"Ba vị, tên điên kia vô lễ, làm hỏng quần áo vị đại sư này, tiểu nhân ở nơi này bồi lễ." Tiểu đội trưởng nhìn thấy Thiền nhi trong trang phục phật môn đại thiền, vội vàng chạy tới, khom người thi lễ với ba người rồi nói.
Thiền nhi mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng tiểu đội trưởng không dám xem thường chút nào, ba mươi sáu nước Tây Vực đều tín ngưỡng Phật giáo, cao tăng tuổi tác không lớn quả thực không ít, Ô Kê quốc cũng có mấy vị.
"Quần áo chỉ là ngoại vật, bị người xé rách cũng là duyên phận của nó, thí chủ không cần để ý. Bất quá vị thí chủ điên điên khùng khùng này là người nào? Vì sao lại hỏi thăm bần tăng thiện nhân sao độ?" Thiền nhi đáp lễ lại rồi hỏi.
"Hắn là tên điên, không ai biết ở đâu ra, những năm qua một mực lang thang ở Xích Cốc thành, nói lời điên cuồng, đại sư không cần để ý." Tiểu đội trưởng vừa cười vừa nói.
"A Di Đà Phật, vị thí chủ này cũng rất đáng thương. Thẩm thí chủ, Bạch thí chủ, các ngươi xem có thể chữa lành cho hắn không?" Thiền nhi thương xót nhìn tên điên bị kéo đi, tụng niệm một tiếng phật hiệu rồi quay lại hỏi Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên.
"Ta vừa rồi dò xét một chút tình trạng người kia, thân thể của hắn rất khỏe mạnh, hắn như vậy hẳn là đầu xảy ra vấn đề, chỉ sợ không dễ trị liệu." Bạch Tiêu Thiên có chút khó khăn nói.
Thiền nhi nghe vậy thở dài, không tiếp tục nói việc này nữa.
"Xin hỏi ba vị tới đây từ phương nào? Đến Xích Cốc thành có chuyện gì không?" Tiểu đội trưởng nghe ba người nói xong, hỏi lần nữa.
"Chúng ta từ Trung Thổ Đại Đường đến, lần đầu tới Xích Cốc thành." Bạch Tiêu Thiên dựng thẳng một tay lên, làm một cái phật lễ.
"Trung Thổ Đại Đường, ba vị tới tham gia Đại Thừa pháp hội à?" Ánh mắt tiểu đội trưởng sáng lên.
"Đúng vậy, không biết Đại Thừa pháp hội khi nào mới tổ chức?" Thiền nhi đang muốn mở miệng, Thẩm Lạc bên cạnh đã đoạt trước nói.
"Đại Thừa pháp hội định ngày 18 tháng 5, cách mười mấy ngày nữa, ba vị quý khách mời theo ta tiến đến dịch quán tạm nghỉ ngơi, sau đó tiểu nhân sẽ thông báo cho cao tăng Thánh Liên pháp hội đến thăm hỏi." Tiểu đội trưởng vội vàng nói.
"Làm phiền các hạ rồi." Thẩm Lạc mỉm cười nói.
Tểu đội trưởng kia nói liên tục không dám, sau đó lập tức phân phó bọn thủ hạ tìm tới một chiếc xe ngựa, cung thỉnh ba người lên xe, tự mình lái xe vào trong thành.
"Thẩm thí chủ, chúng ta đến Xích Cốc thành không phải để tham gia Đại Thừa pháp hội, ngươi nói láo như vậy là không tốt." Thiền nhi cau mày lại bnói.
"Thiền nhi sư phụ bất tất câu nệ không thay đổi như vậy, ngươi không phải cảm thấy rất hứng thú với Đại Thừa pháp hội sao? Chúng ta đúng là từ Trung Thổ đến, đi xem Đại Thừa pháp hội này đến cùng là thịnh hội gì, thuận tiện cũng có thể tìm hiểu một chút nội tình Xích Cốc thành này, có lợi cho hành động sau này của chúng ta." Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.
"Được rồi." Thiền nhi bất đắc dĩ thở dài, nói.
Xe ngựa một đường tiến lên, rất mau đến dịch quán.
Thời gian cách Đại Thừa pháp hội không xa, nơi đây đã ở không ít người, đều là sứ thần cùng tăng lữ các quốc gia khác.
Đại Đường chính là Trung Thổ thượng quốc, nhất là Kim Thiền Tử thỉnh kinh xong, Đại Thừa chân kinh từ Trung Thổ cũng truyền vào chư quốc Tây Vực, khiến cho địa vị Đại Đường tại Tây Vực càng thêm cao thượng, dịch quán an bài cho ba người một chỗ ở tốt nhất, một tiểu viện độc lập, còn điều động cho bọn Thẩm Lạc một người hầu tên là Đỗ Khắc.
"Đỗ Khắc, chúng ta từ Đại Đường xa xôi đến, cũng không hiểu rõ Đại Thừa pháp hội. Pháp hội này là người phương nào chủ trì tổ chức? Vì sao có nhiều người tới tham gia như vậy?" Thẩm Lạc hỏi.
"Lần này Đại Thừa pháp hội là Lâm Đạt đàn chủ tổ chức, lấy thanh danh của ngài, mới có thể để cho Thánh Tăng ba mươi sau nước Tây Vực đến đây tham gia." Mặt Đỗ Khắc lộ vẻ mơ ước, tựa hồ phi thường sùng bái Lâm Đạt kia.
