Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Trong lòng Thẩm Lạc tính toán, nhưng ngoài mặt không có chút chần chờ, gật đầu đáp ứng.

Nha hoàn mang theo hắn đi vào trong phủ, rất mau đã tới một chỗ cao lớn bên ngoài sân nhỏ.

"Là nơi này, mời công tử vào, nô tỳ cáo lui.." Nha hoàn cúi chào hành lễ, rồi đi ra ngoài.

Thẩm Lạc nhìn vào bên trong, trong sân nhỏ là một tòa sảnh chính cao lớn, hình như có hai người đang đứng.

"Một người khác là ai?" Lông mày hắn cau lại, nhanh chóng cất bước đi vào trong sảnh.

Hai người trong sảnh, một trong số đó chính là Trình Giảo Kim, một người khác là đạo sĩ thanh niên. trong tay cầm phất trần trắng như tuyết, vẻ mặt tươi cười.

Đạo sĩ kia đang cùng Trình Giảo Kim nói chuyện, nhìn thấy Thẩm Lạc tiến đến, ánh mắt nhìn sang.

Tâm thần Thẩm Lạc chẳng biết tại sao đột nhiên run lên, cả người như bị kẻ này nhìn thấu, tay chân rung động khó mà khống chế, cứ đứng yên tại nơi đó.

"Ha ha, vị này chính là Thẩm tiểu hữu à, nói đúng ra chúng ta đã gặp một lần." Thanh niên đạo sĩ gật đầu mỉm cười với Thẩm Lạc.

Lúc Thẩm Lạc nghe được giọng nói khá quen tai này, mới tỉnh táo lại.

"Các hạ chính là Viên Thiên Cương Viên quốc sư?"

Thanh âm của thanh niên đạo sĩ này, cùng thanh âm của thiếu nữ họ Lý bên bờ Minh Hà trong Địa Phủ giống nhau như đúc.

"Không sai, ta chính là Viên Thiên Cương, lần trước tại bên bờ Minh Hà vội vàng từ biệt với đạo hữu b ach ngo c s ach, chưa kịp xưng tên, còn xin tiểu hữu chớ trách, khụ khụ..." Một tay Viên Thiên Cương dựng thẳng lên thi lễ, sau đó đột nhiên ho khan vài tiếng, dường như trong người có bệnh.

"Không dám, quốc sư đại nhân khách khí." Thẩm Lạc vội vàng hoàn lễ.

Trong mộng cảnh tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên, nên ánh mắt khá tinh tường. Nhưng Viên Thiên Cương này mang đến cho bản thân hắn một cảm giác cực kỳ cao thâm mạt trắc, giống như một vùng biển vô cùng to lớn, nhìn không thấy một gợn sóng, thật ra lại sâu không thấy đáy.

Hắn thấy qua không ít cao thủ, nhưng dù là Trình Giảo Kim, Hoàng Mộc thượng nhân, Kính Hà Long Vương, hay thậm chí Đông Hải Long Vương trong mộng cảnh, tựa hồ cũng không bằng Viên Thiên Cương.

Người này xuất hiện ở đây, chẳng biết tại sao, làm trong lòng Thẩm Lạc có chút bất an.

Lấy đạo hạnh thông thiên của Viên Thiên Cương, lại đang tại Trình phủ, không biết có phát giác được sự tồn tại của gối ngọc và hư ảnh Thiên Sách hay không.

"Hôm nay Viên mỗ đến Trình phủ bái phỏng, cũng là khách, Thẩm tiểu hữu không cần khách khí như vậy." Viên Thiên Cương mỉm cười nói.

"Được rồi, hai người các ngươi không cần hết lễ này đến lễ khác như vậy. Thẩm tiểu tử, hôm nay bảo ngươi tới, là vì yêu cầu cần Nhị Nguyên Chân Thủy lúc trước của ngươi đã có." Trình Giảo Kim chen ngang hai người nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, không suy nghĩ về chuyện của Viên Thiên Cương nữa, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Đại Đường quan phủ lúc trước hứa hẹn ban cho hắn một chút Nhị Nguyên Chân Thủy, nhưng bởi vì Trường An có quỷ hoạn, việc này một mực gác lại, làm bản thân cũng suýt nữa quên đi.

Trình Giảo Kim nói xong, lấy ra một bình ngọc màu bạc cao khoảng nửa thước, đưa tới.

Thẩm Lạc vội vàng đưa hai tay tiếp nhận, bình ngọc này nhìn có vẻ không lớn, lại nặng cỡ mấy trăm cân, hắn thầm vận pháp lực mới nâng lên được.

Hắn đưa thần thức vào trong bình dò xét, mặt mày càng thêm rạng rỡ.

Trong bình ngọc này vậy mà tràn đầy Nhị Nguyên Chân Thủy, so với Nhị Nguyên Chân Thủy lúc trước hắn lấy được từ chỗ Thần Cương còn nhiều gấp mấy lần.

"Đa tạ quốc công đại nhân trọng thưởng." Thẩm Lạc thu hồi bình ngọc trong tay, ôm quyền nói cám ơn.

Có nhiều Nhị Nguyên Chân Thủy như vậy, hắn tự tin trong khoảng thời gian ngắn có thể tu luyện công pháp vô danh tới Ngưng Hồn kỳ đỉnh phong.

Về phần đột phá Xuất Khiếu kỳ, hắn cũng tương đối nắm chắc.

Trong mộng Thẩm Lạc đã từng có kinh nghiệm một lần đột phá Xuất Khiếu kỳ, nên hiểu đột phá cảnh giới này trọng yếu nhất chính là lực lượng thần hồn. Nó phải đủ cường đại, mới có thể đột phá hạn chế của nhục thân, một bước thoát ra.

Lúc trước Thẩm Lạc tại bên bờ Minh Hà hấp thu hai tên hồn tu Luyện Thân đàn, lực lượng thần hồn tăng hơn ba thành, đã đầy đủ để trùng kích Xuất Khiếu kỳ. Mà lần này hắn nhập mộng lại lấy được nửa bộ sau của công pháp vô danh, có một môn bí pháp phụ trợ đột phá Xuất Khiếu kỳ, tên là "Tam nguyên khai thái", có thể gia tăng mấy phần tỷ lệ khi đột phá.

"Cám ơn cái gì! Đây là đồ vật ngươi nên được, kéo dài đến bây giờ mới cho ngươi, ta thấy rất xấu hổ." Trình Giảo Kim vuốt râu cười to nói.

"Quốc công đại nhân nói đùa, đều bởi vì quỷ hoạn mới khiến cho vật tư vận chuyển chậm chạp, tại hạ sao lại không rõ." Thẩm Lạc thu bình ngọc vào, chắp tay nói.

"Quốc công đại nhân và Viên quốc sư hình như còn có việc khác, nếu không có gì phân phó nữa, tại hạ cái này liền cáo lui." Hắn nhìn hai người một chút, thật nhanh nói ra.

Mặc dù Thẩm Lạc còn muốn xin Trình Giảo Kim hỗ trợ điều tra sự việc ma hồn ở Trường An. Nhưng Viên Thiên Cương đang ở đây, lại bởi vì tu vi của người này quá cao, hoặc cũng có thể là do những lời Mã Tú Tú tại bên bờ Minh Hà, làm hắn không quá tin tưởng người này, nên dự định ngày khác lại nói với Trình Giảo Kim.

"Thẩm tiểu hữu chớ vội rời đi, hôm nay Viên mỗ đến phủ quốc công để bái phỏng, một mặt là có chuyện muốn thương nghị cùng quốc công đại nhân, còn nguyên nhân khác, chính là muốn cùng tiểu hữu gặp mặt một lần." Viên Thiên Cương đột nhiên mở miệng giữ lại.

"Không biết quốc sư đại nhân tìm tại hạ là có chuyện gì?" Thẩm Lạc khẽ giật mình, nhìn về phía Viên Thiên Cương.

"Ngày đó tại bờ Minh Hà dưới Địa Phủ, bần đạo sau khi cứu được bệ hạ bởi vì hạn chế của bí thuật phụ hồn, đành phải lập tức dẫn hồn phách bệ hạ  trở về ba ch n goc s ach. Theo lời ái đồ Lục Hóa Minh của Trình Quốc công, người đại chiến sau cùng với Kính Hà Long Vương kia chính là tiểu hữu, Nghiệt Long này cùng triều đình Đại Đường ta ân oán dây dưa cực sâu. Nên lần này ta đến là muốn mời tiểu hữu kể lại kỹ càng tình huống đại chiến ngày đó một lần nữa." Viên Thiên Cương nhìn chăm chú vào mắt Thẩm Lạc, mỉm cười nói.

Trong lòng Thẩm Lạc hơi hồi hộp một chút, mặt dù không đổi sắc, nhưng một chút ba động trong ánh mắt đã bị Viên Thiên Cương nhìn thấy.

"Thế nào, Thẩm tiểu hữu có điều gì không tiện nói sao?" Viên Thiên Cương hỏi.

Lông mày Thẩm Lạc cau lại, nhưng rất nhanh trở nên thoải mái.

Hắn với Mã Tú Tú mặc dù có chút giao tình, nhưng cũng không phải là sinh tử chi giao, lúc trước bởi vì sự việc Linh Nhũ ngàn năm càng có chút trở mặt, nên không cần vì thế che giấu điều gì.

Mà Mã Tú Tú từng nói Viên Thiên Cương là hóa thân của Viên Thủ Thành, từng thiết kế hãm hại Kính Hà Long Vương. Lời này giấu ở trong lòng của hắn như là cái u cục, hiện tại Trình Giảo Kim cũng ở chỗ này, vừa hay nhìn xem Viên Thiên Cương nói thế nào.

"Không có cái gì không tiện, ngày đó sau khi ta cầm kiếm truy sát Kính Hà Long Vương.." Thẩm Lạc kể lại sự tình ngày đó truy sát Kính Hà Long Vương, một cách rõ ràng.

Lần đầu Trình Giảo Kim nghe đến mấy điều này, thần sắc liên tục biến đổi.

Mà Viên Thiên Cương cũng không kinh ngạc, chỉ là chau mày, như gặp sự tình khiến cho bản thân rất hoang mang.

"... Cuối cùng Mã Tú Tú kia hóa rồng rời đi, tại hạ cũng hôn mê, sau khi tỉnh lại đã xuất hiện tại Trình phủ. Chuyện này tiền căn hậu quả chính là như vậy, tại hạ không có giấu diếm điều gì, hai vị nếu không tin, cũng có thể đi Địa Phủ chứng thực." Thẩm Lạc chắp tay nói.

Trình Giảo Kim và Viên Thiên Cương nhất thời không nói gì, đều im lặng đứng ở nơi đó.

"Đa tạ Thẩm tiểu hữu tường thuật việc này." Viên Thiên Cương lấy lại tinh thần, hướng Thẩm Lạc gật đầu nói lời cảm ơn.

"Viên quốc sư khách khí, chỉ là tại hạ lúc trước từng nghe Trình quốc công nói qua sự tình Kính Hà Long Vương năm xưa. Ngày đó tại Địa Phủ lại nghe Mã Tú Tú nói qua, giữa hai điều có chút khác biệt, nhất là liên quan tới thân phận Viên Thủ Thành kia, thì càng khác biệt, không biết đến tột cùng là như thế nào?" Thẩm Lạc cũng lười quanh co, trực tiếp hướng Viên Thiên Cương hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play