Thẩm Lạc vừa né tránh, vừa nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng nổi lên một cảm giác cổ quái.
Tình hình chiến đấu trước mắt kịch liệt dị thường, Vũ Sư kia nhìn như đỡ trái hở phải, nhưng hắn luôn có một loại dự cảm, tựa hồ chiến cuộc trước mắt là Vũ Sư kia cố ý gây nên.
"Thẩm huynh, thế nào?" Ngao Hoằng chú ý tới thần sắc biến hoá của Thẩm Lạc, truyền âm hỏi.
Thẩm Lạc đang muốn trả lời, nhưng ngay giờ phút này, một tiếng duệ khiếu trùng thiên từ trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn bộc phát, trên thân côn hiện ra một đồ án hình vuông lớn gần trượng, do vô số văn tự màu vàng to to nhỏ nhỏ tạo thành.
Những văn tự màu vàng này nhẹ nhàng run rẩy, tản mát ra ba động linh tính cường đại, càng toả ra kim quang loá mắt, nhìn cực kỳ thần bí.
"Ha ha! Rốt cuộc xuất hiện!" Cự hán mặt đen phát ra tiếng cười to hưng phấn, thân hình khổng lồ vừa mới động liền hóa thành một bóng đen giống như giấy mỏng, từ khe hở ba đạo bổng ảnh màu vàng bắn về phía Ngao Trọng.
"Nhị ca cẩn thận!" Ngao Hoằng nhìn thấy cảnh này, kinh hãi, long thương trong tay đại phóng kim quang, mấy chục đạo thương ảnh nổ bắn ra, đâm về phía bóng đen do cự hán biến thành.
Thẩm Lạc không đuổi theo, con mắt nhìn chằm chằm văn tự trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn, trong mắt hiện ra vẻ kích động.
Hắn hơi chần chờ, nhưng nhìn thấy Vũ Sư bay nhào đến, trên mặt lướt qua một tia giật mình, lập tức bay vụt đến gần Trấn Hải Tấn Thiết Côn, há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, đồng thời hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Tinh huyết "Ầm" một tiếng nổ tung, hóa thành một đoàn huyết sắc sương mù dung nhập vào trong đồ án màu vàng trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn.
Tầng cao nhất đồ án lập tức nổi lên trận trận huyết quang, trong đó ẩn hiện rất nhiều phù văn nhỏ bé, nhanh chóng lan tràn xuống dưới. Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả.
Vũ Sư nhìn thấy cảnh này, trong miệng gầm lên giận dữ.
Gã bị Trấn Hải Tấn Thiết Côn trấn áp vô số năm tháng, sớm đã âm thầm nghiên cứu bảo vật này.
Tất cả mọi người Đông Hải Long Cung, bao gồm cả Đông Hải Long Vương đều không biết, gã mặc dù xưng thần thông là hô phong hoán vũ, kỳ thật vẫn là một Luyện Khí sư cao minh, vụng trộm nghiên cứu Trấn Hải Tấn Thiết Côn đã đạt được thành tựu rất lớn.
Mấy ngày gần đây, Vũ Sư được ngoại nhân tương trợ, mượn cơ hội này rốt cuộc chạm tới cấm chế hạch tâm cây côn này.
Chỉ cần có thể luyện hoá cấm chế hạch tâm Trấn Hải Tấn Thiết Côn, là gã có thể nắm giữ dị bảo này. Gã bị Trấn Hải Tấn Thiết Côn trấn áp vô số năm, sau khi thống hận nó, cũng hiểu ra uy lực thông thiên của nó.
Nếu có thể nắm giữ bảo vật này, chớ nói Đông Hải, dù xưng bá tất cả hải vực cũng không nói chơi, quay về dưới trướng Xi Vưu đại nhân, địa vị cũng sẽ tăng lên rất cao.
Nhưng mà muốn kích phát ra cấm chế hạch tâm Trấn Hải Tấn Thiết Côn, chỉ dựa vào lực lượng một mình gã thì làm không được, cho nên vừa rồi gã làm bộ bị Ngao Trọng áp chế, dẫn Ngao Trọng không ngừng thôi động Trấn Hải Tấn Thiết Côn, Vũ Sư cũng trong bóng tối thi pháp tương trợ, rốt cuộc dẫn động ra cấm chế hạch tâm Trấn Hải Côn. Nhưng Thẩm Lạc lại vượt lên trước một bước ra tay, gã làm sao có thể nhịn được.
Trên bóng đen do Vũ Sư biến thành nổi lên vầng sáng như gợn sóng, tốc độ lập tức tăng gấp bội, cơ hồ trong nháy mắt xuyên qua đông đảo thương ảnh của Ngao Hoằng, trong nháy mắt bay nhào đến trước người Ngao Trọng.
Lúc này Ngao Trọng mặc dù lâm vào trạng thái nửa điên cuồng, nhưng cũng phát giác được nguy hiểm đang đến, liền thúc giục Long Vương lệnh.
Hai đạo kim quang từ trong Trấn Hải Tấn Thiết Côn bắn ra, giao nhau đánh về phía Vũ Sư. Nhưng tốc độ Vũ Sư quá nhanh, nhoáng một cái đã tránh thoát hai đạo kim quang công kích, một chưởng vỗ tới.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang lớn, ngực Ngao Trọng bị một cái vuốt rồng màu đen đánh trúng, xương ngực kêu lốp bốp một trận, không biết gãy mất bao nhiêu cái xương, cả người bị đánh bay ra sau, lâm vào hôn mê.
"Nhị ca!" Ngao Hoằng thấy cảnh này, không lo công kích Vũ Sư nữa, vội vàng phất tay tiếp được Ngao Trọng, sau đó nhanh chóng thối lui.
Vũ Sư cũng không truy kích hai người, phun ra một ngụm huyết dịch màu đen, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Huyết dịch màu đen cũng bạo liệt ra, hóa thành một đoàn hắc quang dung nhập vào đồ án màu vàng trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn.
Một tầng hắc quang hiện lên dưới đáy đồ án màu vàng óng, nhanh chóng thẩm thấu lên trên, tốc độ so với Thẩm Lạc điều khiển huyết quang còn nhanh hơn không ít.
Đồ án màu vàng óng bị hai cỗ quang mang che giấu, văn tự phía trên cũng bị che khuất, những người khác rốt cuộc không thấy được nữa.
"Tiểu tử này cũng cơ linh, vậy mà biết đồ án màu vàng óng này chính là cấm chế Trấn Hải Tấn Thiết Côn! Bất quá lấy tu vi như ngươi cũng dám cướp đồ với lão phu, muốn chết!" Trong mắt Vũ Sư chớp động hung quang, cười lạnh truyền âm.
Thần Long màu đỏ trên bả vai gã há to miệng, miệng rồng đại phóng lam quang, sau một khắc vô số mưa bụi màu lam nổ bắn ra, chụp tới Thẩm Lạc.
Mưa bụi màu lam nhìn như nhỏ yếu, lại tản mát ra khí tức lăng lệ không gì sánh được, ở trong hư không lưu lại đạo đạo bạch ngấn.
Thẩm Lạc không để ý đến những mưa bụi màu lam kia, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, luyện hóa đồ án màu vàng óng. Lúc mưa bụi đầy trời bay vụt tới, trên người hắn hiện lên một đạo kim ảnh, tất cả mưa bụi màu lam đều biến mất không thấy gì nữa.
Vũ Sư nhìn thấy cảnh này, lông mày nhíu lại.
"Đi!" Tâm niệm Thẩm Lạc vừa động, những Thiên Binh Thiên Tướng bên cạnh hắn bắn ra, từng đạo đao ảnh kiếm mang tản mát ra ba động pháp lực cường đại đánh về phía Vũ Sư.
Đồ án màu vàng óng kia chính là cấm chế linh bổng Trấn Hải Tấn Thiết Côn, những văn tự màu vàng kia là pháp môn tế luyện.
Hắn mặc dù không biết làm gì để chúng xuất hiện, bất quá chỉ cần luyện hoá nó trước Vũ Sư, liền có thể khống chế món bảo vật Trấn Hải Tấn Thiết Côn này.
Trên mặt Vũ Sư loé lên vẻ giận dữ, Xích Long nơi vả vái há miệng phun một cái, một mảnh thủy quang màu lam bắn ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành màn sáng màu xanh lam đã xuất hiện lúc trước, vô số vòng xoáy chớp động ở phía trên đó.
Rất nhiều Thiên Binh công kích rơi vào trên màn sáng màu xanh lam, lập tức bị vòng xoáy trên màn sáng hấp thu.
Nhưng giờ phút này, đỉnh đầu Vũ Sư loé lên lôi quang màu bạc, thân ảnh Lôi Bộ Thiên Tướng kia nổi lên, trên thân côn hoàng kim sáng rõ đường vân, từng đạo lôi điện hai màu tím xanh tráng kiện mãnh liệt tuôn ra, quấn quanh ở trên thân côn, phát ra tiếng oanh minh rung trời.
Hoàng kim côn hóa thành một đạo hư ảnh tím xanh, mãnh kích trên màn sáng màu xanh lam.
"Xoẹt" một tiếng, màn sáng màu xanh lam bị xé rách một chút, tốc độ hoàng kim côn hơi dừng lại, nhưng vẫn như cũ nhanh như lôi điện đánh về phía Vũ Sư.
Lông mày Vũ Sư cau lại, không lo tế luyện nữa, cánh tay mơ hồ một cái, một nắm đấm đen kịt từ trong tay áo xông lên không một kích. Những nơi đi qua, hư không lưu lại một đạo bạch ngấn thô to, cùng hoàng kim côn đụng vào nhau.
Một tiếng nổ vang rung trời!
Hoàng kim côn ứng thanh đứt ra, thân thể Lôi Bộ Thiên Tướng cũng bị một quyền đánh thành hai đoạn, trực tiếp bạo liệt ra, hóa thành một mảnh ngân quang phiêu tán.
Vũ Sư khinh miệt hừ lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục xuất thủ, mà lập tức toàn lực luyện hóa Trấn Hải Tấn Thiết Côn.
Cái đuôi Xích Long nơi bả vai rũ xuống, màn nước màu lam chung quanh dập dờn, khu vực bị Lôi Bộ Thiên Tướng đánh nát nhanh chóng được chữa trị.
Nhưng ngay giờ phút này, hư không trước người Thẩm Lạc hiện lên ngân quang, Lôi Bộ Thiên Tướng kia lần nữa hiển hiện.
Những Thiên Binh Thiên Tướng này chỉ là phân thân Thiên Sách triệu hồi ra, dù bị giết chết, cũng có thể lập tức trùng sinh, chỉ là sẽ tiêu hao một phần pháp lực Thẩm Lạc mà thôi.
Vốn ngưng tụ một phân thân Chân Tiên Thiên Tướng, cần rất nhiều pháp lực. Nhưng Thiên Sách này không biết là bảo vật đẳng cấp gì, mặc kệ là ngưng tụ Thiên Binh Thiên Tướng, hay là thi triển thần thông thu nhiếp, Thiên Sách không chỉ hấp thu pháp lực Thẩm Lạc, cấm chế bên trong càng biết tự động hấp thu thiên địa linh khí ngoại giới, mà lại hấp thu thiên địa linh khí còn nhiều hơn so với pháp lực Thẩm Lạc.
Bởi vì duyên cớ này, hắn ngưng tụ ra một Lôi Bộ Thiên Tướng, tiêu hao pháp lực cũng không quá nhiều.
Mà pháp mạch Thẩm Lạc bây giờ chừng ba mươi ba đầu, pháp lực thâm hậu không gì sánh được, liên tục ngưng tụ Lôi Bộ Thiên Tướng mười lần tám lần cũng không nói chơi.
Về phần thần thông Thiên Sách thu nhiếp, tiêu hao pháp lực càng nhỏ hơn, không bằng một phần ba ngưng tụ Lôi Bộ Thiên Tướng, đối với Thẩm Lạc càng không áp lực chút nào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT