Dịch: Độc Lữ Hành

Kim Giáp Thiên Tướng ngồi ngay ngắn trên bảo toạ giống thường ngày, thân hình lù lù bất động, bảo tháp màu vàng trong tay gã sáng lên một cái, nhưng không có cửa tháp mở ra, cũng không có đan dược bay ra.

"Không phải chứ, đánh ngã tên Thiên Binh cuối cùng rồi, vậy mà không có ban thưởng sao?" Thẩm Lạc nhíu mày lại, có chút buồn bực.

Tiếng nói của hắn chưa kịp rơi xuống, trên thân Kim Giáp Thiên Tướng bắt đầu sáng lên một mảnh kim quang loá mắt, từng tầng từng tầng vầng sáng như khổng tước xòe đuôi quét về bốn phía, khiến cho Thẩm Lạc hoa mắt thần mê một trận.

Giữa như thật như ảo, tên Kim Giáp Thiên Tướng kia phảng phất lần nữa sống lại, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Lạc, chậm rãi mở miệng nói:

"Quả nhiên là người kế thừa truyền thừa Phương Thốn sơn, không sai, không sai. Bất quá tương lai ngươi gánh vác quá mức nặng nề, trình độ bây giờ còn xa xa không đủ. Lại nhìn ngươi, còn có thể thông qua khảo nghiệm Lôi Bộ Thiên Tướng không?"

"Còn phải khảo nghiệm?" Thẩm Lạc nhíu mày lại, kinh ngạc nói.

Hắn tưởng rằng thông qua khảo nghiệm ba mươi sáu Thiên Cương binh là có thể thuận lợi trở về hiện thực, nhưng từ lời nói của Kim Giáp Thiên Tướng thì không phải như vậy.

Trong lòng Thẩm Lạc ai thán một tiếng, ngay cả tâm trí tranh luận cũng không có, khoát tay áo muốn đi ra ngoài điện.

Nhưng mà, hắn vừa mới quay người lại, sau lưng liền có một trận ba động pháp lực truyền đến.

Thẩm Lạc vội vàng xoay người, liền thấy trong mắt Kim Giáp Thiên Tướng bắn tới một vệt kim quang, bao phủ quanh thân hắn vào, tiếp theo một cái chớp mắt, thân ảnh của hắn lại quay về vùng không gian chiến đấu kia.

"Đây là có chuyện gì?" Thẩm Lạc nhăn mày lại, phát hiện chuyện này tựa hồ không đơn giản.

Đúng lúc này, đối diện hắn có một đạo quang mang màu bạc hiện lên, ở trong ngưng ra một quang cầu màu bạc to lớn, quang mang chớp động, một bóng người gầy gò từ trong đạo đạo tia điện hiện ra.

Thẩm Lạc chăm chú nhìn lại, chỉ thấy người kia có khuôn mặt như thanh điện, tóc như chu sa, hai mắt vừa tròn lại trống, gương mặt vừa nhọn vừa dài, bờ môi lật ra ngoài, bên trong mọc đầy răng nanh lồi ra ngoài, chợt nhìn giống mấy phần với Hồ Tôn Ác Quỷ.

Mà phía sau nó còn sinh ra hai cánh lông vũ màu xanh, trên thân phủ lấy một tầng áo giáp màu bạc, phía trên có nhiều kim văn, tinh mỹ tuyệt luân, tay nắm một cây trường côn màu vàng, phía trên điêu khắc dày đặc lôi vân, xem xét liền biết vật phi phàm.

Bất quá, mặc dù dung mạo nó xấu xí, khí thế toàn thân lại hết sức kinh người, dù cách xa gần trăm trượng, Thẩm Lạc cũng có thể cảm nhận được trên thân nó truyền đến trận trận sóng pháp lực, vượt xa Đại Thừa kỳ, rõ ràng là Chân Tiên cảnh.

Thẩm Lạc thấy nó không vỗ cánh, thân hình vẫn trôi nổi trên mặt đất, trong lòng biết lần này hơn phân nửa khác với lúc đầu, muốn thủ thắng chỉ sợ không dễ như trước.

Cổ tay hắn chuyển động, trong lòng bàn tay loé lên ô quang, Lục Trần Tiên từ đó nổi lên.

Thẩm Lạc vừa triển khai tư thế, trong mắt Lôi Bộ Thiên Tướng xấu xí kia liền có một đạo thần thái hiện lên, tiếp theo tay chuyển động, hoàng kim côn cao một trượng liền bị nó xoay "Phần phật", một tay nắm lấy chỉ sang.

"Thế mà lại còn khiêu khích, ngược lại mạnh hơn không ít so với những Thiên Binh chất phác lúc trước." Thẩm Lạc ngạc nhiên, trong lòng càng tỉnh táo.

Đúng lúc này, hắn chợt nghe "Ầm" một tiếng sấm rền, liền thấy trong hư không phía trước trống rỗng hiện lên một đạo tia điện, thân ảnh Lôi Bộ Thiên Tướng kia trong nháy mắt biến mất tại chỗ không thấy.

Thẩm Lạc còn chưa kịp phản ứng, sau lưng liền có một đạo điện quang hiện lên, theo sát là kình phong đại tác, một cây hoàng kim trường côn mang theo một chuỗi tàn ảnh màu vàng, quét ngang tới phần eo hắn.

"Ầm" một tiếng vang trầm!

Bên hông Thẩm Lạc truyền tới đau đớn, phảng phất bị sơn nhạc nện vào, thân thể nhịn không được như con tôm cuộn mình lên, bay ngang qua một bên.

Trong lòng của hắn run lên, mắt thấy thân thể sẽ ngã xuống đất, một đạo điện quang đã chờ từ sớm rơi xuống.

Thân ảnh Lôi Bộ Thiên Quân nổi lên, trường côn đâm xuống mặt đất một cái, vừa vặn nằm dưới thân Thẩm Lạc, lấy thế đòn bẩy hẩy lên một cái.

Thẩm Lạc chưa kịp rơi xuống đất đã thay đổi phương hướng, lại nhanh chóng bay lên không trung.

"Nguy rồi."

Trong lòng của hắn run lên, đã nghĩ đến động tác tiếp theo của Lôi Bộ Thiên Tướng, nhưng đã chậm một bước.

Vừa mới suy nghĩ, thân hình Lôi Bộ Thiên Tướng kia đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu.

Chỉ thấy trong hai mắt nó hiện lên một tia điện mang, hai tay nắm chặt hoàng kim trường côn bổ xuống đầu Thẩm Lạc.

Đường vân trên thân hoàng kim côn kia nhao nhao sáng lên, từng đạo lôi điện tráng kiện màu tím xanh mãnh liệt tuôn ra, quấn quanh trên hoàng kim côn, phát ra tiếng oanh minh rung trời.

Thẩm Lạc căn bản không kịp phản ứng, liền bị một côn đập vào đầu.

Chỉ một thoáng, một cỗ đau nhức vô cùng mãnh liệt đánh tới, tất cả điện quang màu tím xanh như một thanh đao nhọn đâm vào đầu của hắn, thần thức của hắn trong nháy mắt lâm vào một vùng tăm tối, cả người liền đắm mình vào trong đó.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Lạc giật mình hoàn hồn, đột nhiên tỉnh lại, trong miệng vẫn nhịn không được kêu lên một tiếng sợ hãi.

Hắn thoáng trầm tĩnh lại, xem xét, mới phát hiện chính mình đang đứng ở trước mặt Kim Giáp Thiên Tướng kia.

"Chết rồi?" Thẩm Lạc xoa bóp gương mặt một cái, có chút giật mình.

Vừa rồi gặp phải Lôi Bộ Thiên Tướng kia, tốc độ nhanh chóng hắn chưa bao giờ thấy, cây hoàng kim côn kia cũng uy lực tuyệt luân, Thẩm Lạc thậm chí còn không kịp phản ứng, liền chết dưới côn bổng rồi.

"Không được, lấy lực lượng Đại Thừa đối kháng Chân Tiên, đơn giản không có phần thắng chút nào, tiếp tục như thế căn bản chính là chịu chết oan uổng." Thẩm Lạc vừa nghĩ tới mỗi một lần chết, thọ nguyên của mình trong hiện thế sẽ giảm bớt một phần, không chỉ cảm thấy đau lòng.

Hắn vội vàng xoay người, nhanh bước ra ngoài kim điện.

Nhưng trong nháy mắt hắn quay người, cỗ sóng pháp lực quen thuộc sau lưng lại truyền đến.

Động tác Thẩm Lạc cất bước cứng đờ, biểu lộ trên mặt cười khổ còn chưa kịp thu hồi, cả người đã bị kim quang bao phủ, rất nhanh lại xuất hiện trong vùng không gian chiến đấu kia.

Cách hắn hơn trăm trượng, tên Lôi Bộ Thiên Tướng kia một lần nữa hiển hiện, trong mắt vẫn như cũ có mấy phần khiêu khích.

Thẩm Lạc thấy thế, cảm thấy bất đắc dĩ, ánh mắt quét qua bốn phía một vòng, căn cứ ký ức lúc trước trải qua với Lôi Bộ Thiên Tướng để tìm mấy chi tiết, lật tay lấy ra Lục Trần Tiên, ngưng thần nhìn về phía đối diện.

Đúng lúc này, hai cánh sau lưng tên Lôi Bộ Thiên Tướng kia đột nhiên mở ra, một đạo quang mang gió lốc màu xanh hỗn tạp lôi điện màu bạc bỗng nhiên lóe lên, thân ảnh nó lại biến mất không thấy.

Tiếp theo một cái chớp mắt, thân ảnh Lôi Bộ Thiên Tướng nổi lên sau lưng Thẩm Lạc, hoàng kim côn mang theo một chuỗi tàn ảnh, quét ngang về phía eo Thẩm Lạc, thế đại lực trầm, uy không thể cản.

"Keng" một tiếng vang lên!

Chỗ hoàng kim côn đánh tới, sớm có một cây roi sắt huyền hắc đón đỡ, cả hai đột nhiên chạm vào nhau, lập tức nổ tung một đoàn khí lãng.

"Lực đạo thật lớn!"

Thẩm Lạc thầm than một tiếng, mặc dù sớm dùng Lục Trần Tiên đón đỡ hoàng kim côn, nhưng vẫn bị cự lực một côn kia đánh bay ra sau, quỹ tích thân hình bay không khác nhiều so với lúc trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play