"Bảy người kia trúng độc ngã xuống đất, trong thời gian ngắn không thể động đậy, xem ra là có người vô thanh vô tức cứu bọn hắn đi?" Thẩm Lạc vừa nghĩ đến đây, lưng không khỏi thấy lành lạnh.
Có thể hoàn toàn tránh thoát thần thức của hắn cảm ứng, cứu đi bảy người kia, tối thiểu cũng là tu sĩ Thái Ất cảnh.
Hắn lật tay lấy ra Sí Diễm Đan Châu mà nam tử mặc hoàng bào tặng, đặt lên lòng bàn tay, ánh mắt nhìn lại các nơi trong động, thần thức khuếch tán ra, nhưng cũng không phát hiện bất kỳ khác thường gì.
Thẩm Lạc thấy vậy, không ở đây lâu, nhoáng một cái hóa thành một đạo kim quang chui vào trong thác nước nham tương.
Chưa tới nửa giờ sau, mặt đất cách Hỏa Khoát sơn mạch trăm dặm loé lên hoàng mang, thân ảnh Thẩm Lạc nổi lên.
Chui ra xa khỏi Hỏa Khoát sơn mạch, tâm thần hắn căng cứng mới nới lỏng, nhưng lông mày nhíu chặt cũng không giãn ra.
Trong động đá vôi nham tương, người đó nếu cứu đi bảy yêu ma kia, vì sao không xuất thủ cứu Hồng Hài Nhi cùng lão giả mặc hắc bào? Hẳn là trong bảy yêu ma kia có tồn tại gì đặc biệt?
Ý niệm trong đầu Thẩm Lạc quay cuồng, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể nghĩ thông suốt.
"Được rồi, mặc kệ người kia có mục đích gì, chuyện bắt Hồng Hài Nhi cuối cùng cũng đã hoàn thành." Hắn rất nhanh lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, thần thức chui vào trong không gian Thiên Sách.
Trong không gian Thiên Sách, Hồng Hài Nhi bị Hoảng Kim Thằng trói buộc, thân thể cong lên, ra sức giãy dụa, có chút tương tự con tôm nung đỏ.
Nhưng hiện tại một tia pháp lực nó cũng không còn, giãy dụa cũng chỉ phí công mà thôi.
Hỏa Tiêm Thương cùng năm cái vòng vàng đều rơi bên cạnh nó, bị kim quang hình thành lồng sáng giam cấm, không thể động đậy.
Hư không phía trước lóe lên, kim quang hội tụ lại một chỗ, hình thành thân ảnh Thẩm Lạc.
"Rốt cuộc ngươi là người phương nào?" Hồng Hài Nhi nhìn thấy Thẩm Lạc xuất hiện, cố gắng ngồi dậy, giận dữ quát hỏi.
"Ta là ai ngươi không cần hỏi nhiều. Ngươi chính là Thánh Anh Đại Vương Hồng Hài Nhi à, ta là do phụ thân ngươi phái tới đưa ngươi về nhà." Thẩm Lạc nhàn nhạt mở miệng.
"Phụ thân phái ngươi tới?" Hồng Hài Nhi nghe lời này, sắc mặt giận dữ hơi thu liễm, lông mày hoả hồng nhướng lên, tựa hồ cũng không quá ngạc nhiên.
"Bình Thiên Đại Thánh thấy các hạ trầm luân Ma Đạo, không đành lòng phụ tử chia cắt, thậm chí ngày sau trên chiến trường đụng độ nhau, cho nên để ta tới mang ngươi về." Thẩm Lạc nói.
"Ta ở chỗ này rất tốt, không cần ngươi dẫn ta về!" Hồng Hài Nhi khẽ nói.
"Cùng một chỗ với Ma tộc có gì tốt? Ngươi muốn bất quá là cùng bọn hắn làm xằng làm bậy sa đọa mà thôi. Bây giờ Tích Lôi sơn cùng Thúy Vân sơn thế bất lưỡng lập với Ma tộc, ngày sau trên chiến trường gặp nhau, ngươi có thể xuất thủ với phụ mẫu sao?" Thẩm Lạc bình tĩnh hỏi.
Hồng Hài Nhi khẽ giật mình, trầm mặc không nói, nhưng tính tình nó quái đản, rất nhanh lại lớn lối.
"Ngươi nếu là người của phụ thân, vậy còn không mau thả ta ra! Bằng không đợi ta trở về, tuyệt không tha cho ngươi!"
"Ta chính là đệ tử Phương Thốn sơn, cũng không phải là người phụ thân ngươi, đợi đến Tích Lôi sơn gặp phụ thân ngươi, ta tự nhiên sẽ thả ngươi ra. Hiện tại ngươi hãy hảo hảo ở nơi này đợi đi." Thẩm Lạc mỉm cười, thân hình thoắt một cái biến mất.
Trên người hắn loé lên hoàng mang, lần nữa trốn vào lòng đất, chạy về hướng Tích Lôi sơn.
...
Tích Lôi sơn, trong Ma Vân động.
Ngưu Ma Vương cùng Vạn Tuế Hồ Vương ngồi đối diện nhau, thần sắc hai người đều có chút bất thiện.
"Vị Thẩm đạo hữu kia là ân nhân Ngọc Hồ bộ tộc ta, ta mặc kệ ngươi nghĩ gì, chuyện thảo phạt Ma tộc này, Ngọc Hồ bộ tộc chúng ta nhất định phải tham gia." Vạn Tuế Hồ Vương lạnh mặt nói.
"Lần này Ma tộc xâm phạm, ngài còn chưa thấy rõ sao? Tam Giới sụp đổ là kết cục đã định, Thiên Đình lúc tồn tại còn không đủ khả năng ngăn cản, bây giờ còn sót lại chút lực lượng mà muốn lật bàn? Không khỏi quá mức ngây thơ." Ngưu Ma Vương nhíu mày nói.
"Ngây thơ? Trong loạn thế này bo bo giữ mình mới là ngây thơ, đợi đến lúc Tam Giới quy về tay Ma tộc, ngươi cho rằng ngươi thật không bị đếm xỉa đến?" Vạn Tuế Hồ Vương mỉa mai cười nói.
"Bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng, nếu hắn có thể mang con ta ta, vậy ta có thể cân nhắc gia nhập đội ngũ thảo phạt." Ngưu Ma Vương không muốn tranh luận với nhạc phụ, đành phải lui một bước nói.
"Hồng Hài Nhi kia từ lúc giáng thế đến nay gây ra không biết bao nhiêu tai hoạ? Không muốn theo Quan Âm Bồ Tát lịch luyện, lại vẫn ngu xuẩn mất khôn như thế, vậy mà làm bạn với Ma tộc, quả thực là tự cam đọa lạc. Thẩm đạo hữu lần này tiến đến, còn không biết đối mặt hung hiểm thế nào, nếu có gì không hay xảy ra, Ngọc Hồ bộ tộc chúng ta thật sự là thẹn với ân nhân..." Vạn Tuế Hồ Vương nhíu chặt lông mày nói.
"Báo, đại vương, Thẩm đạo hữu mang theo tiểu đại vương trở về..." Vạn Tuế Hồ Vương còn chưa dứt lời, bên ngoài động truyền đến tiếng yêu binh cấp báo.
Sắc mặt Vạn Tuế Hồ Vương cùng Ngưu Ma Vương đều biến đổi, đồng thời đứng lên, vội vàng đi ra ngoài.
Hai người mới ra động thất, đi vào trong đại sảnh Ma Vân động, liền thấy một tay Thẩm Lạc nắm một đầu Hoảng Kim Thằng, phía sau dắt theo một hài đồng bị Hoảng Kim Thằng trói buộc.
"Hồng Hài Nhi..." Ngưu Ma Vương thấy thế, lập tức kêu một tiếng, tiến lên đón.
Thẩm Lạc thấy thế, đưa tay kéo một cái, liền thu Hoảng Kim Thằng lại.
"Hài nhi tốt, ngươi chịu khổ rồi." Ngưu Ma Vương ngồi xổm xuống, hai tay vịn bả vai Hồng Hài Nhi, trong mắt tràn đầy thương yêu.
"Họ Thẩm, ngươi không nên mang ta trở về." Đúng lúc này, Hồng Hài Nhi đột nhiên cắn răng nói.
Nó vừa dứt lời, giữa ngực bụng có một đoàn hồng quang đột ngột thăng lên.
"Không tốt."
Vạn Tuế Hồ Vương thấy thế, Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm treo bên hông trong nháy mắt xuất khiếu hơn tấc.
Phía trước mấy người Thẩm Lạc lập tức hiện ra một bức tường cao hàn băng, cách trở Hồng Hài Nhi.
Tiếp theo một cái chớp mắt, một đạo hỏa diễm xích hồng từ trong miệng mũi nó đột nhiên thoát ra, hóa thành một ngọn lửa bắn tới, trong nháy mắt đốt xuyên tường hàn băng ra một lỗ thủng cực đại, bên trong bốc lên hơi trắng, tràn ngập toàn bộ đại sảnh.
Vạn Tuế Hồ Vương đã sớm che chở Tiểu Ngọc tránh né ra, Thẩm Lạc cũng lui lại mấy trượng, trong tay loé lên kim quang, Hoảng Kim Thằng nổi lên, muốn đánh tới Hồng Hài Nhi.
"Ầm."
Đúng lúc này, một tiếng oanh minh truyền đến, Ngưu Ma Vương đột nhiên xuất thủ, một quyền đập vào trên lưng Hồng Hài Nhi, đánh nó ngã ầm ầm trên mặt đất, thân thể phản chấn bắn lên lại rơi xuống.
Trong miệng mũi Hồng Hài Nhi dâng trào ra hỏa diễm, cũng im bặt dừng lại.
"Nghiệt chướng, ngươi muốn làm gì?" Ngưu Ma Vương quăng nhi tử trên đất, nổi giận nói.
"Phụ vương, dùng... Dùng Định Hải Châu..." Khoé miệng Hồng Hài Nhi rướm máu, gian nan nói.
Ngưu Ma Vương hơi sững sờ, nhưng không do dự, tay vung lên, trong lòng bàn tay sáng lên một vòng lam quang.
Chỉ thấy một viên minh châu thuỷ lam lớn chừng quả đấm từ trong lòng bàn tay gã bay ra, bay đến trên đỉnh đầu Hồng Hài Nhi, phóng xuất ra một mảnh thủy quang màu lam, bao phủ toàn bộ thân thể nó vào trong đó.
Thẩm Lạc nhíu mày, lúc này mới chú ý tới, trên minh châu màu lam kia phóng thích ra lực lượng bàng bạc như biển, ở trong mang theo lực cấm chế, hiển nhiên là một kiện pháp bảo giam cầm cường đại.
Hồng Hài Nhi này vì sao đột nhiên nổi điên, vì sao muốn Ngưu Ma Vương dùng Định Hải Châu chế trụ chính mình, tất cả mọi người đều trăm mối vẫn không có lời giải, kinh ngạc không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT