Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Ba người Thẩm Lạc rất nhanh trở lại Kim Sơn tự, Kim Thiền pháp hội trong chùa liên tục cử hành ba ngày, lúc này trong chùa tụ tập tới vô số khách hành hương.

Lần này người tới càng nhiều, quảng trường đã kín chỗ, không ít người đành ngồi trên đất bằng ngoài chùa.

Vì để tránh quấy nhiễu pháp hội, ba người Thẩm Lạc không bay thẳng vào Kim Sơn tự, mà đáp xuống một dốc núi cách Kim Sơn tự một đoạn, không gây chú ý của người khác.

Giang Lưu đại sư đang đăng đàn giảng pháp, thanh âm giảng pháp sáng sủa truyền ra xa, ba người giờ phút này cách Kim Sơn tự một đoạn vẫn có thể nghe rõ ràng.

"Cuối cùng đã trở về, thời gian còn thừa không nhiều. Thẩm huynh, chúng ta mau vào thôi." Lục Hóa Minh có chút gấp gáp không thể chờ nói.

Thẩm Lạc cũng khá sốt ruột, gật đầu đồng ý.

"Các ngươi đến Kim Sơn tự làm gì?" Cổ Hóa Linh tò mò hỏi.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, đi theo chúng ta là được." Thẩm Lạc mặc dù muốn cùng Cổ Hóa Linh truy ra tổ chức hủy diệt Xuân Thu quan, nhưng chuyện Xuân Thu quan từ đầu đến cuối vẫn canh cánh trong lòng, ngữ khí tự nhiên chẳng ra sao cả.

Cổ Hóa Linh hừ một tiếng, có chút không vui, nhưng cũng không tiện phát tác.

"Trường An thành trước đó không lâu gặp quỷ hoạn khiến không ít bách tính lâm nạn, chúng ta muốn mời Kim Sơn tự Giang Lưu đại sư đến siêu độ oan hồn. Ngươi mau thu liễm yêu khí trên người, chớ để tăng nhân trong chùa phát giác, gây chuyện." Ngược lại Lục Hóa Minh bên cạnh giải thích một câu, đồng thời dặn dò.

"Các ngươi muốn mời người nào? Giang Lưu?" Cổ Hóa Linh dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn hai người.

"Đúng vậy, ngươi cũng biết Giang Lưu đại sư? Cũng đúng, Hắc Phượng thung lũng cách Kim Hà sơn không quá xa, Giang Lưu đại sư đại danh đỉnh đỉnh như thế, ngươi tự nhiên cũng biết." Lục Hóa Minh khẽ gật đầu.

"Xem ở chúng ta về sau sẽ hiệp lực đồng hành, ta cho các ngươi một lời khuyên, không nên mời Giang Lưu kia." Cổ Hóa Linh đột nhiên nói.

"Vì sao?" Lục Hóa Minh khẽ giật mình.

"Giang Lưu này danh khí rất lớn, trước kia ta tìm kiếm phương pháp trị liệu thương thế mẫu thân, đã từng giả danh tới nơi này một chuyến, ngẫu nhiên phát hiện một bí mật Giang Lưu này." Cổ Hóa Linh nói.

"Bí mật gì?" Thẩm Lạc nghe lời này, mở miệng hỏi.

Cổ Hóa Linh nhìn Thẩm Lạc một chút, hai tay ôm ngực, không nói gì.

Thẩm Lạc cau mày lại, vừa rồi ngữ khí hắn hơi lãnh đạm một chút, Cổ Hóa Linh này vậy mà ghi ở trong lòng, tiểu tính như vậy.

Trong lòng của hắn cười một tiếng, không tiếp tục hỏi, nhìn Lục Hóa Minh một chút, ra hiệu y mở miệng hỏi thăm.

"Hai vị đạo hữu, về sau phải chung sức hợp tác, không nên giận dỗi không đâu như vậy. Cổ đạo hữu, rốt cuộc ngươi nhìn thấy bí mật gì? Giang Lưu đại sư cực kỳ trọng yếu với chúng ta, xin vui lòng chỉ giáo." Lục Hóa Minh đi đến giữa hai người, sau đó chắp tay nói với Cổ Hóa Linh.

"Giang Lưu kia hiện tại đang giảng pháp, có lẽ hắn còn ở trong bảo trướng, các ngươi chỉ cần nghĩ cách xốc lên bảo trướng sẽ biết. Muốn đi hay không, chính các ngươi quyết định, sau đó đừng đến trách ta là được." Cổ Hóa Linh từ tốn nói.

Nói xong những thứ này, nàng quay người đi đến một bên ngồi xuống, một bộ dạng không cần phải nhiều lời nữa, tựa hồ vẫn còn chưa hết giận.

Thẩm Lạc nghe nói những lời này, lông mày nhíu chặt.

Kim Phượng Vũ đã cầm về, thấy sự tình sắp đạt được viên mãn, nhưng lại sinh ra loại khó khăn trắc trở này.

Thế nhưng Cổ Hóa Linh nhìn không giống như đang nói láo, hẳn là Giang Lưu đại sư thật có chuyện muốn giấu?

Bây giờ trở về nhớ lại, lần này bọn hắn đi Hắc Phượng thung lũng lấy Kim Phượng Vũ có chút cổ quái, dựa theo Giang Lưu nói, lúc trước hắn đã phái qua mấy đợt người đi Hắc Phượng thung lũng, chém giết Hắc Phượng Yêu. Nhưng Hắc Phượng Yêu kia cũng không đề cập tới chuyện này.

Mà thực lực Hắc Phượng Yêu đã đạt tới Đại Thừa kỳ, Giang Lưu hẳn là biết việc này, lại hoàn toàn không nói cho hắn và Lục Hóa Minh, nếu không có Thiên Sách đột nhiên triệu hoán tu vi trong mộng cảnh, hai người bọn hắn khẳng định thập tử vô sinh.

Chẳng lẽ Giang Lưu đại sư thật sự có vấn đề?

"Thẩm huynh, ngươi cảm thấy Cổ Hóa Linh nói là thật hay giả, có thể nàng vì thương tâm cái chết của mẫu thân, cố ý quấy rối?" Lục Hóa Minh truyền âm nói.

"Nhìn bộ dáng của nàng cũng không giống như nói bậy, mà giờ phút này hồi tưởng lại chuyện Hắc Phượng thung lũng, xác thực có rất nhiều chỗ khả nghi. Huống chi Giang Lưu đại sư liên quan đến thủy lục đại hội, không thể để xảy ra vấn đề. Như vậy đi, Lục huynh ngươi cùng Cổ đạo hữu ở đây chờ một lát, ta đi trong chùa dò xét một phen." Thẩm Lạc trầm ngâm một lát, truyền âm trả lời.

"Thẩm huynh đừng vội, quan hệ giữa chúng ta cùng Kim Sơn tự vừa mới hoà hoãn lại, ngươi náo lớn như vậy, lỡ chuyện không phải như Cổ Hóa Linh nói, cố gắng trước đó của chúng ta chẳng lẽ sẽ phí công nhọc sức." Lục Hóa Minh vội vàng truyền âm ngăn cản.

Thẩm Lạc mặc dù nói dò xét, nhưng Lục Hóa Minh biết, Thẩm Lạc muốn dựa theo lời Cổ Hóa Linh đi xốc lên bảo trướng kia. Cử động này không thể nghi ngờ sẽ làm Kim Sơn tự tức giận, nhất là trước mặt nhiều tín đồ như vậy, hậu quả sợ là không dễ thu thập.

"Lục huynh yên tâm, ta tự nhiên sẽ cân nhắc chu toàn, không làm chậm trễ đại sự." Thẩm Lạc nở nụ cười, lấy ra phù lục da cáo trước đó lấy được từ Đan Dương Tử, dán tại ngực, vận khởi pháp lực rót vào trong đó.

Một mảnh quang mang lông xù phấn hồng từ trên phù lục tuôn ra, rất nhanh bao trùm toàn thân hắn, nhìn giống như choàng trên người một tầng da cáo vậy.

Mấy hơi thở sau, tất cả phấn hồng quang mang tiến vào thân thể hắn biến mất, bề ngoài Thẩm Lạc hoàn toàn thay đổi, biến thành một nữ tử mặc quần áo màu hồng, dáng người yểu điệu.

"Đây là phù lục gì? Cực kỳ thần kỳ!" Lục Hóa Minh dò xét Thẩm Lạc, trong mắt lóe lên một tia giật mình.

Thẩm Lạc ở trước trước mặt y huyễn hóa bề ngoài, nhưng giờ phút này y dùng thần thức dò xét, vẫn không phát hiện chút dị dạng nào.

Mà Thẩm Lạc không chỉ phát sinh biến hoá bề ngoài, ba động khí tức trên thân cũng bị phù lục che phủ, bây giờ nhìn hắn hoàn toàn là một phàm nhân không tu luyện.

Phải biết ẩn tàng khí tức dễ dàng, nhưng muốn triệt để che lại tất cả khí tức thì phi thường khó khăn, dù cả hai chênh lệch cảnh giới cũng rất khó làm.

Cổ Hóa Linh bên cạnh thấy cảnh này, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

"Một thủ đoạn nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến. Các ngươi chờ ta ở đây một chút, ta đi qua dò xét Giang Lưu đại sư." Thẩm Lạc cũng có chút kinh ngạc hiệu quả của phù lục da cáo, bất quá hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, nhếch miệng mỉm cười nói.

Duy nhất không tốt chính là, phù lục da cáo này chỉ có thể huyễn hóa thành nữ tử, khiến hắn thoáng có chút xấu hổ.

Lục Hóa Minh thấy Thẩm Lạc có phương pháp huyễn hoá thần diệu như thế, cũng tiêu trừ lo lắng, gật gật đầu.

Thẩm Lạc lúc này bước về hướng Kim Sơn tự, hơi trầm ngâm, sau đó lấy ra một hộp gỗ màu xám cầm trong tay, rất nhanh tới bên ngoài cửa chùa.

Bên ngoài cửa chùa cũng ngồi đầy người, ở trong đám người hắn tìm một khoảng chật hẹp, miễn cưỡng chen đi vào đại môn, sau đó dọc theo đám người quảng trường đi tới gần chỗ đài cao Giang Lưu.

Trong Kim Sơn tự cao thủ đông đảo, hắn nhất định phải tận lực tiếp cận đài cao, mới có thể cam đoan xốc lên bảo trướng kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play