Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Đan Dương Tử vừa dứt lời, trong thức hải bỗng nhiên vang lên thanh âm Thẩm Lạc:

"Không dối gạt đạo hữu, ta cùng tu sĩ Tích Cốc kia từng giao chiến một phen, tu vi của người này chẳng ra sao cả, nhưng công phu trốn chạy lại không yếu, mong đạo hữu không nên khinh thị."

Đan Dương Tử nghe vậy, hơi sững sờ, bởi vì lần này Thẩm Lạc chỉ truyền âm cho một mình lão.

"Ta đã biết, đa tạ nhắc nhở." Lão đáp lại một tiếng.

Đám người cơ bản không có ý kiến gì với an bài của Lục Hoá Minh, bắt đầu nín thở chờ đợi.

Rất nhanh, mấy người trong kết giới bắt đầu tự mình bấm niệm pháp quyết, thôi động pháp trận.

Theo một trận thanh âm tối nghĩa khó hiểu từ trong miệng mấy người Huyền Kiêu vang lên, từng toà trong bảy toà bạch cốt kinh quan trong Thất Đăng Dẫn Hồn Trận bắt đầu sáng lên liên tiếp, trong đó mỗi một hốc mắt xương sọ đều sáng lên hai đoàn u lục quỷ hỏa.

Trong từng lùm ngọn lửa hơi rung nhẹ kia, mơ hồ có từng sợi khói màu đen từ từ bay ra, tràn ngập mấy trượng trên không pháp trận, tụ tập thành một đám mây màu đen.

Trong đám mây âm sát chi khí tràn ngập kia, mơ hồ có thể nhìn thấy một vòng xoáy hỗn độn đang dần hình thành.

Lúc này, hai mắt Huyền Kiêu bỗng nhiên mở ra, điểm tới phía trước một cái, đầu ngón tay lập tức có một ít huyết quang bắn ra, đánh vào một tòa kinh quan tế đàn trong đó.

Miêu phu nhân cùng Huyết đồng tử cũng nhao nhao xuất thủ, đốt huyết quang trên tế đàn khác.

Theo động tác mấy người rơi xuống, trên bảy tòa kinh quan tế đàn đồng thời dâng lên một cột ánh sáng màu máu, nối thẳng lên đám mây màu đen phía trên.

Trong nháy mắt đám mây màu đen được cột sáng nhập vào, bên trong nổi lên một tầng hồng quang. Vòng xoáy màu máu khó khăn lắm hình thành kia lập tức nhanh chóng xoay tròn, từ đó truyền ra một cỗ lực kéo mãnh liệt.

Ba người Huyền Kiêu ngồi quanh tế đàn, pháp lực trên thân lập tức giống như thuỷ triều tuôn ra, theo một cột sáng màu máu xoay quanh lên, thông vào vòng xoáy huyết vân trên không trung.

"Thất tinh đốt đèn, huyết sát để dẫn, nhanh." Huyền Kiêu quát một tiếng chói tai.

Huyết vân giữa không trung lập tức điên cuồng quấy lên, từng luồng từng luồng âm sát hắc khí nồng đậm không gì sánh được điên cuồng từ trong vòng xoáy tản mạn ra khắp nơi, tràn ngập toàn bộ không gian kết giới.

Hai mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, xuyên thấu qua màn sáng, ngưng thần nhìn vào bên trong.

Kết quả liền thấy trong huyết vân kia, đang có hai bàn chân trần trụi to lớn màu tím xanh chậm rãi hạ xuống, trên đó mang theo một chuỗi hạt to lớn màu trắng.

"Sát khí thật cường đại, đây chính là Quỷ Vương cường đại nhất trong cổ mộ Âm Lĩnh sơn?" Trong lòng Thẩm Lạc nghi vấn.

Lúc này, hắn đột nhiên thấy rõ, vòng chân màu trắng trên hai chân cũng không phải là hạt châu gì, mà là từng đầu lâu trắng hếu không tì vết.

Mà theo bóng người to lớn kia dần dần hiển hiện, huyết quang bao phủ ba người Huyền Kiêu cũng càng ngày càng thịnh, thần sắc trên mặt ba người càng thêm khó coi, xem ra thừa nhận áp lực không nhỏ.

"Ngay bây giờ, động thủ!" Lúc này, thanh âm Lục Hóa Minh đột nhiên vang lên.

Đã sớm chuẩn bị kỹ, thân hình Thẩm Lạc cùng Đan Dương Tử đồng thời khẽ động, chia ra một trái một phải, vòng qua màn sáng kết giới, giết tới phía Lư Khánh cùng Phong Thủy.

Dưới chân Thẩm Lạc chớp động ánh trăng, thân hóa tàn ảnh, tốc độ nhanh hơn Đan Dương Tử gấp đôi, rất nhanh đã vọt tới trước người Lư Khánh, nhấc chưởng vỗ xuống. Một cái ấn màu vàng liền bay ra, ở giữa không trung toả hào quang rực rỡ.

"Ông, ông, ông."

Theo từng đợt thanh âm vang lên, từng hư ảnh sơn nhạc nổi lên, hiển hóa ra Ngũ Nhạc Chân Hình, đồng thời ép xuống Lư Khánh.

Mắt thấy sắp đập xuống đầu lâu gã, bỗng hai mắt gã đột nhiên mở ra, trong lòng bàn tay chẳng biết lúc nào nhiều ra một thanh ô lớn màu đen, bỗng dưng dựng lên mặt đất một cái, "Vù" một tiếng mở ra.

Mặt ngoài dù đen mở ra, ba lực sĩ cởi trần nâng bầu trời nổi lên, phía trên bộc phát ra một mảnh ánh sáng màu đen nồng đậm, ngạnh sinh chống cự sơn nhạc, không nhúc nhích tí nào.

Thân ảnh Lư Khánh từ đó vọt ra, cả người cơ hồ sát mặt đất vọt tới cực nhanh phía trước, trong nháy mắt đã tới trước người Thẩm Lạc, nâng lên một quyền đánh tới mặt hắn.

Thẩm Lạc đối đầu với gã, chỉ thấy một nắm đấm quấn quanh vòng xoáy thanh quang bỗng nhiên đánh tới mình, cũng không chịu yếu thế tung ra một quyền.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến, một cỗ khí lãng cường đại nổ tung giữa hai người.

Thẩm Lạc cảm thấy một cỗ cự lực như bài sơn đảo hải thuận theo cánh tay truyền tới, khiến cho toàn bộ cánh tay hắn cơ hồ tê liệt, lập tức lông mày nhíu chặt lùi lại.

Nhưng mà, Lư Khánh lại không có ý định buông tha hắn, mũi chân đạp đất, vẫn lấy tư thế cổ quái cơ hồ kề sát đất kia, cấp tốc đuổi theo, một quyền đập tới ngực hắn.

Mắt thấy là sẽ bị đánh trúng, bỗng một đạo kiếm quang màu xanh từ phía trên chém xuống, ngăn Lư Khánh lại.

Thân ảnh Lục Hóa Minh từ trên cao bay xuống, mũi chân điểm nhẹ, đứng trên chuôi kiếm, dò hỏi: "Thẩm huynh, không sao chứ?"

"Ta không sao, khí lực gia hỏa này quả thực không nhỏ." Thẩm Lạc lắc lắc cánh tay của mình, lắc đầu nói.

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn thoáng qua phía Đan Dương Tử bên kia, kết quả nhìn thấy Phong Thủy bị một quyền của lão đánh xuyên tim, ngã xuống phía sau, đâm vào trên một gốc cây.

Nhưng rất nhanh, tên kia lại từ trên mặt đất bò dậy, chỗ tim trống vậy mà không đổ máu, đồng thời vết thương còn lấy tốc độ mắt thường thấy được cực nhanh khôi phục.

Thẩm Lạc nhìn thấy gã, mà gã cũng đồng thời thấy được Thẩm Lạc. Âm Linh Phù trên thân Thẩm Lạc đã triệt để bị đánh tan, lộ ra diện mạo như trước.

"Là ngươi... Thẩm Lạc!" Phong Thủy đầu tiên khẽ giật mình, lập tức giận không kềm được nói.

Thẩm Lạc nhíu mày, lại không rảnh để ý tới gã, quay đầu liếc qua ba người Cát Thiên Thanh bên kia. Kết quả nhìn thấy tay Vu Lục đè xuống một khối đá màu xám to bằng đầu nắm tay trên kết giới, không ngừng nhập pháp lực vào trong đó.

"Tảng đá kia... Là Vô Ảnh Ngọc."

Thẩm Lạc liếc mắt một cái liền nhận ra tảng đá kia, ánh mắt lập tức rơi vào trên bóng lưng Vu Lục, cũng cảm thấy có mấy phần quen mắt.

Chỉ là không đợi hắn phân biệt rõ ràng, liền nghe "Ầm" một tiếng nổ đùng, là thanh âm từ kết giới bên kia truyền ra.

Nơi bạo tạc bắn ra hắc quang tứ tán, ba người Cát Thiên Thanh đồng thời bị bức lui, ngay cả Vô Ảnh Ngọc cũng bị đánh bay, rơi vào một bên.

"Trước kia chỉ thấy quỷ ngụy trang thành người, hôm nay ngược lại mở rộng tầm mắt, lần đầu thấy được người ngụy trang thành quỷ." Một thanh âm tràn ngập mỉa mai từ trong kết giới truyền ra.

Thẩm Lạc liếc nhìn lại, liền kinh ngạc phát hiện, ba người Huyền Kiêu vừa rồi còn toàn lực thôi động pháp trận, giờ phút này vậy mà đồng thời đứng lên, nhìn lại phía bên ngoài màn sáng.

Ba người Cát Thiên Thanh thấy thế, lập tức lui lại, đi tới bên cạnh Thẩm Lạc.

"Xem ra, chúng ta đã sớm bại lộ." Lục Hóa Minh cũng rút kiếm lui trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play