"Đàn chủ? Ngươi nói Lâm Đạt là đàn chủ Thánh Liên Pháp Đàn sao?" Thẩm Lạc nhíu mày lại, nhìn về phía Bạch Tiêu Thiên.
Bạch Tiêu Thiên cũng lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không biết người này.
"Không sai, Lâm Đạt thiền sư mặc dù đức cao vọng trọng tại Tây Vực, nhưng tuổi tác ngài cũng không quá lớn, hai mươi mấy năm trước bộc lộ tài năng tại Tây Vực. Chư vị quý khách ở Trung Thổ Đại Đường xa xôi có lẽ không biết." Đỗ Khắc nói.
"A, vị Lâm Đạt thiền sư này tựa hồ là nhân vật truyền kỳ tại Ô Kê quốc, không biết hắn có lai lịch gì?" Thẩm Lạc có chút hiếu kỳ hỏi.
"Lâm Đạt thiền sư xuất thân tại một chùa miếu nhỏ ở Ô Kê quốc chúng ta, từ nhỏ thông minh hơn người, tinh thông phật lý, mười tuổi đã có thể luận đạo cùng đàn chủ Thánh Liên Pháp Đàn tiền nhiệm là Cưu Ma La đại sư. Sau đó ngài truy tìm chân ý phật lý, độc thân chu du ba mươi sáu phật quốc Tây Vực, vừa trảm yêu trừ ma, vừa truyền thừa chân ý Phật giáo, thanh danh lan xa ra các quốc gia. Cách nay tám năm, một đầu đại yêu Chân Tiên đến từ phương bắc tàn phá bừa bãi các quốc gia Tây Vực, mấy tiểu quốc suýt nữa bị diệt quốc, Lâm Đạt thiền sư một thân một mình nghênh chiến yêu này, cuối cùng điểm hoá nó, khiến cho đầu đại yêu này thần phục phật tông chúng ta. Từ đó ngài được công nhận là thiền tông đệ nhất nhân tại Tây Vực." Đỗ Khắc tràn đầy tự hào nói.
"Thu phục một đầu yêu vật Chân Tiên!" Thẩm Lạc chấn kinh.
Chỉ là Ô Kê quốc, lại có có thể so với cao thủ Chân Tiên cảnh, Bạch Tiêu Thiên cũng có chút động dung.
"Vị Lâm Đạt thiền sư kia bây giờ cũng ở trong Xích Cốc thành sao? Không biết Đỗ thí chủ có thể dẫn kiến tiểu tăng không? Đại thiền như vậy, không thể không đi bái kiến." Thiền nhi nói.
"Lâm Đạt thiền sư vì chuẩn bị Đại Thừa pháp hội, mấy ngày trước đã tuyên bố bế quan, hiện tại không thể gặp ngài. Bất quá Thiền nhi đại sư ngài cũng không cần gấp, chờ lúc Đại Thừa pháp hội, là có thể nhìn thấy ngài." Đỗ Khắc có chút khó khăn nói.
"Được." Thiền nhi cũng không miễn cưỡng đối phương.
Thẩm Lạc lại hỏi thăm Đỗ Khắc một chút quan hệ giữa Xích Cốc thành cùng ba mưới sáu nước Tây Vực. Đỗ Khắc này mặc dù chỉ là phàm nhân, biết lại không ít, giải đáp từng cái cho Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc dần dần hiểu sâu hơn về các quốc gia Tây Vực, đang muốn cẩn thận hỏi thăm chuyện luyện khí giới ở Xích Cốc thành, bỗng một trận tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, là bốn năm người mặc tăng bào đỏ thẫm đi đến.
Cầm đầu là hai vị tăng nhân thân hình cao lớn, một người đầu đội kim quan, tay cầm một thanh thiền trượng to lớn, nhìn có chút dở dở ương ương.
Người kia là một lão giả gầy còm, tay chân gầy như đốt trúc, đi trên đường run rẩy, phảng phất một cơn gió là có thể thổi bay, nhìn khiến người ta lo lắng.
Thẩm Lạc dò xét hai người, thần sắc trên mặt không biến, nhưng trong lòng thì run lên.
Hai người này mặc dù thu liễm tu vi, nhưng ánh mắt hắn dị biến, vẫn có thể nhìn ra tu vi cảnh giới hai người. Trên thân hai người pháp lực quang mang mãnh liệt, tu vi đều đạt đến Xuất Khiếu hậu kỳ, nhất là lão tăng khô gầy kia, ẩn ẩn đạt tới Xuất Khiếu đỉnh phong.
"Ha ha, nghe nói có cao tăng Đại Đường giáng lâm, thật sự là vinh hạnh cho Xích Cốc thành, cũng là toàn bộ Ô Kê quốc ta. Không nghênh đón kịp, xin chư vị chớ trách." Lão tăng khô gầy nhìn về phía ba người Thẩm Lạc, cười ha ha nói.
Một tăng nhân đội kim quan khác cũng mỉm cười nhìn về phía ba người Thẩm Lạc, đang muốn nói gì, tầm mắt của gã đột nhiên dừng lại trên hai mắt Thẩm Lạc, chỗ sâu trong ánh mắt hiện ra vẻ phẫn nộ khắc cốt, nhưng lập tức trở nên mừng rỡ, cuối cùng che giấu tất cả biểu lộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT