Ngoài động phủ.
Ngay lúc hai người Trần Sư Nguyên và Tần Minh lâm vào trầm mặc, sương mù màu trắng quanh động phủ thối lui qua hai bên, hiện ra một đầu thông đạo, đồng thời thanh âm một nam tử vang lên:
"Không biết đạo hữu phương nào giá lâm, Thẩm mỗ không kịp nghênh đón, xin thứ tội."
Khoé miệng Trần Sư Nguyên hơi vểnh lên, cũng không nhìn Tần Minh, nhanh chân đi vào thông đạo động phủ.
Mà Tần Minh cũng không ở bên ngoài, cất bước đi theo.
Hai người rất mau tới phòng khách chính của động phủ, Thẩm Lạc đã chờ ở nơi này từ sớm, trên bàn cũng đặt ba chén linh trà.
"Không biết cao tính đại danh đạo hữu? Động phủ đơn sơ, chiêu đãi không chu đáo, xin chớ trách, mời ngồi."
Thẩm Lạc đánh giá Trần Sư Nguyên một chút, làm động tác mời.
"Các hạ là Thẩm Lạc đạo hữu à, Tần quan chủ vừa rồi đã giới thiệu ngươi với ta, không đến hai trăm năm đã tu luyện tới Đại Thừa trung kỳ, Thẩm đạo hữu quả nhiên là kỳ tài ngút trời."
Trần Sư Nguyên không trả lời câu hỏi Thẩm Lạc, cười ha ha nói.
"Thẩm sư đệ, vị này là Trần Sư Nguyên tiền bối, đến từ Tiểu Mao Sơn."
Tần Minh bên cạnh giới thiệu.
"Tiểu Mao Sơn!" Ánh mắt Thẩm Lạc chớp động một chút.
Đối với tông môn này, hắn cũng mộ danh đã lâu.
"Nguyên lai Trần đạo hữu là tu sĩ thượng tông Tiểu Mao Sơn, thất kính.
Không biết Trần đạo hữu đến Xuân Thu quan ta có chuyện quan trọng gì không?" Thần sắc Thẩm Lạc rất nhanh khôi phục bình tĩnh, chắp tay hỏi.
Trần Sư Nguyên là người thượng tông Tiểu Mao Sơn, những ngày qua dạo chơi các nơi, gặp gỡ một ít chi nhánh.
Chi nhánh tông phái nào nhìn thấy gã không phải kinh sợ, tất cung tất kính.
Thái độ Thẩm Lạc bình tĩnh như vậy, phảng phất không để ở trong lòng, khiến gã có chút không vui.
Đương nhiên, ở trong đó còn có nguyên nhân Tần Minh cự tuyệt gã, khiến Trần Sư Nguyên nổi lên một chút chán ghét với chi nhánh Xuân Thu quan này.
"Ta phụng mệnh tông môn, dò xét một ít chi nhánh lưu lạc ở bên ngoài, vài ngày trước đi tới Đăng Châu, nghe nói Xuân Thu quan đánh chết Huyền Âm đạo nhân Thiên Âm môn, cho nên tới xem một chút."
Trần Sư Nguyên từ tốn nói.
Thẩm Lạc nghe lời này, hơi nhướng mày.
Chuyện Quỷ Tướng đánh giết tu sĩ Thiên Âm môn, nhanh như vậy đã bại lộ?
Hắn nhìn về phía Tần Minh, Tần Minh nhẹ gật đầu, sắc mặt Thẩm Lạc lập tức trầm xuống, nhưng vào lúc này, bên tai truyền đến thanh âm Quỷ Tướng:
"Chủ nhân, là ta không tốt, gây ra phiền toái cho ngài."
Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, không phản ứng với Quỷ Tướng trong túi càn khôn.
Nếu như hiện tại hắn lẻ loi một mình xông xáo, giết một tu sĩ tông môn thì cứ giết, nhưng bây giờ có Xuân Thu quan tại đây, có rất nhiều chuyện không thể không lo lắng.
"Thực lực Thiên Âm môn tuy mạnh, nhưng chi nhánh Tiểu Mao Sơn ta cũng không phải tùy tiện có thể khi nhục."
Trần Sư Nguyên để ý biến hoá trong mắt Thẩm Lạc và Tần Minh, khẽ cười nói.
"Lần này Trần đạo hữu đến đây, là vì để Xuân Thu quan quay về Tiểu Mao Sơn?" Thẩm Lạc nghe lời này, hỏi.
Hắn biết tâm nguyện Xuân Thu quan vẫn luôn muốn quay về Tiểu Mao Sơn, nếu quả thật có thể làm được, không chỉ có thể làm tròn tâm nguyện lịch đại tổ sư Xuân Thu quan, cũng có thể mượn nhờ lực lượng Tiểu Mao Sơn che chở bọn người Tần Minh.
"Để Xuân Thu quan trở về Tiểu Mao Sơn không khó, bất quá nếu bị Thiên Âm môn để mắt tới, nếu muốn chưởng giáo Tiểu Mao Sơn đồng ý che chở đặc biệt, cũng không phải dễ."
Trần Sư Nguyên nâng chung trà lên uống một ngụm linh trà, thâm ý nói.
"Trần đạo hữu có yêu cầu gì cứ nói đừng ngại."
Thẩm Lạc sao không rõ ý tứ đối phương, chắp tay nói.
"Yêu cầu thì không dám nói, chỉ là Tiểu Mao Sơn gần đây có một chuyện gấp cần xử lý, không khéo là người trong môn không tiện ra tay.
Nếu như Thẩm đạo hữu có thể hỗ trợ, mặc kệ là để Tiểu Mao Sơn phong chính Xuân Thu quan, hay là che chở uy hiếp đến từ Thiên Âm môn, đều là chuyện dễ như trở bàn tay."
Trần Sư Nguyên đặt chén trà xuống, cười nói.
Tần Minh bên cạnh nghe lời này, muốn nói lại thôi.
Thẩm Lạc để ý thần sắc Tần Minh, ánh mắt khẽ động, nghiệm mặt nói với Trần Sư Nguyên:
"Không biết là chuyện gì? Nếu như Thẩm mỗ có thể giúp được, tất nhiên sẽ không chối từ."
"Không biết Thẩm đạo hữu có nghe nói ở Trường An thành sắp tổ chức Tam Giới võ hội không?" Trần Sư Nguyên hỏi.
"Có nghe thấy, bất quá cũng không quá rõ, xin Trần đạo hữu chỉ giáo."
Thẩm Lạc thoáng có chút kinh ngạc, nói.
"Tam Giới võ hội là cộng đồng các tông môn Tam Giới Nhân Ma Tiên tổ chức một trận đại hội giao đấu, các môn các phái phái ra đại biểu tham gia, dị thường coi trọng, người chiến thắng cuối cùng không chỉ có phần thưởng phong phú, tông môn càng được cộng đồng Tam Giới giúp đỡ, cho dù là tiểu môn tiểu tông, cũng có thể nhảy lên trở thành đại phái Tam Giới."
Trần Sư Nguyên tự nhiên nói ra.
"Ban thưởng cuối cùng lại phong phú như vậy!" Thẩm Lạc hơi giật mình.
Người chiến thắng đoạt được phần thưởng thì không nói, tông môn càng đạt được Tam Giới giúp đỡ, đây chính là chuyện không thể coi thường.
"Ma kiếp qua đi, rất nhiều tông môn bị thương không nhẹ, tổ chức võ hội, cũng là vì có thể mau chóng chấn hưng Tam Giới, khôi phục tổn thương ma kiếp."
Trần Sư Nguyên giải thích.
"Thì ra là thế."
Thẩm Lạc gật đầu.
"Ban thưởng võ hội mặc dù phong phú, quá trình Tam Giới võ hội cũng có chút thảm liệt, người tham gia không chỉ phân ra thắng bại, cũng phải phân sinh tử, khác rất lớn võ hội bình thường."
Trần Sư Nguyên còn nói thêm.
"Đã phân thắng bại, lại phân sinh tử!" Thẩm Lạc hơi nhướng mày.
"Người tu tiên chúng ta, sớm đã không để ý sinh tử, điều này cũng không có gì, so sánh với võ hội ban thưởng, tính mệnh một hai người căn bản không có ý nghĩa.
Mà một ít tông môn có hiềm khích lại thừa dịp này để giải quyết, có cừu báo cừu, có oán báo oán, việc này cũng có thể xem như tiện thể giải quyết."
Trần Sư Nguyên lại cười nói.
Thẩm Lạc không nói gì, im lặng đứng ở một bên.
"Trong lúc võ hội, người Tam Giới có thể thông qua Huyền Thiên kính do Thiên Cơ thành chế tạo, quan sát toàn bộ hành trình, cũng xem được náo nhiệt."
Trần Sư Nguyên tựa hồ không nhìn thấy thần sắc Thẩm Lạc, tiếp tục vừa cười vừa nói.
"Trần đạo hữu tìm đến tại hạ, chẳng lẽ là muốn ta thay thế Tiểu Mao Sơn, tham gia Tam Giới võ hội lần này?" Thẩm Lạc hỏi.
"Không sai, Thẩm đạo hữu có bằng lòng hay không?" Trần Sư Nguyên gật đầu, tha thiết nhìn Thẩm Lạc.
Sắc mặt Thẩm Lạc ngưng trọng, trong lòng trầm ngâm không nói.
Võ hội giống như khỉ làm xiếc này, dựa theo bản ý của hắn, khẳng định là không muốn tham gia, chỉ là nếu không tham gia, không chỉ Xuân Thu quan vô vọng được phong chính, sẽ còn lọt vào uy hiếp của Thiên Âm môn.
Nếu hắn một mực ở tại Xuân Thu quan ngược lại cũng thôi đi, nhưng ngày sau hắn khó đảm bảo sẽ không rời Thanh Hoa sơn, đến lúc đó Xuân Thu quan làm sao bây giờ?
Thẩm Lạc nghĩ tới đây, nhịn không được nhìn Tần Minh một chút.
"Thẩm sư đệ, chuyện võ hội liên quan đến tính mệnh cá nhân của ngươi, không cần cân nhắc chuyện Xuân Thu quan."
Tần Minh nghiêm mặt nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, khóe miệng bỗng nhúc nhích, đứng dậy đi vào cửa động phủ, nhìn lại bên ngoài.
Trong kiến trúc mơ hồ của Xuân Thu quan, lấy lực lượng tai mắt của hắn, cũng có thể nghe được phía trước núi có tình cảnh náo nhiệt.
Xuân Thu quan yên lặng trăm năm, thật vất vả mới một lần nữa hưng thịnh, nếu lại trầm luân, chỉ sợ vĩnh viễn không thể xoay mình.
Bây giờ ma hoạn đã trừ, chính mình năm đó nhận nhiệm vụ lúc sư thúc tổ lâm nguy nhờ trọng chấn sơn môn, tự nhiên cũng phải hành động mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT