Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Trên mặt Thẩm Lạc như bị đao cắt, hô hấp cũng ngừng lại, giật nảy cả mình, nghiêng đầu một cái, miễn cưỡng tránh thoát một chưởng này, đồng thời dưới chân chớp động quang mang ánh trăng, lướt ngang qua bên cạnh.

"Ầm" một tiếng, một chưởng Lục Hóa Minh đánh vào trên vách tường phía sau, trên vách tường lại bị đánh ra một cái động lớn, đồ dùng trong phòng càng giống như lá rụng bị đánh bay ra ngoài.

Thẩm Lạc kinh hãi, một kích này của Lục Hóa Minh cường đại gấp mấy lần so với thực lực gã biểu hiện hàng ngày.

"Lục huynh, ngươi sao vậy?" Hắn la lên.

Nhưng Lục Hóa Minh phảng phất không nghe thấy, toàn thân nổi lên một tầng bạch quang, thân ảnh "Vèo" một cái biến mất không thấy gì nữa.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, vội vàng thi triển Tà Nguyệt Bộ lướt ngang bên cạnh, nhưng thân hình hắn vừa động, Lục Hóa Minh liền như quỷ mị xuất hiện ở trước người, sau lưng kéo theo một chuỗi ánh sáng màu trắng thật dài.

Lục Hóa Minh dùng cánh tay làm kiếm, chém ngang tới Thẩm Lạc.

Một đạo bạch quang hùng vĩ từ trên cánh tay gã bắn ra, cơ hồ tràn đầy cả phòng, thế hoành tảo thiên quân bổ về phía Thẩm Lạc.

Những nơi bạch quang đi qua, tất cả bị chém thành hai đoạn.

Thẩm Lạc giật mình, vội vàng thối lui, đồng thời hai tay vung lên.

Hai đạo quang mang vàng lục hiện lên, lại là ngọc như ý xanh biếc cùng Kim Giáp Tiên Y đồng thời nổi lên, hào quang tỏa sáng đón lấy bạch quang.

Một tiếng kim thiết giao kích nổ vang!

Ngọc như ý xanh biếc cùng Kim Giáp Tiên Y bị đánh bay, lộn nhào mấy cái, thân thể Thẩm Lạc cũng đại chấn, đạp đạp lùi lại hai bước, cũng may bạch quang lăng lệ đã bị chấn vỡ.

Không cho hắn cơ hội thở dốc, thân ảnh Lục Hóa Minh lại như quỷ mị xuất hiện phía sau hắn.

Trên cánh tay Lục Hóa Minh lại nổi lên ánh sáng màu trắng sáng tỏ không gì sánh được, so với trước đó càng sáng hơn, lần nữa hung hăng chém ra.

Thẩm Lạc không lo được chấn kinh, hai tay lần nữa vung lên.

Một tiểu ấn màu vàng nổi lên quay tròn sau lưng hắn, phía trên cuồng thiềm hoàng mang. "Ầm ầm" một tiếng, năm tòa sơn phong màu vàng đất ngưng hiện ra, không khác gì ngọn núi, tản mát ra khí tức núi cao hùng hồn.

Tiến giai Ngưng Hồn kỳ, uy lực kiện cực phẩm pháp khí Ngũ Nhạc Sơn Hình Ấn rốt cuộc bắt đầu phát huy ra.

Năm ngọn núi vừa mới hình thành, ánh sáng màu trắng liền bay vụt tới, giống như sóng dữ trảm lên trên năm ngọn núi.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Ngũ Nhạc sơn hình ấn nhìn không thể phá vỡ lại bị chém ra một ngấn sâu xuyên qua gần nửa ngọn núi, vô số vết rạn hiển hiện trên đó, đồng thời nhanh chóng biến lớn.

Thẩm Lạc cảm thấy hãi nhiên, như thiểm điện quay người, hai tay đặt lên trên ngọn núi, pháp lực thể nội chen chúc rót vào trong đó.

Trên năm ngọn núi nổi lên một tầng hoàng quang, vết rách phía trên đình chỉ khuếch tán, ngọn núi lắc lư bắt đầu ổn định lại.

Nhưng sau lưng hắn lóe lên bóng trắng, Lục Hóa Minh thoáng hiện tới, bạch quang trên cánh tay càng thịnh, cơ hồ bao phủ nửa người gã vào trong, tản ra khí tức mạnh mẽ gấp mấy lần.

Thẩm Lạc kinh hãi, quay người ra sau.

Nhưng không đợi hắn xoay người lại, cánh tay Lục Hóa Minh đã nâng lên, phía trên phun trào bạch quang, hình thành một đạo cự kiếm kình thiên, muốn chém tới.

Trên trán Thẩm Lạc nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, tay phải đại thịnh kiếm mang xích hồng, Thuần Dương Kiếm Phôi thoáng hiện ra, một đoàn Hồng Liên Nghiệp Hỏa hừng hực cháy lên.

Mà bên tay trái của hắn lóe lên ánh bạc, Ngân Ngọc Trác cũng nổi lên.

Thuần Dương Kiếm Phôi cùng Ngân Ngọc Trác đều là pháp khí công kích, cũng không am hiểu phòng ngự, thế nhưng ngọc như ý xanh biếc cùng Kim Giáp Tiên Y đã bị đánh bay, Ngũ Nhạc Sơn Hình Ấn cũng không dùng được, hắn chỉ có thể dốc hết toàn lực ngăn cản một kích này.

Vào thời khắc này, thân hình Lục Hóa Minh đột nhiên cứng đờ, đôi mắt trống rỗng nổi lên sắc thái, bạch quang trên thân lại nhanh chóng tiêu tán.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, âm thầm kinh ngạc, nhưng cũng không dám buông lỏng.

Mấy hơi thở sau, Lục Hóa Minh triệt để khôi phục lại.

Gã nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng, cùng Thẩm Lạc chật vật không chịu nổi, ngây ngốc một lát.

"Thẩm huynh, ngươi không sao chứ?" Lục Hóa Minh chạy vội tới bên cạnh Thẩm Lạc, mặt mũi tràn đầy áy náy hỏi.

Thẩm Lạc biết gã đã triệt để khôi phục lại, lúc này mới yên tâm, lật tay thu hồi Thuần Dương Kiếm Phôi cùng Ngân Ngọc Trác, lại thu hồi ngọc như ý xanh biếc bị đánh bay cùng Ngũ Nhạc Sơn Hình Ấn, rồi mới lên tiếng: "Còn tốt, Lục huynh ngươi vừa rồi làm sao vậy, giống như biến thành một người khác?"

Lục Hóa Minh lộ vẻ chần chờ, cúi đầu xuống.

"Lục huynh có lời khó nói, vậy không nói cũng được." Thẩm Lạc không miễn cưỡng, khoát tay nói.

"Kỳ thật cũng không có gì phải giấu diếm, huống hồ ta kém chút tổn thương Thẩm huynh, nhất định phải cho ngươi một cái công đạo." Lục Hóa Minh ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười nói.

"Thân thể của ta hơi khác thường, sau khi ngủ có khi sẽ mơ thấy rất nhiều vật kỳ quái, biến thành một người khác có thực lực cường đại." Không đợi Thẩm Lạc đáp lại, Lục Hóa Minh tiếp tục nói.

"Trong mộng biến thành một người khác?" Thẩm Lạc nghe vậy khẽ giật mình, cái này có chút tương tự với hắn.

"Đúng vậy, mà một khi ta gặp loại mộng này, thân thể trong hiện thực sẽ không được khống chế, tự tiện hành động, có khi sẽ giống vừa rồi, công kích người bên cạnh, mà lại phát huy ra lực lượng xượt xa bản thân ta." Lục Hóa Minh cười khổ nói.

"Tại sao lại như vậy? Trình quốc công có biết việc này không?" Thẩm Lạc hỏi.

"Sư phụ cũng không rõ tại sao ta lại như vậy, cho nên ta đành tận lực ngủ ít đi, vạn bất đắc dĩ cũng tận lực rời xa đám người để đi ngủ. Chỉ là lần này đi cổ mộ Âm Lĩnh sơn, liên tục chiến đấu mấy ngày không nghỉ, sau khi trở về lại uống rượu, vậy mà quên mất Thẩm huynh ở đây, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, thật sự có lỗi." Lục Hóa Minh lần nữa tạ lỗi.

"Không sao, khó trách Trình quốc công không cho phép ngươi uống rượu, nguyên lai là duyên cớ này." Thẩm Lạc vỗ vỗ bụi đất trên người, cười nói.

Lục Hóa Minh lúng túng gãi đầu một cái.

"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, vừa rồi Trình quốc công cho người tới đưa tin, muốn triệu kiến chúng ta, mau đi thôi." Thẩm Lạc nói.

"Vậy chúng ta đi mau, sư phụ ghét nhất người khác đến trễ!" Lục Hóa Minh vội vàng nói.

Hai người sửa sang lại một chút dung mạo, không lo thu thập trong phòng, bước nhanh ra ngoài.

Hai người đại chiến một trận trong phòng, Thẩm Lạc nghĩ là bên ngoài đã tới rất nhiều người quan phủ Đại Đường, đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, nhưng ngoài phòng vậy mà không có một ai.

Không chỉ như vậy, đi ra bên ngoài hắn mới thấy rõ, trong phòng mặc dù bị hai người giao thủ đánh cho tanh bành, nhưng nhìn từ bên ngoài, chỗ Lục Hóa Minh cơ hồ hoàn hảo không chút tổn hại.

"Vì phòng ngừa lúc ta chìm vào giấc ngủ hồ nháo, tạo thành tổn thất không cần thiết, bốn phía vách tường bên ngoài đều dùng vật liệu đặc thù kiến tạo thành, còn kèm theo một ít cấm chế, động tĩnh bên trong không truyền ra ngoài được." Lục Hóa Minh thấy Thẩm Lạc nghi hoặc, giải thích.

"Thì ra là vậy." Thẩm Lạc giờ mới hiểu ra.

Sau đó, hai người rời chỗ ở, rất nhanh tới chủ điện quan phủ Đại Đường lần trước.

Chủ điện nơi này bài trí giống trước đó, bất quá ngồi trên chủ tọa ngoài Trình Giảo Kim, Hoàng Mộc thượng nhân kia cũng ở đây.

Hai người Thẩm Lạc vội vàng tiến lên chào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play