Thẩm Lạc không xa lạ gì khí tức sương mù đỏ thẫm kia, lập tức nhận ra được.
Ngay sau đó, khí thế toàn thân nam tử đầu sói bỗng nhiên biến đổi, khí tức trên thân vậy mà thẳng đến Khai Khiếu kỳ, cốt mâu trong tay càng đè ép về phía Thẩm Lạc, hất hắn văng ra sau mấy trượng.
Thân hình Thẩm Lạc trượt ra xa mấy trượng, còn chưa kịp đứng vững, lang yêu kia đã vội xông tới, cốt mâu đâm "Vèo" một cái tới phía tim hắn.
Trong lúc vội vàng, Thẩm Lạc chỉ có thể lập tức dựng thẳng hai tay che ở trước người, cốt mâu quấn quanh ma khí cuồn cuộn đâm xuyên qua màn huyết vân, đính trên cánh tay của hắn.
"Két" một tiếng vang nhỏ, màn sáng Tị Thuỷ Quyết bao phủ thân Thẩm Lạc theo âm thanh vỡ vụn, biến thành điểm điểm lam quang tiêu tán ra.
Thẩm Lạc cảm thấy trên cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn, thuận thế trượt về phía trước, giữa khe hở hai tay kẹp lấy cốt mâu, thân hình đột nhiên vặn chuyển, toàn lực vận chuyển Hoàng Đình Kinh, dồn hết khí lực toàn thân bẻ cốt mâu.
Chỉ thấy mũi cốt mâu giữa không trung xẹt qua một đường cong tròn, vặn một trăm tám mươi độ, nhưng lại không đứt đoạn.
"Ya".
Nam tử đầu sói quát lớn một tiếng, cánh tay chấn động, khiến mũi mâu bắn ngược trở về.
Thân thể Thẩm Lạc rung động bị kéo ra sau, bị cỗ đại lực này kéo văng ra ngoài, bay mấy chục trượng đâm vào trên một bức tường.
Một tay hắn chống bức tường sau lưng, trên thân lại truyền đến một trận đau nhức bỏng rát kịch liệt. Cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện không có Tị Thủy Quyết phòng hộ, huyết vũ kia đã nhỏ xuống trên da, giống như dầu sôi tưới lên thân.
Mà chung quanh cũng không ngừng có thanh âm kêu thảm truyền đến, lại có người chịu không nổi huyết vũ, xông ra đầu tường.
Không chờ Thẩm Lạc nhìn lâu như vậy, nam tử đầu sói kia lại lần nữa vọt tới.
Toàn thân nó quấn quanh ma khí, thân hình tăng vọt mấy lần, ở trên cao nhìn xuống Thẩm Lạc, trong mắt tràn đầy sát ý nồng đậm.
Thẩm Lạc biết lấy thủ đoạn bình thường ứng phó nam tử đầu sói này, sẽ chỉ bị ma khí xâm nhiễm, lúc này hai tay bấm niệm pháp quyết, chuẩn bị thi triển thần thông Tam Tinh Diệt Ma.
Nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên "Đông" một tiếng, truyền đến một tiếng chuông vang dội.
Tiếp theo một cái chớp mắt, trận trận thanh âm ngâm tụng như phạn âm từ trong huyết vân truyền đến, từng tầng từng tầng phật quang màu vàng không ngừng từ trong đám mây dập dờn ra, huyết vân chiếm cứ không trung trong nháy mắt bị quang mang chiếu xạ, từ đó phá vỡ vô số lỗ thủng.
Chỉ một thoáng, tựa như ánh nắng chiếu xuống, một cỗ khí tức công chính tường hòa từ trên trời giáng xuống, như mưa xuân vẩy xuống đầu tường, trong nháy mắt gột rửa huyết vũ đầy trời kia trống không.
Trên đầu thành gần trăm người bị huyết vũ xâm nhiễm, giờ phút này lập tức được quang mang bao phủ, từng tia từng sợi huyết sắc trên toàn thân chạy trốn đi, chỉ là quá trình này tựa hồ thống khổ dị thường, khiến cả bọn nhịn không được ôm đầu lăn lộn, kêu rên không thôi.
Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn thoáng qua không trung, chỉ thấy Huyết Bức hội tụ thành huyết vân đã đang nhanh chóng tán loạn, rất nhiều Huyết Bức từ đó tách ra, chạy trốn về phía xa.
Trong lòng của hắn vui mừng, ánh mắt rơi vào trên thân nam tử đầu sói.
Đối phương cũng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ còn đang do dự có nên tiếp tục chém giết không?
Lúc này, tên nam tử mặc đạo bào một mực đưa lưng về phía bọn hắn, giống như đã hoàn thành sứ mệnh gì, đứng lên quát to một tiếng "Thành".
Gã vừa dứt lời, cả toà tường thành Kiếm Môn quan chấn động kịch liệt, bắt đầu từ góc rẽ đầu tường, thành lâu giữa tường thành, phòng quan sát ở giữa cùng một chỗ chòi gác khác, liên tiếp sáng lên một trận hào quang màu xanh.
Chỉ nghe từng đợt thanh âm ù ù truyền đến, như có từng tòa đại trận tự vận chuyển.
Ngay sau đó, thanh quang mấy chỗ kia bỗng nhiên tăng vọt, hóa thành bảy cột sáng xông thẳng lên không, từng đạo hư quang ngưng tụ thành phi kiếm từ trong đó bỗng nhiên bắn ra, mang theo vẻ lăng lệ, phóng tới vây công yêu lang dưới thành.
Trong lúc nhất thời, cả tòa tường thành dập dờn kiếm quang, khắp nơi toé ra huyết quang, không ngừng truyền đến tiếng yêu lang gào rú.
Trên đầu thành, trong hai mắt nam tử đầu sói chảy ra ma khí đen đỏ càng ngày càng ít, vẻ điên cuồng trong mắt biến mất dần, nó huy động cốt mâu đánh tan mấy đạo kiếm quang bay vụt tới, con ngươi băng lãnh nhìn Thẩm Lạc một cái, thân hình nhảy lên, bay ra đầu tường.
Không đợi nó rơi xuống đất, đã có một đầu cự lang màu đen chạy vội tới, giữa không trung vọt lên tiếp lấy, chở nó chạy trốn.
Nam tử đầu sói lùi lại, những đàn sói bám vào trên tường thành hung hãn không sợ chết kia, lập tức giống như nhận được lệnh, bắt đầu nhao nhao thoái lui, như một đường thủy triều rút về phương xa.
Thẩm Lạc đi vào đầu tường, nhìn thoáng qua hướng yêu lang rút đi, phát hiện cũng không phải hướng sơn cốc mà bách tính đang ẩn thân, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
"Đa tạ đạo hữu tương trợ, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?" Lúc này, phía sau hắn bỗng nhiên truyền đến một âm thanh tạ ơn.
Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện chính là nam tử mặc đạo bào kia, dung mạo đoan chính, trên mặt còn treo nụ cười ấm áp, nhìn không có vẻ gì là kinh hoảng sau khi cửu tử nhất sinh.
"Tại hạ Thẩm Lạc, không biết các hạ xưng hô thế nào?" Thẩm Lạc nhịn không được hỏi.
"Nguyên lai là Thẩm đạo hữu, tại hạ Diêu Phong, chính là tân chủ Kiếm Các, tạm thời thẹn là người chủ sự Kiếm Môn quan này." Nam tử mặc đạo bào ôm quyền, nói ra.
"Vậy không biết nên xưng hô các hạ là Diêu các chủ, hay là Diêu thành chủ?" Thẩm Lạc nhíu mày một chút, hỏi.
"Không cần như vậy, lúc trước các chủ và thành chủ đều đã chiến tử, trong thành cũng còn lại một mình ta là tu sĩ Khai Khiếu kỳ, bất đắc dĩ mới gánh tránh nhiệm thành chủ này. Dịch tại bạch ngọcc sách. Ngươi gọi ta một tiếng đạo hữu là được rồi." Diêu Phong đỏ mặt ngại ngùng nói.
"Diêu các chủ, ta có một chuyện không hiểu, vừa rồi hung hiểm như vậy, vì sao ngươi không né tránh?" Thẩm Lạc thấy gã là tu sĩ Kiếm Các, lập tức hỏi.
"Ai, lúc trước đang thời khắc mấu chốt chữa trị kiếm trận hộ thành, một khi phân tâm sẽ thất bại trong gang tấc, ta cũng thật sự là bất đắc dĩ. Lại nói, còn phải đa tạ ngươi ngăn lại yêu lang kia, nếu không kiếm trận không cách nào chữa trị hoàn thành, Kiếm Môn quan tất mất không thể nghi ngờ." Diêu Phong thở dài, nói.
"Diêu đạo hữu, cũng đừng chỉ cám ơn mình ta, chúng ta đến gấp rút tiếp viện cũng không ít người." Thẩm Lạc cười cười, nói.
Nói xong, hắn ngửa đầu nhìn lên không trung, liền thấy Bạch Tiêu Vân truy kích những Huyết Bức kia đã trở về, rơi xuống dưới thành, tụ hợp cùng bọn người Bạch Bích.
"Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên..."Diêu Phong vội vàng nói.
Thẩm Lạc đứng trên đầu tường nhìn xuống phía dưới một chút, một cỗ trọc khí mục nát lập tức xông lên, dưới đáy thành chồng chất tử thi đã bắt đầu mục nát, mặc kệ là Nhân tộc hay là yêu lang, cơ hồ tất cả đều rã ra.
"Chiến sự thảm liệt như vậy, các ngươi có thể thủ vững thật không dễ." Hắn nhịn không được thở dài một tiếng.
"Ai, Kiến Nghiệp thành đã bị phá, tình cảnh Kiếm Môn quan nơi này sẽ càng thêm gian nan, đệ tử Kiếm Các ta đã chiến tử hơn phân nửa, khách khanh trưởng lão cũng không còn mấy người, bây giờ toàn dựa vào Thất Tinh Kiếm Trận kia hộ thành." Diêu Phong nghe vậy, thở dài.
Thẩm Lạc nghe vậy, cũng lặng lẽ một hồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT