Dịch: Độc Lữ Hành

"Điền đạo hữu, ngươi thật đã hiểu rõ pháp trận này sao? Việc này quan hệ đến sinh tử chúng ta, không được khinh thường." Lão giả nho bào có chút không yên lòng hỏi.

"Phương đạo hữu yên tâm, kỳ thật tại hạ có chút nghiên cứu về pháp trận. Vân Thùy Trận này Thủ Tự Quyết đệ nhất biến là từ Khôn vị chuyển tới Chấn vị, Khốn Tự Quyết đệ tam biến là Ly vị chuyển tới Càn vị, Diệt Tự Quyết đệ ngũ biến là Tốn vị đến Đoái vị, đúng không?" Thẩm Lạc cười nhạt một tiếng, nói ra.

"Ha ha, xem ra Điền đạo hữu quả nhiên tinh thông pháp trận, tại hạ bội phục. Nếu vậy, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi nhanh thôi." Lão giả nho bào sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha nói.

Một nhóm sáu người lập tức đi tới, tiến vào một đầu thông đạo phía trước.

Lão giả nho bào đi đầu dẫn đường, thật nhanh đi vào từng đầu thông đạo, gần nửa ngày sau đến một gian thạch thất phổ thông.

Chỗ sâu trong gian thạch thất này cũng có hai đầu thông đạo, thông những hướng khác nhau. Lão giả nho bào không để ý đến, đi thẳng đến góc phòng.

Trên vách tường nơi đó nhô ra một khối đá màu đen, trừ mặt ngoài có chút vết tích màu đỏ tối, thoạt nhìn không có bất luận gì đặc thù.

"Chính là nơi này, Nhị đệ, dựa theo kế hoạch làm việc.." Lão giả nho bào cẩn thận đánh giá hắc thạch vài lần, mặt lộ vẻ hưng phấn, quay đầu nói với thanh niên mặc bạch bào kia.

Thanh niên mặc bạch bào lập tức đáp ứng một tiếng, lật tay lấy ra một cái túi da đỏ sậm, bên trong chứa một ít chất lỏng, tản mát ra mùi máu tanh gay mũi.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, lông mày cau lại.

"Con đường thông hướng hậu điện bị phong ấn phong bế, phong ấn kia ngay trong khối hắc thạch này, tên là Huyết Âm Phong, cần dùng máu tươi quán chú vào trong đó mới hiển hiện ra." Lão giả nho bào giải thích.

Thẩm Lạc nghe vậy, chậm rãi gật đầu.

Thanh niên mặc bạch bào dốc ngược túi da kia, một cỗ huyết thủy từ bên trong chảy ra, đổ vào trên hắc thạch, phát ra tiếng vang ào ào.

Những vết đỏ trên hắc thạch chậm rãi trở nên đỏ tươi, nơi hắc thạch khác cũng hiện ra đạo đạo hồng văn.

Mấy người kia thấy cảnh này, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Một túi máu tươi đổ xong, trên hắc thạch hiện ra một đồ án giống như trận pháp thu gọn, như là mạng nhện, từng tia từng tia huyết quang sáng tỏ từ phía trên nở rộ ra, phát ra tiếng vang nhẹ lốp bốp.

"Phong ấn hiển hiện ra! Chư vị, đồng loạt công kích phong ấn này, đánh vỡ nó mới có thể tiến vào hậu điện!" Lão giả nho bào hét lớn một tiếng, vung tay lên.

Hỏa Vân Hồ Lô kia lần nữa nổi lên, xích quang lóe lên, một mảnh đất cát hỏa hồng từ bên trong bắn ra, sắp xếp thành một đầu thẳng tắp cao vài trượng.

Hai tay lão giả nho bào chà một cái, giương lên không trung. Từng đoàn từng đoàn hỏa diễm xích hồng lập tức từ trên đất cát toát ra, nối liền cùng một chỗ, ngưng tụ thành một thanh huyết nhận cao vài trượng, phần phật một tiếng chém về phía hòn đá màu đen.

Thanh niên mặc bạch bào kia cũng thả người lui lại, hai tay giương lên.

Một đoàn ánh sáng xám loá mắt từ trong tay áo gã bay ra, bên trong là một viên phi luân màu xám, hai bên đều là răng cưa sắc bén, xoay tròn cấp tốc, phát ra thanh âm ô ô duệ khiếu, đánh về phía hắc thạch.

Thiếu phụ váy đỏ bên cạnh cũng móc từ trong ngực ra một vật tế ra, lại là một vòng tròn ngân quang lóng lánh, toả ra một mảnh quang mang màu bạc giống như ánh sao.

"Đi!"

Thiếu phụ giơ tay ngọc lên, vòng tròn màu bạc bắn ra, xẹt qua một đường vòng cung màu bạc, tốc độ nhanh đến kinh người, một chút đã vượt qua phi luân của thanh niên mặc bạch bào, đánh vào trên hòn đá màu đen.

Đại hán một mắt cùng hung hán đầu báo đứng sau cùng đồng thời giơ hai tay lên, hai đạo ô quang từ trên người bọn họ bắn ra, lại là hai chiến đao cán dài cơ hồ giống nhau như đúc, thân đao khắc họa hai đồ án Giao Long màu đen, tựa hồ là một cặp pháp khí.

Hai thanh chiến đao vừa bay ra, lập tức bay sát vào cùng một chỗ, quang mang đen nhánh phía trên lập tức đại phóng, hình thành hai đạo đao quang như Giao Long, giao nhau chém về phía hòn đá màu đen.

Những người khác động thủ, Thẩm Lạc tự nhiên cũng không nhàn rỗi, pháp lực rót vào rìu ngắn màu xanh trong tay, từng đạo hồ quang điện màu xanh dày đặc trên rìu ngắn hiện ra.

Hắn đưa tay bổ hư không một cái, mấy chục đạo lôi điện màu xanh bắn ra, ngưng tụ lại cùng nhau, hình thành một đạo lôi điện ảnh phủ màu xanh dài hơn một trượng, lóe lên vượt qua mấy trượng, trảm lên hắc thạch.

Pháp trận trên hắc thạch tựa hồ cảm thấy uy hiếp, huyết quang đại thịnh, cấp tốc vận chuyển, liều mạng đón đỡ công kích của sáu người.

"Ầm ầm" liên tiếp tiếng vang nổ tung, toàn bộ thạch thất cũng theo đó run rẩy kịch liệt, mặt đất cũng mãnh liệt chập chùng mấy lần giống như địa chấn, mảng lớn đá vụn bụi đất tuôn rơi xuống!

Huyết quang trên hắc thạch bị đánh tan hơn phân nửa, huyết quang lưu lại cũng giống như hoả diễm trong cuồng phong, điên cuồng chớp động, nhưng cuối cùng vẫn ổn định lại.

Không chỉ như vậy, trận văn trên hắc thạch chớp động, những huyết quang kia nhanh chóng trở nên sáng tỏ, có xu thế khôi phục lại như cũ.

"Pháp trận này kiên cố dị thường, chỉ dựa vào hợp lực công kích bình thường chỉ sợ khó mà phá giải, bố trí Vân Thùy Trận thôi! Tu vi Điền đạo hữu cao nhất, lấy ngươi làm chủ!" Lão giả nho bào thấy cảnh này, sắc mặt đột biến, ánh mắt chớp liên tục mấy lần, sau đó quả quyết quát.

Trong lúc nói chuyện, lão lật tay lấy ra một thanh tiểu kỳ màu trắng, giống như đúc thanh lúc trước đưa cho Thẩm Lạc, lách mình đứng ở một bên Thẩm Lạc.

Bốn người Mang Sơn Ngũ Hữu kia nghe vậy, mặc dù có chút không hài lòng lắm để Thẩm Lạc làm trung tâm pháp trận, nhưng bây giờ sự tòng quyền nghi, cũng không nói thêm gì, tự mình lấy ra một thanh tiểu kỳ màu trắng, đứng ở bốn phía Thẩm Lạc, vận chuyển Vân Thùy Trận.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, cũng lấy ra tiểu kỳ màu trắng của mình, vận chuyển pháp lực rót vào trong đó.

Không bao lâu, sáu đám bạch quang từ trong tiểu kỳ của sáu người nở rộ ra, nối liền cùng một chỗ, hình thành một vòng sáng màu trắng, bao sáu người vào trong.

Thẩm Lạc ở trong trận, mặc dù sắc mặt như thường, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc.

Lúc trước hắn mặc dù nhìn qua trận đồ, nhưng lúc pháp trận chân chính vận chuyển, vẫn khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Vân Thùy Trận này thật đúng là có chỗ tinh diệu, pháp trận vừa mở, như là mở ra một đầu thông đạo, liên thông pháp lực sáu người với nhau.

Bất kỳ pháp lực một người nào xuất hiện suy yếu, những người khác lập tức trợ giúp, mà pháp lực sáu người có thể tập trung đến trên một người, khiến cho pháp lực người kia tăng vọt, trong nháy mắt thi triển ra công kích cường đại.

Chỉ là năm người này nếu danh xưng Mang Sơn Ngũ Hữu, xưa nay hành động đều là năm người làm chủ, trận pháp này đối với bọn họ cũng không quá thực dụng.

Đang cân nhắc, thần sắc Mang Sơn Ngũ Hữu nghiêm túc, tay lay động tiểu kỳ, không ngừng vận chuyển pháp trận.

Con mắt Thẩm Lạc mở to, chỉ cảm thấy năm cỗ pháp lực cuồn cuộn tụ đến, rót vào trong cơ thể của hắn.

Pháp lực trong cơ thể hắn đột nhiên tăng vọt mấy lần, như là sóng dữ lưu động ở trong kinh mạch, làm tất cả kinh mạch căng lên. Dịch tại bns. May mắn lúc trước hắn phục dụng Thác Mạch Đan, kinh mạch thể nội vững chắc, nếu không chưa hẳn có thể tiếp nhận nguồn lực lượng này gia trì.

"Ầm" một cỗ uy áp khổng lồ từ trên người hắn bộc phát, không khí chung quanh cũng chấn động theo.

"Ya...!"

Thẩm Lạc thét dài một tiếng, thôi động rìu ngắn màu xanh trong tay, từng đạo hồ quang điện màu xanh thô to trên lưỡi búa hiện ra.

Một trận tiếng lôi minh lốp bốp bộc phát, cả gian thạch thất trong chốc lát tràn ngập thanh âm phong lôi.

Thân thể của hắn cũng bị lôi quang màu xanh bao phủ, toàn thân trên dưới lượn lờ lôi quang, như Lôi Thần giáng thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play