Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc vội vàng nhớ kỹ lại khẩu quyết công pháp vô danh đệ nhị trọng, lại chăm chú nghĩ kỹ vừa rồi mình vận chuyển tu luyện, kết quả lại phát hiện trên cơ bản không có gì ra vào.

"Theo đạo lý không nên khó khăn như vậy mới đúng..." Hắn tâm hoài lo nghĩ, lần nữa nhắm mắt khoanh chân, yên lặng tu luyện.

Sau một lúc lâu, hai mắt Thẩm Lạc mở ra, thần sắc nghi hoặc trên mặt đã chuyển thành phiền muộn.

Lần này, hắn vẫn như cũ không thể xông phá huyệt Tử Cung.

Pháp lực thể nội căn bản không có cách nào quán thông lên, đừng nói một chu thiên, dù là nửa chu thiên cũng vô pháp vận chuyển.

"Lúc trước Thông Linh Dịch Yêu thuật cũng không thể thành công, chẳng lẽ là do thiên phú ta thấp kém? Không được, phải thử lại lần nữa..." Thẩm Lạc không cam lòng, cắn răng lần nữa nhắm mắt tu luyện.

Cứ vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, rốt cuộc hắn nhận ra một chuyện, đệ nhị trọng công pháp khó khăn hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng, muốn thuận buồm xuôi gió lội qua là không thể nào, chỉ có thể như công thành đoạt đất, đả thông từng quan.

Dựa theo tốc độ lúc trước hắn thử trùng kích, muốn tu luyện viên mãn đệ nhị trọng công pháp vô danh, chỉ sợ tốn đến bốn năm năm mới có thể đột phá.

Tốc độ như vậy, thậm chí kém xa người tư chất bình thường trong Vô Danh Thiên Thư nói, bọn họ tiêu tốn thời gian hai năm, cũng đủ để đạt đến viên mãn.

Đệ nhất trọng công pháp tu hành quá mức thuận lợi, Đạp Thủy Quyết tu luyện lại giống như trời trợ giúp, khiến Thẩm Lạc cho là mình có thiên phú, thậm chí có chút đắc chí. Bây giờ tình huống trước mắt như dội cho hắn một chậu nước lạnh, rót từ đầu xuống.

Như vậy xem ra, La sư và những người Xuân Thu quan khác đã đoán, trên thuật pháp tu luyện, hắn hoàn toàn không có thiên phú gì.

Nhận rõ điểm này, trong lòng Thẩm Lạc mặc dù rất thất vọng, nhưng lại không đến mức mất đi lòng tin.

Lúc trước chưa đạt được công pháp, hắn thời khắc đứng trước tử vong uy hiếp, phải ra sức chiến đấu cầu sinh. Bây giờ tình huống so với hắn dự đoán kém một chút mà thôi, cứ tiếp tục tu luyện là được.

Mặc kệ cần bốn năm hay là năm năm, chỉ cần có cơ hội thành công, hắn nhất định sẽ không từ bỏ.

Mấy ngày sau, ban ngày Thẩm Lạc đều tới đầm cạn tu luyện, đêm thì dán Khu Quỷ Phù, thời khắc quan sát gối ngọc thu nạp tia sáng biến hóa.

Có lẽ do đã bước vào Luyện Khí kỳ, cứ vậy ngày tiếp nối đêm, hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Một đêm này, Thẩm Lạc như thường lệ xếp bằng ở trên giường, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào gối ngọc.

Trong lòng của hắn nghi hoặc, tia sáng này mấy ngày liên tục, đều đang không ngừng tụ hợp vào, nhưng gối ngọc kia thủy chung không có gì thay đổi.

Vào thời khắc này, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Thẩm Lạc cả kinh, lấy ngũ quan linh mẫn của hắn bây giờ, mặc dù vừa rồi lực chú ý phần lớn đặt ở trên gối ngọc, nhưng cũng không nên không phát giác được ngoài cửa có người tới chư.

Mà hiện tại đã hơn nửa đêm, ai tới lúc này?

Hắn nhanh chóng gỡ Khu Quỷ Phù trên người xuống, cũng nhét gối ngọc vào gầm giường, sau đó đứng lên mở cửa. Một bóng người mặc thanh bào đứng ở bên ngoài, lại là La đạo nhân.

"La sư, ngài sao lại tới đây? Mau vào." Thẩm Lạc vội vàng mời La đạo nhân vào trong phòng.

"Không cần. Ta đi ngang qua nơi này, thuận tiện tới xem một chút. Bây giờ khí sắc ngươi không tồi, xem ra về nhà một chuyến, thân thể khôi phục được không ít." La đạo nhân đứng tại cửa không động, chỉ là đánh giá trên dưới Thẩm Lạc một chút, nói ra.

"Tạ ơn La sư quan tâm, thân thể đệ tử đã khôi phục không ít." Ánh mắt Thẩm Lạc rũ xuống, lộ ra thần sắc cung kính.

"Vậy là tốt rồi, thân thể ngươi đã không còn đáng ngại, thu thập một chút đồ vật tuỳ thân, theo ta xuống núi một chuyến." La đạo nhân gật gật đầu, đột nhiên nói.

"Xuống núi?" Thẩm Lạc khẽ giật mình.

"Đi bắt một con quỷ vật, Bạch Tiêu Thiên xuống núi chưa về. Điền Thiết Sinh hôm qua cũng được chưởng môn phân công ra ngoài làm việc, nên tiện nghi cho ngươi đấy." La đạo nhân nhìn Thẩm Lạc một chút, nói.

Thẩm Lạc nghe lời này, trong đầu cấp tốc phân tích lợi và hại, nhất thời không nói gì.

"Làm sao? Ngươi không muốn đi?" Chân mày La đạo nhân cau lại.

"Có thể làm việc cho La sư, là vinh hạnh của đệ tử. Chỉ là hoả hầu Tiểu Hóa Dương Công đệ tử kém xa hai vị sư huynh, lỡ giữa đường xảy ra sai sót, chỉ sợ sẽ liên lụy La sư." Thẩm Lạc lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói.

Nếu lúc trước, gặp được chuyện thế này, hắn chắc chắn vui vẻ đi theo.

Nhưng bây giờ trên người hắn ẩn giấu không ít bí mật, thực sự không muốn để La đạo nhân pháp lực cao cường ở ngay bên cạnh, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị bại lộ.

"Ngươi sợ chết, chỉ bắt một con quỷ vật mà thôi, đến lúc đó không cần ngươi xuất lực, đứng ở một bên xem là được." La đạo nhân tự cho là đoán được tâm tư Thẩm Lạc, mỉm cười nói.

"Đa tạ La sư thông cảm, vậy cho đệ tử chuẩn bị một chút." La đạo nhân đã nói đến phân lượng này, trong lòng Thẩm Lạc biết sẽ không cách nào cự tuyệt, đành phải đáp ứng.

"Mau mau thu thập xong, lập tức xuất phát." La đạo nhân nói một tiếng, quay người rời đi.

Thẩm Lạc đi tới phía trước cung tiễn mấy bước, chờ La đạo nhân đi xa, nụ cười trên mặt dần dần tan biến, nổi lên vẻ u sầu.

Bất quá rất nhanh hắn trấn định lại, thu thập xong tâm tình, quay người trở về phòng thu dọn đồ đạc, mang theo hai bộ quần áo. Tiểu Lôi Phù và Khu Quỷ Phù vẽ trước đó cũng đều mang theo, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Dù sao chuyện hắn nghiên cứu phù lục, sớm đã là sự tình bán công khai, cũng không cần lo lắng bị phát hiện.

Thẩm Lạc liếc qua hộp đá trong tay, hơi chần chờ, sau đó cũng thu nó vào trong bao.

Mặc dù mang hộp đá này ở trên người sẽ gia tăng phong hiểm, nhưng lưu tại Xuân Thu quan, hắn càng không yên lòng. Cũng may hộp đá này cũng không ba động nguyên khí chút nào, La đạo nhân chỉ cần không tận mắt thấy, sẽ không chú ý tới.

Dù không may mắn để La đạo nhân phát hiện, hắn cũng đã nghĩ kỹ lí do thoái thác, nói là lần trước về nhà xin được vật bảo mệnh cát tường, không được tuỳ tiện mở ra. Bản dịch tại bạch ngọc sáchh. Lấy tác phong làm việc của La đạo nhân, hẳn là sẽ không mạnh mẽ chiếm đoạt đồ vật của hắn.

Thu thập xong hết thảy, Thẩm Lạc vội vàng ra ngoài, đi tới chỗ ở La đạo nhân.

"Sao lại lề mề đến giờ, mau tới đây." La đạo nhân đã đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Lạc tới, nhíu mày khiển trách một tiếng.

"Vâng." Thẩm Lạc vội vàng tăng tốc bước chân, chạy tới.

"Đứng ở bên cạnh ta." La đạo nhân chỉ chỉ bên cạnh.

Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên một tia hoang mang, bất quá vẫn nghe lời đứng bên cạnh.

La đạo nhân đưa tay lấy từ trong ngực ra một vật, lại là một tấm khăn tay màu trắng, mặt ngoài có từng đường vân giống như phù văn, toàn thân tản mát ra bạch quang nhu hòa, ở trong màn đêm khá dễ thấy.

Thẩm Lạc nhìn thấy khăn tay màu trắng này, trong lòng hơi động, tựa hồ minh bạch cái gì.

Một tay khác của La đạo nhân lấy ra phù lục màu lam, dán trên khăn tay màu trắng, trong miệng lẩm bẩm.

Trên phù lục màu lam lập tức nổi lên từng đạo lam quang, rót vào trong khăn tay màu trắng.

Phù văn mặt ngoài khăn tay màu trắng sáng lên, tản mát ra một đoàn bạch quang nhu hòa, từ trong tay La đạo nhân bay lên, lơ lửng ở phía trước, nhìn giống như một cái đèn lồng màu trắng.

Cùng lúc đó, từng luồng từng luồng khí tức lạnh buốt lập tức từ không khí xung quanh hội tụ tới, dung nhập vào trong khăn tay màu trắng, khiến cho khăn tay tản ra bạch quang càng thêm sáng tỏ.

Đối với cỗ khí tức lạnh buốt này, Thẩm Lạc cũng không lạ lẫm, chính là Thủy linh khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play