Thanh Ngưu tinh quát to một tiếng, trên hai tay thanh quang lượn lờ, nắm chặt Lang Nha bổng nhắm giữa đầu Thẩm Lạc đập xuống, mang theo cảm giác đầy áp bách.
Ánh mắt của Thẩm Lạc bỗng nhiên co lại, tàn ảnh ánh trăng dưới chân vẩy ra, thân hình lách qua bên cạnh, trong gang tấc thoát khỏi trọng kích của Lang Nha bổng.
Nhưng khi Lang Nha bổng đi ngang qua thân, miệng Thanh Ngưu tinh khẽ nhếch, lộ ra ý cười âm mưu được như ý. Chỉ thấy thanh quang Lang Nha bổng trong tay nó đột nhiên nổ tung, từng cây gai nhọn giống như chùm tia sáng màu xanh từ bắp đột ngột đâm đi ra..
Thẩm Lạc tránh không kịp, ngực lập tức dính đầy máu, người cũng bị nổ bay ra ngoài.
Thanh Ngưu tinh thấy thế, không cho hắn bất kì cơ hội thở dốc nào, hai chân tiếp tục phát lực, trong nháy mắt đã đuổi theo, đánh tới.
Thẩm Lạc còn chưa đứng vững, chỉ có thể đưa côn lên đón đỡ.
"Phanh" một tiếng trọng hưởng!
Thẩm Lạc chỉ cảm thấy hai tay tê rần, một cỗ cự lực giống như Thái Sơn áp đỉnh xuyên qua, làm hắn phải bay ngược lại, liên tiếp ngã vào hố trời trong đầm nước.
Trong đầm nước xanh lam lập tức nổi lên sóng nước cao trăm trượng, Thẩm Lạc bị nhấn vào đáy đầm trên đá ngầm.
Thanh Ngưu tinh từng bước ép sát, lần nữa đáp xuống, một tay kết ấn, sau lưng thanh quang nhanh chóng bành trướng, ngưng tụ ra Thanh Ngưu pháp tướng vô cùng to lớn. Nó theo thế xông xuống của Lang Nha bổng, hướng phía đáy đầm lao tới..
Đúng lúc này, trong đầm nước truyền đến tiếng gầm lên giận dữ bac h ng oc s ach. Toàn bộ nước trong bích đàm gần như trong nháy mắt bị rút sạch, ngưng tụ thành một đầu Giao long bằng nước màu xanh, lân giáp tầng mảng, sinh động như thật. Đầu nó ngẩng cao, xông lên, đánh tới pháp tướng Thanh Ngưu kia.
Trong thân thể Giao long, hai tay Thẩm Lạc nắm côn, thân hình hiên ngang, vết thương nơi ngực đã hoàn toàn được chữa trị.
Hai mắt hắn tập trung, chân đạp cương bộ, hai tay nhanh chóng chuyển động, từng cái côn ảnh Bát Thiên Loạn Bổng ở ngoài thân bắt đầu ngưng tụ.
Rốt cục, Thanh Ngưu pháp tướng như ngọn núi nhỏ và Giao Long to dài như con sông liên tiếp đụng vào nhau.
"Ầm ầm" một tiếng nổ đùng, rung chuyển khắp sơn lâm.
Đầu của Giao Long màu xanh sụp đổ, bọt nước nổ tung ngập trời, hóa thành một mảnh mưa to rơi xuống.
Thanh Ngưu pháp tướng thế xuống không thể đỡ, theo va chạm rơi xuống, thẳng đến trước người Thẩm Lạc. Thanh Ngưu tinh ở trong hư ảnh, toàn thân cũng căng cứng, hai tay nắm chặt Lang Nha bổng, muốn dùng một kích lấy mạng Thẩm Lạc.
Ánh mắt Thẩm Lạc chăm chú, miệng cười lạnh một tiếng, bên ngoài thân đã bao phủ tầng tầng côn ảnh. Lại như một tầng màn ánh sáng màu vàng che chở quanh thân hắn, cứng rắn đụng thủng pháp tướng của Thanh Ngưu, tiếp tục xông tới hướng đối diện.
"Chết đi."
Thanh Ngưu tinh quát lớn một tiếng, trong nháy mắt lực lượng toàn thân rót vào Lang Nha bổng, khiến cho trên đầu gậy ngưng tụ ra một tầng quang mang xanh đen giống như thực chất, dẫn tới hư không gần đó đều bắt đầu có chút vặn vẹo.
Thẩm Lạc cũng quát lớn một tiếng, trường côn khẽ múa, hướng phía trên bổ lên.
Chỉ một thoáng, 64 đạo côn ảnh vây quanh ngoài thân hắn, bắt đầu nhanh chóng bay ngược trở về. Chúng lần lượt hợp lại làm một, ngưng tụ ra một cỗ lực lượng to lớn trước nay chưa từng có, hóa thành một cây cự côn màu vàng, xông thẳng lên không.
"Bát Thiên Loạn Bổng..." Thanh Ngưu tinh thấy một màn này, trong đầu rốt cục nhớ lại những ký ức xa xưa kia.
Nhưng vẻ kinh hãi trong mắt nó còn chưa mất, thì hai cỗ lực lượng cường đại đã nặng nề đánh vào nhau.
"Ầm ầm..."
Một trận nổ mạnh liên tục truyền đến, thanh quang hỗn tạp kim quang nổ tung một chỗ, giống như một vầng ánh sáng kiêu dương đẹp đẽ tại trong hố trời từ từ bay lên.
Đồng thời khi nó bộc phát, một cỗ khí lãng nóng rực mạnh mẽ lan ra bốn phía, trong nháy mắt làm hố trời chỉ sâu có mấy trăm trượng, nổ ra thành lổ hổng sâu đến mấy ngàn trượng.
Bọn người Kỳ Liên Mỹ thi nhau tránh né, vẫn không tránh khỏi bị tác động, bị đánh đến ngã trái ngã phải.
Trong hỗn loạn, Càn Khôn Lô bị nổ bay "Ong ong" rung động, lượn vòng rồi vọt tới một mặt vách núi, lực trùng kích to lớn khiến cho toàn bộ thân lò trực tiếp khảm vào trên vách núi đá.
Ngoài chỗ miệng lò, một hạt hỏa tinh màu đỏ tươi rơi ra, tại trong bụi mù, ánh sáng màu đỏ lấp loé không ngừng.
Hỏa Đức Tinh Quân cách đó không xa, thấy thế lập tức nhanh chóng chạy tới, đứng ở trước hỏa tinh.
Trong lòng gã khó nén được vui mừng, tay lập tức kết pháp quyết, miệng tụng chú ngữ, bắt đầu vận chuyển thần thông tinh luyện hỏa pháp của bản thân.
Theo thanh âm ngâm tụng trong miệng vang lên b ach ngoc s ach, quanh thân đang bị phong cấm của gã, còn sót lại không nhiều pháp lực bắt đầu thay đổi. Cả khuôn mặt gò má bắt đầu trở nên đỏ bừng một mảnh, mi tâm và trên trán cũng hiện ra từng đạo phù văn phong cách cổ xưa.
Cùng lúc đó, Khí Hải Thiên, Trung Phủ Cốc mấy chỗ yếu huyệt, bảy thanh Tương Tư Hàn Châm kia đồng thời sáng lên ô quang. Một tầng tử khí màu đen bắt đầu lan tràn ra, làm nửa cái thân thể của gã đều bị che lại
Lông mày của Hỏa Đức Tinh Quân vặn thành u cục, mặt mũi tràn đầy vẻ thống khổ, nhưng nhất quyết không có dừng vận chuyển pháp lực lại.
Khi tử khí màu đen kia đã thuận cái cổ lan tràn đi lên, muốn hướng về đầu bộ mặt lưu chuyển. Thì gã bỗng nhiên há to miệng, trong cổ hiện ra một vòng xoáy hỏa diễm, trực tiếp hút viên hỏa tinh kia vào trong bụng.
Theo Tam Muội Chân Hỏa của hỏa tinh vào bụng, nét thống khổ trên mặt Hỏa Đức Tinh Quân càng nhiều nhưng trong mắt lại khó nén vẻ vui mừng.
Thế nhưng một lát sau, dưới đan điền của gã cũng bắt đầu trở nên đỏ bừng, một tầng lửa đỏ "Đằng" một tiếng, từ quanh thân xông ra, bao phủ cả người lại.
Mà trên khiếu huyệt của đan điền bảy thanh Tương Tư Hàn Châm tại sự thiêu đốt của hỏa diễm, cũng ầm ầm vỡ vụn, biến thành tro tàn.
"Ha ha..." Hỏa Đức Tinh Quân nắm chặt tay, ngửa mặt lên trời thoải mái cười to.
Nhưng khi tầm mắt của gã nhìn lên thân ảnh trên bầu trời kia, tiếng cười không khỏi im bặt, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, trong đầu không khỏi nghĩ tới gia hỏa kiệt ngạo bướng bỉnh đại náo Thiên Cung kia.
Lúc này, Thẩm Lạc đang lơ lửng tại giữa trời, tay nắm lấy Trấn Hải Tấn Thiết Côn, thân hình có chút còng xuống, kịch liệt thở hỗn hển.
Bát Thiên Loạn Bổng mặc dù tinh diệu, nhưng lúc thi triển cần cưỡng ép súc thế, đối với gánh nặng của thân thể cũng là vô cùng lớn. Bây giờ hắn có thể ép côn đến tám tám sáu tư côn, đã là cực hạn.
Thẩm Lạc phát giác được ánh mắt Hỏa Đức Tinh Quân ở dưới, quay người lại nhìn, hướng về phía gã nhếch miệng cười một tiếng.
"Có điểm giống, lại rất không giống..." Mặt của Hỏa Đức Tinh Quân lộ ý cười, tự lẩm bẩm.
Đúng lúc này, trong hư không phía trên bỗng nhiên một đạo quang ngân màu vàng hiện lên, Hỏa Đức Tinh Quân chợt cảm thấy không ổn, đang muốn lên tiếng nhắc nhở đã không còn kịp rồi.
Chỉ thấy đạo quang ngân màu vàng kia từ sau lưng Thẩm Lạc khẽ quấn, trong tích tắc đã buộc chặt ngay tại chỗ.
Pháp lực quanh thân Thẩm Lạc vừa mất, lập tức thân hình từ trên cao rơi thẳng xuống, ngã ở trên đảo nhỏ đã vỡ nát kia.
Ngay sau đó, một bóng người từ trên trời giáng xuống, tay cầm Lang Nha bổng, một cước trùng điệp giẫm mạnh lên bả vai Thẩm Lạc, "Phanh" một tiếng, giẫm nửa người hắn lún xuống mặt đất.
Hiện giờ toàn thân Thanh Ngưu tinh đẫm máu, áo giáp đã rách mướp, nhìn rất thê thảm, một đôi tròng mắt đỏ sậm sung huyết, có vẻ đang phẫn nộ tới cực điểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT