"Cuối cùng đã thành, đa tạ ngươi, Nguyên Khâu đạo hữu." Thẩm Lạc nhẹ nhàng thở ra, nói cảm tạ.

"Lân phấn của những Cuồng Loạn Phấn Điệp này chỉ có hiệu quả nửa khắc đồng hồ, Thẩm đạo hữu nếu muốn hỏi điều gì, tốt nhất nhanh lên, qua thời gian này thần hồn hắn chẳng mấy chốc sẽ khôi phục lại." Nguyên Khâu nói.

Thẩm Lạc gật gật đầu, phất tay đưa Nguyên Khâu rời đi, điều khiển thần hồn đại hán da vàng, bắt đầu đặt câu hỏi.

"Viên Vạn Độc Châu trên thân nhi tử là ngươi cho hắn?"

"Là... Ta đưa cho hắn dùng để hộ thân, mang theo châu này, có thể hóa giải vạn độc..." Lời nói đại hán da vàng khô khan.

"Châu này ngươi lấy được ở đâu? Có biết lai lịch nó không?" Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, tiếp tục hỏi.

"Nhiều năm trước, ta liên hợp với mấy vị đạo hữu Đông Thắng Thần Châu... Thiết kế phục sát một tên tu sĩ Đại Thừa... Đạt được châu này từ hắn. Sau này điều tra, ta mới phát hiện Vạn Độc Châu là đồ vật của Nữ Nhi thôn." Đại hán da vàng tiếp tục nói.

"Người các ngươi giết, là tu sĩ Nữ Nhi thôn?" Thẩm Lạc nghe lời này, khóe mắt giương lên, vội vàng truy vấn.

"Không biết... Người kia là nam tử, hẳn là không phải..." Ngữ khí đại hán da vàng không chút chập chùng nói.

Thẩm Lạc hơi nhướng mày, hắn vốn cho rằng Vạn Độc Châu này là đại hán da vàng đoạt từ người Nữ Nhi thôn, thế lực đứng sau Kim Dương tông đối nghịch với Nữ Nhi thôn, hiện tại xem ra không phải như vậy.

"Ngươi mới vừa nói, Kim Dương tông có quan hệ với thế lực lớn của Đông Thắng Thần Châu, chuyện này là thật?" Hắn trầm ngâm một chút lại hỏi.

"Đó là ta nói bậy, mấy năm nay ta vẫn muốn đầu nhập vào, đáng tiếc những người kia vẫn không tiếp nhận." Đại hán da vàng nói.

"Thì ra là vậy." Thẩm Lạc cười ha ha, yên lòng.

Hắn lại hỏi mấy vấn đề liên quan đến Nữ Nhi thôn, nhưng đại hán da vàng biết rất ít về Nữ Nhi thôn, chỉ nghe nói qua Cửu Phạm bí cảnh, cùng không ít linh vật sinh trưởng bên trong.

Thẩm Lạc có chút thất vọng, lại hỏi mấy câu liên quan đến La Tinh quần đảo, nghe ngóng một chút tin tức bí ẩn mà thường nhân không biết, sau đó một chưởng vỗ lên đầu đại hán da vàng.

"Ầm" một tiếng, đầu đại hán bạo liệt ra, thần hồn cũng bị chấn vỡ, hóa thành từng luồng từng luồng âm phong cường đại phiêu tán.

Tiếng thét vang lên, Quỷ Tướng từ túi càn khôn bay ra, há miệng hút vào.

Âm phong tứ tán lập tức hội tụ tới, bị Quỷ Tướng nuốt vào thể nội.

"Thần hồn tu sĩ này rất cường đại, cứ như vậy phiêu tán thật là đáng tiếc." Làm xong những thứ này, Quỷ Tướng mới nhớ ra chính mình tự tiện hành động, không được Thẩm Lạc cho phép, có chút ngượng ngùng nói.

"Không sao, ngày sau ta đánh giết địch nhân, thần hồn lan ra ngươi cũng có thể đi ra hấp thu hết." Thẩm Lạc khoát tay áo, cũng không thèm để ý.

"Đa tạ chủ nhân." Quỷ Tướng đại hỉ, thi lễ với Thẩm Lạc một cái, bay trở về trong túi càn khôn.

Thẩm Lạc nhìn thi thể đại hán da vàng, đưa tay vẫy, một vòng tay trữ vật bay tới, rơi vào trong tay hắn.

Thần thức hắn chui vào trong đó, hô hấp không khỏi dồn dập một chút.

Đại hán da vàng không hổ là tông chủ Kim Dương tông, xuất thân giàu có không gì sánh được, vẻn vẹn tiên ngọc đã có bốn, năm vạn, linh tài trân quý khác càng thêm đông đảo.

"Lại có Tam Tinh Thạch cùng Tử Lôi Hoa, lần trước luyện chế Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù, Phượng Hoàng Vĩ còn thừa lại không ít, lần này không cần hao tâm tốn sức đi thu thập tài liệu chính, rất nhanh có thể luyện chế Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù rồi." Thẩm Lạc mơ hồ xem xét, đã tìm được hai loại linh tài hữu dụng, lập tức đại hỉ, sau đó tiếp tục xem xét vòng tay trữ vật.

Trừ mấy thứ kia ra, trong vòng tay trữ vật còn có mấy món pháp bảo, phẩm chất cũng không tính là thấp, bất quá thuộc tính không tương xứng với công pháp của đại hán da vàng, cho nên lúc trước chiến đấu gã không lấy ra sử dụng.

Ánh mắt của hắn đột nhiên dừng lại, tay khẽ vẫy, trước người loé lên lam quang, một thanh Tam Kích Xoa màu lam hiển hiện ra.

Thẩm Lạc nắm chặt Tam Kích Xoa, vận khởi pháp lực rót vào trong đó, trên Tam Kích Xoa lập tức toả ra lam quang sáng tỏ.

Tay hắn hất lên, ba đạo lam quang sắc bén như tia kiếm từ đầu xoa bắn ra, trảm lên không gian kim quang phụ cận xung quanh.

"Xoẹt" một tiếng, kim quang chung quanh bị chém ra ba vết nứt vừa dài lại sâu, một hồi lâu mới lấp đầy như lúc ban đầu.

Thẩm Lạc khẽ gật đầu, bởi vì Thiên Sách ảnh hưởng, không gian kim quang này dị thường cứng cỏi, thanh Tam Kích Xoa này tùy ý một kích đã có thể đạt tới hiệu quả này, đủ thấy lực công kích của nó cường đại.

Hắn cong ngón búng ra, một đám lửa rơi vào thi thể đại hán da vàng, biến gã thành tro tàn, sau đó hắn bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, thân ảnh Kính Yêu lóe lên hiển hiện ra.

"Chủ nhân." Kính Yêu thi lễ với Thẩm Lạc một cái.

"Chuyện đã kết thúc, tiếp theo ta dự định rời Đông Hải, ngươi có tính toán gì không? Theo ta, hay là lưu lại Đông Hải này?" Thẩm Lạc hỏi.

"Ta... Ta quen sinh hoạt tại Đông Hải..." Kính Yêu khẽ giật mình, sau đó cúi đầu xuống nói.

"Tốt, vậy ngươi tiếp tục lưu lại nơi này đi, có việc ta lại dùng Thông Linh Thuật triệu hoán ngươi tới." Thẩm Lạc cũng không miễn cưỡng nàng.

"Đa tạ chủ nhân." Kính Yêu đại hỉ.

"Chuyện hôm nay may nhờ có năng lực của ngươi tương trợ, Tam Kích Xoa này là ta lấy được từ trong pháp khí trữ vật của đại hán da vàng kia, vậy tặng cho ngươi đi, cầm lấy mà hộ thân." Thẩm Lạc đưa Tam Kích Xoa tới.

Kính Yêu không ngờ được ban thưởng, cảm ứng một chút Tam Kích Xoa, lập tức phát giác bảo vật này bất phàm, vội vàng đại hỉ bái tạ, ôm Tam Kích Xoa vào lồng ngực yêu quý không gì sánh được.

Yêu tộc không giỏi luyện khí, một số vũ khí yêu vật đều là tìm được vật liệu từ đáy biển, sau dùng yêu hỏa đơn giản luyện chế thành vũ khí, qua nhiều năm lấy yêu lực tế luyện, dần dần tăng lên uy lực, kém xa pháp bảo tu sĩ Nhân tộc.

Thủ đoạn công kích của Kính Yêu lại khá đơn giản, bây giờ có thanh Tam Kích Xoa này, thực lực của nàng tăng lên rất nhiều.

"Cổ kính màu lam trong tay ngươi là từ chỗ nào có được? Ngươi là Kính Yêu, chẳng lẽ là pháp bảo trời sinh thai nghén ra?" Thẩm Lạc nhìn cổ kính màu lam trong tay nàng, hỏi.

"Thể nội Kính Yêu chúng ta xác thực được thiên sinh dựng dục ra một mặt bảo kính, bất quá mặt kính này lại không phải thuần túy do ta thai nghén ra. Mười mấy năm trước ta đạt được một chiếc gương pháp bảo từ một tu sĩ Nhân tộc, dung nhập bản mệnh bảo kính mình vào trong đó, luyện chế thành tấm gương này." Kính Yêu nhẹ nhàng sờ lên bảo kính màu lam, lắc đầu nói.

Thẩm Lạc nghe những lời này, ánh mắt khẽ động.

Hẳn là tấm gương này, thật sự là bản mệnh pháp bảo của tỷ tỷ Lâm Tâm Nguyệt kia? Bất quá Lâm Tâm Nguyệt kia chính là hồ yêu, tỷ tỷ của nàng hẳn là Yêu tộc mới đúng.

"Ngươi có biết người kia tên gọi là gì không? Lai lịch ra sao?" Hắn im lặng một chút rồi hỏi.

"Người kia là nữ tử, kêu là Liễu Phi Yến thì phải, về phần lai lịch, ta cũng không biết. Ngày đó ta tu luyện dưới đáy biển, Liễu Phi Yến kia cùng một nam tử Nhân tộc khác tranh đấu đến phụ cận, nam tử kia hèn hạ vô sỉ, đánh không lại Liễu Phi Yến liền dụng kế ám toán. Ta thấy bất mãn, liền giúp Liễu Phi Yến kia một tay, nàng vì báo ân, tặng một tấm gương màu trắng cho ta, nói là có thể giúp ta tu hành." Kính Yêu đơn giản kể lại lai lịch tấm gương.

"Liễu Phi Yến? Chỉ khác một chữ với Liễu Phi Tự, hẳn nàng là tu sĩ Nữ Nhi thôn rồi?" Thẩm Lạc sờ lên cằm, âm thầm suy đoán.

"Liễu Phi Yến kia có phải am hiểu sử dụng ám khí cùng kịch độc không?" Hắn lại hỏi.

"Không sai, nàng sử dụng song hoàn cùng ám khí phi châm, phi thường lợi hại, chủ nhân ngài biết nàng sao?" Kính Yêu lập tức gật đầu, sau đó hỏi.

"Kẻ giao thủ ở đâu? Sử dụng pháp bảo gì? Có đặc điểm gì đặc biệt không?" Thẩm Lạc không trả lời, tiếp tục hỏi.

"Người kia ngược lại không có gì đặc biệt, ta chỉ nhớ hắn dùng một thanh phi kiếm Thổ thuộc tính, Ngũ Hành thuật pháp phi thường lợi hại." Kính Yêu nhớ lại một chút, nói như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play