Ở sơn môn lối lên Xuân Thu quán, Ngưu sư huynh đang chán ngán ngồi bệt trên thềm đá sau cổng sưởi nắng, tay bưng một ly trà, miệng ê a hát tiểu khúc, trông vô cùng nhàn nhã.
Lúc này, gã bỗng nhiên nhìn thoáng thấy ở phía xa xa có một người đang theo con đường núi đi tới. Gã vội vàng đứng dậy, nheo mắt nhìn qua.
Chỉ thấy người kia mặc trường sam màu xanh, người đeo bọc quần áo bằng vải xám, tay còn cầm thêm một túi nữa. Người này đi trên đường núi, mình hơi chúi về trước, bước chân tuy không nhanh nhưng thoáng nhìn lại thấy khá vững vàng.
“Ể, sao lại là tiểu tử này?” Khi gã nhìn thấy rõ gương mặt người tới, miệng không khỏi hô khẽ một tiếng.
Người tới không ai khác, chính là Thẩm Lạc một đường từ huyện Tùng Phiên trở về Xuân Thu quán.
Thẩm Lạc tới Thổ Tập trấn dưới núi từ lúc sáng sớm, nhưng hắn không vội trở về mà trước đi bán thớt ngựa, sau đó lại tới Hồng Vận lâu mua thịt quay, rượu đế, cuối cùng là mua ít chu sa với phù chỉ rồi mới lên núi.
“Sơn môn trọng địa, không việc chớ vào.”
Thẩm Lạc vừa tới cửa sơn môn, giọng điệu lười nhác của Ngưu sư huynh liền từ trong sơn môn truyền ra.
“Ngưu sư huynh nói đùa rồi. Ta theo lời tôn sư xuống núi thăm người nhà, hôm nay quay lại mà thôi.” Thẩm Lạc khẽ nhíu mày, chân không ngừng bước, tiến thẳng vào phía trong.
“Tiểu tử này nói chuyện với sư huynh thế à? Còn có tí… quy củ nào không?” Đang khi nói, Ngưu sư huynh bất ngờ lắc cổ tay, hất nước trà trong chén hòng dội lên đầu Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nghiêng người về phía sau một chút liền dễ dàng tránh được.
Trong mắt Ngưu sư huynh thoáng hiện nét kinh ngạc, gã nghiêng người qua một bên chắn trước mặt Thẩm Lạc.
Đang khi muốn chất vấn Thẩm Lạc, gã đột nhiên chun chun cái mũi hít hà, đoạn đưa mắt liếc bọc quần áo trên vai Thẩm Lạc rồi mỉm cười, nói:
“Sư huynh đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi. Quy củ ngươi cũng hiểu, ta không cần phải nói lại chứ?”
“Rượu và vịt quay của Hồng Vận lâu này là ta mang cho Bạch sư huynh và Điền sư huynh đó.” Thẩm Lạc nghe thế, mắt nhìn túi trên tay xong cũng cười híp mắt, đáp.
Ngưu sư huynh nghe hắn đáp xong, tức thì nổi nóng quát:
“Đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt. Lấy ra.”
Dứt lời, gã lập tức bước tới một bước, toan tự tay cướp đồ.
Thẩm Lạc như đã dự tính trước tình huống này. Chân trái hắn không lùi mà nhích lên trước một chút, vừa vặn dẫm lên bãi nước trà, đồng thời Vô danh công pháp trong người cũng đã vận chuyển, một tia pháp lực xuôi theo lòng bàn tay phóng ra, vô thanh vô tức dẫn dắt đám nước trà ngưng tự thành vô số hạt nước nhỏ xíu không ngừng quay tít.
Ngưu sư huynh dẫm một cước lên những hạt nước kia, lòng bàn chân bất ngờ trượt đi khiến cả người mất thăng bằng, đâm thẳng về phía Thẩm Lạc.
“Ấy dà, sư huynh cẩn thận.”
Thẩm Lạc né người qua một bên, duỗi tay ra bộ y như muốn đỡ Ngưu sư huynh, nhưng bàn tay khi đối phương sắp chạm tới lại phất nhẹ một cái về phía bụng gã, theo đó một cỗ Dương cương chi lực thoáng đẩy lên, thân thể Ngưu sư huynh thuận đà lăng không bay lên, nhào về phía trước rồi cứ thế ngã lăn ra ngoài sơn môn.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục từ ngoài sơn môn vang lên, Ngưu sư huynh đúng là đã xuôi theo bậc thềm đường núi, một phát lăn đủ mười bảy, mười tám bậc.
Thẩm Lạc không quay đầu nhìn, tiếp tục bước về phía trước nhưng đi được hai bước, hắn lại lui lại, lấy giấy bút ra, bộ dáng tiêu sái viết liền mạch một câu:
“Hôm nay thấy ấn đường sư huynh biến thành màu đen, bước chân yếu nhược, chính là biểu hiện của thận tinh không đủ, phao câu vịt có thể bổ sung, xin vui lòng nhận lấy.”
Vừa thu bút lại, hắn liền lấy từ trong bọc ra con vịt quay mua dưới núi, tiếp đó ngắt lấy cái phao câu đem gói vào trong tờ giấy vừa ghi rồi đặt lên thềm đá mà Ngưu sư huynh mới ngồi.
Làm xong hết thảy, hắn liền phủi tay, thản nhiên đi vào sơn môn.
“Xem như đã trở về, cảnh còn mà người khác.”
Nhìn những khóm cây ngọn cỏ quen thuộc trong Xuân Thu quán, Thẩm Lạc bất giác cảm thán một câu, xong tiếp tục bước về trước.
Dọc theo con đường này, hắn không ngờ lại gặp được không ít đệ tử nội môn, đa số đều gật đầu chào lấy lệ một cái.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác thấy những người này khi nhìn hắn, ánh mắt ai cũng hiện ra chút cổ quái.
Đang lúc Thẩm Lạc âm thầm thắc mắc, chân đã bước tới chỗ dưới Linh Quan điện, hắn đang muốn dọc theo đường núi đi lên, ngước mắt nhìn lại thấy trên đường núi, chỗ cách hắn khoảng năm, sáu mươi bậc có một thân ảnh béo tròn đang đi xuống.
Nói về người béo nhất Xuân Thu quán, không phải Đinh Nguyên thì còn ai khác, đằng sau gã còn có ba, bốn đệ tử nữa.
Những người này liếc nhìn Thẩm Lạc đang bước tới bậc thứ mười, trong mắt ai cũng lộ vẻ ngạc nhiên, Đinh Nguyên đứng chính giữa còn khoa trương hơn, đưa cả hai bàn tay mập ú lên dụi dụi mắt.
“Ế, ta không hoa mắt chứ. Tiểu tử này mất tích nhiều ngày như vậy, vốn tưởng đã bị đuổi ra khỏi quán rồi, sao còn trở về này?” Một gã bình thường hay theo đuôi nịnh bợ Đinh Nguyên, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thẩm Lạc dù đứng cách khá xa nhưng nhìn rõ, nghe rõ, trong lòng tựa hồ đã hiểu nhưng bước chân vẫn không ngừng.
“Thẩm Lạc, lâu rồi không thấy bóng dáng, giờ nghĩ sao lại muốn quay về chứ?” Đinh Nguyên chờ Thẩm Lạc bước tới gần, đưa một tay ra ngăn lại.
“Về nhà thăm người thân thôi, sao có thể ở mãi không quay lại chứ?” Thẩm Lạc từ tốn hỏi ngược lại.
“Ta lại thấy là bị đuổi khỏi sư môn rồi, làm sao vẫn không biết xấu hổ, mặt dày quay lại? Đừng nghĩ chúng ta không biết gì, ma bệnh ốm đau liên miên như ngươi vào quán cũng chỉ để kéo dài tính mạng, cũng đừng có dùng những thứ sặc mùi tiền của ngươi làm ô uế đất Đạo Môn thanh tịnh.” Đinh Nguyên khinh khi, bĩu môi đáp.
Mấy kẻ kia mỗi người mỗi vẻ nhìn Thẩm Lạc.
“Ta vào quán làm gì, có liên quan tới các ngươi sao?” Thẩm Lạc sầm mặt, trừng mắt nhìn mấy gã kia.
Đám người Đinh Nguyên chỉ cảm thấy khí thế trên người Thẩm Lạc đột nhiên biến đổi, tạo cho người ta một loại cảm giác áp chế vô hình khiến cả đám nhất loạt không tự chủ được dời ánh mắt đi, nhất thời không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thẩm Lạc liền mặc kệ đám này phản ứng ra sao, chân tiếp tục đi thẳng lên.
Đinh Nguyên nhất thời không kịp phản ứng, khi thấy mấy đứa khác đều đưa mắt nhìn mình, gã lập tức cảm thấy khó chịu không thể chịu nổi.
“Một tên phế vật lại dám bất kính với sư huynh, làm phản à!”
Đinh Nguyên quát một tiếng chói tai, tung người sải bước đuổi theo, đồng thời tay phải vận ba, bốn tầng lực đạo Tiểu Hóa Dương Công, năm ngón tay xòe ra, cả bàn tay đột nhiên lớn thêm một vòng, vỗ thẳng về phía hậu tâm Thẩm Lạc.
“Một chiêu Thanh Dương Thủ này của Đinh sư huynh thực sự rất có trình độ.”
“Đúng là không biết trên dưới.”
Mấy gã còn lại thấy thế, nhất tề lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Thẩm Lạc đưa lưng về phía Đinh Nguyên, không ngoảnh đầu lại mà chỉ đưa tay trái lên trảo một cái liền tóm được ngón út tay phải Đinh Nguyên, tiếp đó nhẹ nhàng bẻ cong.
“Ối ối, đừng đừng, đau chết ta…” Tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của Đinh Nguyên lập tức vang lên.
Tiếc rằng ngón út của hắn bị Thẩm Lạc tóm rất chắc, chỉ có thể chúi người xuống theo động tác của Thẩm Lạc, đau đến chảy cả nước mắt.
Tiếng trầm trồ khen ngợi xung quanh liền im bặt, gã nào gã nấy đứng chết trân tại chỗ. Hiển nhiên không kẻ nào ngờ được Thẩm Lạc, một tên mà Tiểu Hóa Dương Công mới nhập môn lại có thân thủ khá như thế, một chiêu đã có thể chế trụ Đinh Nguyên.
“Thẩm…Thẩm Lạc, người chớ làm càn, nếu làm ta bị thương, sư phụ ta…ái ui…”
Đinh Nguyên thở ra được một hơi, dù người đau vặn cả eo vẫn hung hắn dọa nạt.
Kết quả gã mới nói được nửa câu, tay Thẩm Lạc lại dùng thêm chút lưc khiến gã lại rống lên như bò.
“Đinh sư huynh, Thanh Dương Thủ của ngươi cao thâm khó đoán, Tiểu Hóa Dương Công của sư đệ mới chỉ vừa nhập môn thôi, đừng có dọa ta chứ.” Thẩm Lạc bình thản đáp, đồng thời đảo mắt nhìn đám còn lại.
Đinh Nguyên hiện tại cả người đau đến ngũ quan vặn vẹo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán nhưng cơ bản do đau quá mà kêu không thành tiếng.
Mấy gã kia nhao nhao cúi gằm mặt xuống, không kẻ nào dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT