Bên ngoài quầy hàng đặt hai chiếc ghế bành, Bạch Tiêu Vân đang ngồi lẫm liệt trên một chiếc ghế trong đó, bên cạnh còn ngồi một đại hán trung niên mặc trường bào cổ tròn, hình thể khôi ngô, mặt mũi dữ tợn.
Nghe thanh âm Thẩm Lạc, ánh mắt bốn người đồng loạt nhìn sang hắn.
"Sao lại là ngươi?" Bạch Tiêu Vân nhìn thấy người tới là Thẩm Lạc, lập tức sinh ra cảm giác phiền chán.
Ánh mắt đại hán cường tráng hơi ngưng tụ, thần sắc có chút bất thiện.
Mã chưởng quỹ giống như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong. Về phần nữ nhi Mã Tú Tú của lão, trong ánh mắt thì lóe một chút quang mang, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lạc có chút mơ hồ.
"Ngươi làm việc như vậy, thật không sợ phụ thân ngươi biết sao?" Thanh âm Thẩm Lạc hơi trầm xuống hỏi.
"Phụ thân đại nhân bận rộn, làm sao có thời giờ quản những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này?" Ánh mắt Bạch Tiêu Vân hơi lóe lên một cái, lập tức không vấn đề nói.
"Vậy ca ca của ngươi thì sao?" Thẩm Lạc lại hỏi.
"Hắn biết thì thế nào? Căn bản về nhanh không được. Chờ hắn trở về, nói không chừng đã có chất tử hô bá bá rồi đó." Bạch Tiêu Vân nhìn thiếu nữ sau lưng Mã chưởng quỹ, nhếch miệng cười một tiếng, thần sắc vui vẻ như đạt được mục đích trò đùa.
"Bạch Tiêu Thiên gia hỏa này, lần trước không biết giáo huấn hắn thế nào? Đây hoàn toàn không nhớ gì hết à!" Thẩm Lạc thấy bộ dạng y như lợn chết không sợ bỏng nước sôi, nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm.
Không ngờ Bạch Tiêu Vân nghe lời này, lập tức vỗ thành ghế đứng lên, cả giận nói:
"Ngươi cho rằng ngươi là ai, dựa vào cái gì dám chỉ trích ca ca ta?"
Nghe lời ấy, Thẩm Lạc bất giác hơi sững sờ, không ngờ Bạch Tiêu Vân gia hỏa này rõ ràng rất e ngại Bạch Tiêu Thiên, giờ phút này lại bảo vệ y như vậy.
"Đừng tưởng rằng ngươi ỷ vào mấy phần giao tình với ca ca, liền có thể lắm miệng xen vào việc của ta. Nói cho ngươi, trừ ca ca ta ra, mặt mũi ai ta cũng không cho! Nhớ kỹ, ngươi bất quá là dựa vào quan hệ ca ca ta mới lên làm khách khanh, chỉ là hạng mạt đẳng, cũng đừng quá coi trọng chính mình." Bạch Tiêu Vân tức giận không giảm, chỉ vào mặt Thẩm Lạc mắng.
"Chính là vì có giao tình với Bạch Tiêu Thiên, ta mới có ý tốt khuyên bảo ngươi, nếu là người bên ngoài hoành hành bá đạo như vậy, ta đã sớm đuổi ra khỏi tiệm rồi." Thanh âm Thẩm Lạc cũng lạnh xuống.
"Một khách khanh mạt đẳng, bất quá Luyện Khí tầng năm cũng dám vô lễ trước mặt Nhị công tử như thế, xem ra không hảo hảo giáo huấn một chút, ngươi không biết trời cao đất rộng rồi." Không đợi Bạch Tiêu Vân ra lệnh, đại hán cường tráng đột nhiên mở miệng nói.
"Ngô đạo hữu, nói rất hay." Bạch Tiêu Vân nghe vậy, lập tức giơ ngón tay cái lên.
"Ngô đạo hữu? Xin hỏi là Ngô Thanh Trần đạo hữu, hay là Ngô Đồng đạo hữu?" Thẩm Lạc nhíu mày, hỏi.
Trong Bạch gia khách khanh có hai người họ Ngô, người trước là Luyện Khí tầng tám, người sau thì chỉ có tầng sáu.
"Ngô Đồng." Đại hán cường tráng nhíu nhíu mày, tự báo tính danh.
Thẩm Lạc nghe là người sau, trong lòng càng nắm chắc, vuốt vuốt cằm nói: "Chỉ giáo ngược lại không dám, chỉ là ngươi ta không thể đọ sức vô nghĩa, dù sao cũng nên cược một chút mới được."
"Ngươi muốn cược cái gì?" Bạch Tiêu Vân hỏi.
"Chỉ cần ta thắng, về sau ngươi không được đến quấy rối cha con Mã chưởng quỹ nữa." Thẩm Lạc cười cười, nói.
"Không sai! Chỉ cần ngươi có thể thắng được Ngô Đồng, ta sẽ không đến quấy rầy bọn hắn nữa. Bất quá ta thấy, ngươi ngay cả ba thành thắng cũng không có." Bạch Tiêu Vân nghe vậy, lập tức cười nói.
"Nhị công tử, hắn ngay cả một thành thắng cũng không có!" Đại hán cường tráng ngẩng đầu lên, gằn từng chữ.
"Nói miệng không bằng chứng, đánh rồi mới biết được." Thẩm Lạc cười cười, nói.
"Thẩm công tử, chớ xúc động, vì cha con tiểu lão nhân thì không đáng." Mã chưởng quỹ thấy thế, vội mở miệng khuyên.
"Thẩm công tử, không nên đánh với hắn..." Hốc mắt Mã Tú Tú ửng đỏ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi khuyên can.
Thẩm Lạc không nói gì, nhìn hai người cười lắc đầu, ra hiệu bọn họ không nên lo lắng.
"Họ Thẩm, tràng tỷ đấu này là do ngươi nói ra, ta cũng không buộc ngươi. Ta nói trước, nếu Ngô Đồng đạo hữu không cẩn thận xuất thủ nặng, đả thương ngươi, không được méc người nhà ta, càng không cho phép nói cho anh ta biết." Bạch Tiêu Vân thấy thế, ánh mắt chớp lên, bổ sung.
"Ngươi yên tâm, Thẩm Lạc ta không phải người thua không trả tiền, nhớ kỹ lời ngươi hứa là được. Chỗ này quá nhỏ, không thi triển được quyền cước, chúng ta ra ngoài đánh đi." Thẩm Lạc nói một câu, dẫn đầu đi ra ngoài cửa hàng.
Ngô Đồng và Bạch Tiêu Vân liếc nhau, trong mắt tràn đầy vẻ tự tin, lập tức đi theo ra ngoài.
Ở ngoài cửa, Bạch Tiêu Thiên nhìn thấy hai tên tùy tùng ngã ngựa, nhíu nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Cha con Mã chưởng quỹ do dự một chút, cũng theo ra ngoài cửa hàng.
Trên đường phố ngược lại không có người đi đường, Thẩm Lạc và Ngô Đồng lập tức triển khai tư thế, đứng đối mặt nhau.
Ngô Đồng nhìn Thẩm Lạc, lông mày hơi nhíu lên, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thị.
Chỉ thấy gã duỗi ra một bàn tay, ngoắc ngón tay với Thẩm Lạc, ra tư thế khiêu khích.
Thẩm Lạc cười cười, lơ đễnh, một bàn tay giấu trong tay áo, âm thầm kẹp lấy một tấm Tiểu Lôi Phù.
Ngô Đồng thấy hắn không chịu chủ động tấn công, hai tay đột nhiên chấn động, pháp lực thể nội phát tán ra ngoài, quanh thân tạo thành một tầng ánh sáng màu vàng, như mặc vào một tầng hộ giáp, nhào thẳng tới Thẩm Lạc.
Gã bước ra hai bước, người đã đến trước Thẩm Lạc, nâng lên một quyền, hung hăng đập tới mặt Thẩm Lạc, tốc độ nhanh kinh người. Nhìn điệu bộ này, nếu bị đánh trúng chính diện mặt, sợ là không chết cũng phải trọng thương.
Thẩm Lạc hình như không kịp phản ứng, cho đến nắm đấm cách mặt mình không đến nửa thước, thân hình mới ngửa về sau một cái, hiểm hiểm tránh thoát.
Một quyền Ngô Đồng uy thế cương mãnh, quyền cương chấn động mang theo một đạo kình phong, sượt qua mặt Thẩm Lạc, "Vèo" một cái, cắt đứt vài sợi tóc trên thái dương hắn.
"Tốt!" Bạch Tiêu Vân thấy thế, lập tức vỗ tay, kêu một tiếng tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT