ sinh, ta ở trong phòng nhìn thấy, trước khi xảy ra chuyện, nhóm người kia chính là đi đến chỗ đó."
"Chúng ta đi qua xem." Lâm Cù gật đầu.
Hành lang của bệnh viện rất dài, mỗi người đều mang theo tâm lý phòng bị, sợ đột nhiên sẽ có thứ gì đó nhảy ra, nhưng mà đã đi đến cuối, cũng không có chuyện gì phát sinh.
"Này........"
Trước mặt, không biết từ khi nào lại có một cái thông đạo, mọi người liếc nhau, mang theo vẻ nghi hoặc.
"Bệnh viện khi nào thì có mật thất." Lâm Cù tò mò nhìn vào thông đạo ở vách tường.
"Vào xem sẽ rõ." Vương Khai Thiên tiếp lời.
"Ngươi không sợ? Vạn nhất ở bên trong là......." Lâm Cù hù dọa.
Vương Khai Thiên trừng mắt nhìn hắn:" Đương nhiên sợ, vạn nhất có gì đó xuất hiện, ta liền kéo ngươi đến che trước mặt ta."
Trong lúc nghe hai người đấu võ mồm, vài người đã bắt đầu tiến vào thông đạo, sau khi đi vào lại phát hiện, đây là đang đi xuống, bên trong có chút tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ đường đi.
Ước chừng đi xuống không đến một phút, có vài người liền trông thấy ở nơi đó xuất hiện một cái cửa sắt.
Cửa sắt không có đóng, mơ hồ truyền đến âm thanh nói chuyện, nhưng vô cùng mơ hồ.
"Bên trong có người........" Lâm Mạc nhỏ giọng nói với mọi người.
"Đã đến đây thì đi vào rồi nói tiếp, quản đó là người hay quỷ." Lâm Cù trong tay cầm súng nói.
Lâm Mạc gật đầu, quả thật đã đến đây, cũng không cần phải che giấu.
Vì vậy, mọi người liền mở cửa đi vào.
Vừa mở cửa, đập vào mắt, không phải là người đang nói chuyện bên trong, mà là một loạt các thiết bị thí nghiệm, còn có vài thứ bắt mắt, ở trong nước lơ lửng......... Là thi thể.
"Nôn----" Vương Khai Thiên nhìn thoáng qua, liền chịu không nổi dời tầm mắt, cúi đầu nôn mửa.
Những người khác sắc mặt cũng khó coi, nhìn những thi thể ở trong nước kia nhíu mày.
Không phải chỉ vì thi thể ngâm trong nước cùng cái bọn họ nhìn thấy giống nhau như đúc, mà còn là vì trong lồng nước......Không chỉ có một thi thể.
"Ha hả, có phải thật khiếp sợ, bệnh viện Hâm Thành, thế nhưng còn tồn toại loại địa phương như này." Triệu Hành đứng ở chính giữa, trào phúng nhìn nơi này.
Mới vừa rồi nhóm người Lâm Mạc nghe thấy thanh âm nói chuyện chính là của Triệu Hành.
Lại nhìn trên mặt đất, ngang dọc vô số thi thể, có thi thể thủ hạ Hồng Vũ, còn có thủ hạ của Triệu Hành.
Lâm Mạc nhíu mày, nhìn nữ tử tóc dài bên cạnh Triệu Hành: "Nàng đã chết."
Triệu Hành liếc nhìn Lâm Mạc một cái, quay đầu cầm lấy tay của nữ tử: "Thì tính sao."
Mọi người theo lời hắn nói nhìn qua, lúc này mới phát hiện nữ tử bên người hắn, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đen nhánh, ảm đạm vô thần......
"A, các ngươi nhìn xem nơi đó." Trong đó có một người đột nhiên chỉ về lồng nước.
Chỉ thấy trong lồng nước trong suốt, người đang nổi lơ lửng rõ ràng chính là nữ nhân bên người Triệu Hành, chẳng qua người bên trong, bộ dáng đã trương phình trắng bệch......
Nhìn điệu bộ của Triệu Hành, Lâm Mạc thở dài một hơi, nữ tử này là bị người hại chết đi.......
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên người bên cạnh kinh hoảng thất thố chỉ vào lồng nước xung quanh kêu lên:" Ngươi.......Các ngươi mau nhìn xem."
Chỉ thấy, thi thể trong lồng nước xung quanh, thế nhưng mở mắt, trên mặt bọn họ mang theo nụ cười ác ý, từng đôi tay sưng vù vươn lên trên lồng, gấp không chờ nổi muốn đi ra.
Cuối cùng........ Có một đôi tay sưng phù trong đó công kích lên lồng nước, như là một tín hiệu, thi thể xung quanh cũng bắt đầu công kích lên lồng.
Nhìn như thi thể yếu ớt, nhưng lúc nhìn tới lồng nước rắn chắc, bị công kích vài cái, liền "Phanh" một tiếng vỡ ra, mặc kệ là thi thể hay là nước, đều chảy đầy đất........
Nữ nhân bị Triệu Hành nắm tay lộ ra một nụ cười lạnh, ánh mắt như có như không nhìn về phía vị bác sĩ kia.
Mà vị bác sĩ kia vẫn luôn cúi đầu, làm cho người khác không thấy rõ sắc mặt của hắn.
Việc không liên quan đến mình, Triệu Hành thối lui về sau, nhìn thi thể trên đất đều đang hướng về phía nhóm người Lâm Mạc bò qua.....
"Mạc bảo, làm sao bây giơ?" Lâm Cù bắn vài phát súng, nhưng mà uy lực của viên đạn đối với thi thể không có tác dụng.
"Oan có đầu, nợ có chủ, nên tìm ai thì tìm, các ngươi nói có đúng không?" Nói xong, trong tay Lâm Mạc liền xuất hiện tiểu kiếm, mũi kiếm chỉ xuống mặt đất, các thi thể đang bò thành đoàn bỗng dưng có chút co rúm.
"Lời này là có ý gì?" Có người hỏi.
"Ý tứ chính là.......Nơi này của chúng ta có người là hung thủ hại chết đám thi thể này." Ánh mắt Lâm Cù liếc một cái, cuối cùng dừng lại trên người mấy người trong bệnh viện.
Vương Khai Thiên cũng nhận ra có điểm không đúng, vừa định mở miệng, đột nhiên phía sau liền truyền đến một trận gió, thanh âm của Lâm Cù vang lên: "Dừng tay."
Nàng cảm thấy bả vai của mình mạnh mẽ bị chế trụ, một con dao phẫu thuật quen thuộc đặt lên cổ.
"Ngươi......." Ánh mắt của Vương Khai Thiên liếc ra phía sau, phát hiện người đang kiềm chế nàng là vị bác sĩ kia.
Vẻ mặt hắn hung tợn, lại mang theo sợ hãi nhìn đám thi thể trên mặt đất: "Giúp ta, giúp ta, bằng không ta sẽ giết nàng."
Bác sĩ không chế Vương Khai Thiên lui ra sau, đối với mấy người Lâm Mạc nói.
Ánh mắt của Lâm Cù có chút cổ quái nhìn hắn, ngược lại đem súng cất vào:"......Không giúp ngươi được."
Lời còn chưa dứt, chưa để bác sĩ kịp phản ứng, hắn liền cảm thấy trên chân mình truyền đến một trận đau nhức, tay cầm dao phẫu thuật bị cưỡng chế vặn ra, cảm giác như muốn bị vặn gãy, lúc sau liền cảm nhận được cả người đều đảo lộn, bụng bị giẫm lên.......
"Lão nương không thể trị quỷ, chẳng lẽ còn không thể trị được ngươi sao! Vậy mà dám đặt dao trên cổ ta, hiện tại lão nương liền chỉ ngươi cách làm người!" Vương Khai Thiên hung hăng đá hắn vài cái.
Được một lát, Lâm Mạc liền kéo Vương Khai Thiên cách xa bác sĩ ra, nhìn những thi thể đang điên cuồng lao vào trên người hắn, lúc sau chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.
Có thù báo thù.......
Mắt thấy vị bác sĩ kia rất nhanh liền không xong, Lâm Mạc giơ tiểu kiếm lên nói: "Đến đây là được, các ngươi hại nhiều mạng người như vậy, không thể lưu lại."
Sau đó là tiếng quỷ khóc sói gào, chỉ còn lại vị bác sĩ bị tra tấn nằm trên mặt đất thoi thóp.
Lâm Mạc nhìn về phía nữ quỷ bên người Triệu Hành.
Triệu Hành sầu thảm cười, xoay người nói với nữ quỷ kia: "Sinh thời không thể cùng ngươi, sau khi chết ta cũng muốn ở bên ngươi......."
"Ngươi......" Lâm Cù ý thức được ý trong lời nói của hắn, lại ngăn không kịp, lúc nhìn lại đã thâý hắn đem dao nhỏ trong tay đâm vào tim........
Lâm Mạc lắc đầu, nhìn nữ quỷ trong mắt chảy ra huyết lệ đang kêu gào thê lương,.......
Sau khi ra ngoài, liền thấy Vương Phú Nguyên lộ ra vẻ mặt vui mừng kéo tay nữ nhi, đôi mắt ướt át:" Không sao là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi......"
Lâm Phác đứng ở một bên nghe Lâm Cù nói chuyện trong bệnh viện, nhìn về phía Lâm Mạc:" Cho nên, đệ đưa nữ quỷ cùng Triệu Hành kia vào luân hồi?"
Lâm Mạc gật đầu đáp: "Nhưng mà bọn họ cũng không hẳn là vô tội, cho nên nếu phải tiếp thu trừng phạt gì thì xem người ở phía dưới đi......"
"Thật sự có người ở phía dưới a......." Lâm Cù nuốt một ngụm nước miếng.
Lâm Mạc: Ta chỉ cười cười không nói lời nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT