Chẳng lẽ bị dọa mất hồn?" Thẩm Lạc cảm thấy nghi ngờ, vội vàng đi tới bên cạnh nó.
Bàn tay hắn vỗ nhẹ lên đỉnh đầu thiếu nữ, một cỗ lực lượng ấm áp truyền vào trong đó, cẩn thận trợ giúp nó gọi lại hồn phách. Qua một hồi lâu, nữ đồng mới lần nữa "Oa" một tiếng, khóc lên.
"Tiểu muội muội, đừng sợ, đã không sao, ngươi ngoan ngoãn đừng khóc, người nhà của ngươi đã ngủ mê man, ta đưa các ngươi vào trong phòng, ngươi hãy chiếu cố bọn họ, trước hừng đông không được rời khỏi phòng, được không?" Thẩm Lạc ôn nhu an ủi.
Nữ đồng nghe vậy, cái hiểu cái không gật gật đầu, vẫn ngăn không được thấp giọng khóc sụt sùi.
Thẩm Lạc cũng không lo được quá nhiều, chỉ có thể đưa hai người còn sống kia cùng tiểu nữ hài về gian phòng, sau đó dán trên cửa phòng một tấm Trấn Quỷ Phù, lần nữa nhảy lên trên đỉnh, phi thân rời đi.
Ra tiểu viện này, thân hình Thẩm Lạc lao nhanh đi, lập tức phát hiện quỷ vật bốn phía càng ngày càng nhiều...
Thân hình hắn lật một cái, rơi vào một lối đi, đối diện là một con Thanh Diện Quỷ cùng một con Trường Thiệt Quỷ lao đến hắn.
Cổ tay Thẩm Lạc chuyển một cái, lấy ra thanh Tử Mẫu Kiếm kia, tay vung lên, một đạo kiếm quang nhanh chóng bắn ra, "Vèo vèo" hai tiếng vang nhẹ, liền chém giết quỷ vật.
Hắn xông nhanh lên phía trước, vỗ túi càn khôn, lập tức thu tất cả âm sát khí vào túi.
Lúc này, nơi góc đường phía trước, lần nữa có tiếng kêu cứu truyền đến.
Thẩm Lạc vội vàng xông lên phía trước, chuyển qua góc phố, liền thấy trên đường phố phía trước có vài chục bách tính Trường An thành đang thất kinh chạy trốn, sau lưng có mười mấy đầu quỷ vật đuổi theo.
Trong đó có con thân cao mấy trượng, thân hình mờ mịt hư ảo, có con bò sát mặt đất, trên thân quấn lấy xích sắt, kéo trên mặt đất "Leng keng", tiếng vọng vang trên đường phố, tựa như quỷ âm đòi mạng.
Có con mặt xanh nanh vàng, có chân cụt tay đứt, có toàn thân nước bùn, có hư thối không chịu nổi, muôn hình muôn vẻ.
Bất quá, những quỷ vật này mặc dù hình thù kỳ quái, khí tức trên thân cũng không cường đại, có thể so với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà thôi, so vơi nữ quỷ tóc dài lúc nãy kém hơn rất nhiều.
Quỷ vật mờ mịt thân cao mấy trượng kia, trong tay mang theo một cây liêm đao mỏng cao tới ba trượng, phía trên chảy xuống vết máu đỏ thẫm, rơi tí tách không ngừng.
Nó đuổi theo đầu tiên, hai tay khẽ múa, liền huy động liêm đao quét tới, muốn thu hoạch tính mệnh bách tính phía trước.
Thẩm Lạc tự nhiên không để xảy ra, thân hình bay thẳng lên, như thiên thạch đập xuống trung tâm bầy quỷ.
Hai tay hắn nắm bảy tám đạo Tiểu Lôi Phù, bỗng nhiên giương lên bốn phía, "Ầm ầm" một mảnh điện quang sáng lên, lập tức truyền đến trận trận âm thanh sấm sét.
"Ầm ầm."
Bảy tám đạo lôi quang tuyết trắng nổ bể ra ở trung tâm bầy quỷ, đạo đạo tia điện sáng như tuyết bắn ra, quét về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao phủ tất cả quỷ vật vào.
Bầy quỷ kêu khóc một trận thảm liệt, nhao nhao bị điện quang xé rách, hóa thành đạo đạo âm sát quỷ khí tứ tán ra.
Thẩm Lạc thấy thế, vội vàng vỗ túi càn khôn, thu nạp tất cả âm sát quỷ khí trở về, chỉ chốc lát sau, toàn bộ con đường đã quay về thanh minh sáng tỏ.
Những bách tính chạy tán loạn kia thấy thế, nhao nhao hô "Tiên sư", từng người quỳ lạy không thôi.
"Đừng chạy loạn trên đường, tìm một gia viện có môn thần bảo vệ đi vào tránh một chút, trước hừng đông đừng đi ra." Thẩm Lạc dặn dò một câu, vội vàng rời đi.
Lúc này trong lòng hắn không hiểu chút nào, làm sao cũng không nghĩ ra trong Trường An thành vậy mà xuất hiện cảnh tượng giống như "Bách Quỷ Dạ Hành" bậc này, lại càng không biết vì sao đến giờ không thấy thân ảnh quan phủ Đại Đường?
Nếu không phải tu vi trên người hắn cùng các đồ lặt vặt làm bằng chứng, Thẩm Lạc thậm chí cho là mình đang trong lúc bất tri bất giác nhập mộng xuyên không.
"Bất kể thế nào, đi Trình phủ bên kia xem đã, báo chuyện nơi đây cho Trình quốc công và Lục Hóa Minh biết." Thẩm Lạc đã quyết định, mau chóng bay vút về hướng hoàng thành.
Trên nửa đường, lúc đi qua một toà chùa miếu xây ở trên phố, hắn chợt thấy bên ngoài cả tòa chùa miếu bao phủ một tầng phật quang màu vàng kim nhàn nhạt, như một màn sáng che phủ, ngăn trở bóng tối bên ngoài ăn mòn.
Ngoài đại môn chùa miếu, có hai quỷ vật thân cao hơn mười trượng, đầu sinh sừng nhọn, trong tay mỗi con mang theo một cây Lang Nha cự bổng thô to, đập mạnh tới đại môn chùa miếu.
"Ầm ầm" tiếng vang không ngừng truyền đến, màn sáng bao phủ bên ngoài chùa miếu không ngừng rung động theo, nhưng thủy chung không bị phá bại.
Đại môn chùa miếu đóng chặt, bên trong truyền đến thanh âm tăng lữ ngâm tụng phật kinh, tiếng tụng càng lớn, màn sáng màu vàng quanh chùa càng sáng.
Thẩm Lạc hơi chần chờ, vừa nghĩ tới chính mình còn phải tiếp tục tu luyện Huyền Âm Khai Mạch Quyết, liền chạy tới bên này, dùng một đạo Lạc Lôi Phù oanh sát hai đầu quỷ vật, sau đó thu nạp âm sát khí vào.
Hắn rời đi, ven đường lại không ngừng gặp quỷ vật, có con hắn chủ động đuổi theo giết, có con không may mắn đụng vào, đều bị hắn chém giết sạch.
Cũng không lâu sau, Quỷ Tướng trong túi càn khôn truyền lời ra, nói lúc trước nó tổn thất âm sát lực đã khôi phục, có thể giúp Thẩm Lạc chém giết quỷ vật, thu nạp càng nhiều âm sát khí.
Thẩm Lạc bởi vì phải đi gấp đến Trình quốc công phủ, nên không đáp ứng.
Chờ hắn đi tới cửa Thường Lạc phường, liền thấy trong ngoài cửa máu chảy thành sông, quan binh Đại Đường trấn giữ ở đây đã tử thương hầu như không còn, không nhìn thấy một người còn sống.
Mà bên ngoài cửa phường thì đứng lặng một quỷ vật cao lớn toàn thân đen kịt, đầu sinh sừng hươu, đang đưa lưng về phía Thẩm Lạc, hướng về phía bên ngoài cửa phường ngoắc tay, động tác cứng ngắc chậm chạp, nhìn vô cùng quỷ dị.
Thẩm Lạc nhìn theo ngoài cửa, lập tức da đầu run lên.
Chỉ thấy mương nước cách cửa phường không xa, đang có từng đầu quỷ vật toàn thân hư thối, trên thân dính đầy cây rong nước bùn đang bò lên bờ, thành quần kết đội chạy tới bên này.
Toàn thân chúng ướt sũng, kéo trên mặt đất một vệt nước thật dài.
Thẩm Lạc đếm sơ qua, số lượng những Thủy Quỷ này có hơn trăm đầu, phần lớn khí tức trên thân chẳng mạnh cho lắm, chỉ có gia hỏa đầu sừng hươu đứng bên ngoài cửa phường có chút khác biệt, nhìn xem hẳn có thể so với tu sĩ Tích Cốc hậu kỳ.
Nếu để cho bọn chúng xông vào trong phường, vừa rồi Thường Lạc phường được hắn xử lý sơ qua một lần, lại phải biến thành gia viên cho quỷ vật chiếm cứ, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu dân chúng vô tội bị chết.
Thẩm Lạc bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể tạm thời dừng lại chốc lát, chém giết những quỷ vật này rồi mới rời đi.
Đúng lúc này, quỷ vật bên ngoài cửa phường kia cũng phát hiện ra Thẩm Lạc, thân thể nó lù lù bất động, chỉ có đầu lâu mọc ra sừng hươu kia chậm rãi vặn một vòng trăm tám mươi độ, nhìn lại hắn.
Lúc này Thẩm Lạc mới phát hiện, nó không những trên đầu mọc ra một đôi sừng hươu, ngay cả khuôn mặt cũng hoàn toàn là một đầu hươu đực, bất quá ngay cổ nó có thể nhìn thấy một vòng vết máu đỏ sậm, trên đó còn thấy rõ vết da thịt khâu lại.
Một đôi mắt đỏ sậm chuyển động mấy lần, không có nửa điểm sinh khí, không tránh né Thẩm Lạc chút nào, thân thể cũng chậm rãi quay lại.
Khác với những quỷ vật lúc trước, quỷ vật đầu hươu này rõ ràng linh trí cao hơn không ít, nó cũng không phải vừa thấy Thẩm Lạc liền chém giết tới, mà thoáng thối lui ra sau mấy bước, phất tay về phía Thẩm Lạc.
Ngay sau đó, những quỷ vật mới vừa từ trong mương nước bò ra kia, lập tức giống như được chỉ lệnh, phát điên lao đến phía Thẩm Lạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT